Châu Tiểu cười sắp sái hết quai hàm, họ vừa mới ăn xong bữa cơm đó. Cô dự định buổi chiều rủ Triệu Phiếm Châu đi mua quà tặng mang về cho mọi người, nhưng giờ chẳng còn chút tâm trạng nào nữa bèn về ký túc xá dọn dẹp đồ đạc trước.
Khi Châu Tiểu mở chìa khóa cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, hóa ra là Đào Linh. Sao mới vài ngày không gặp cô bạn này đã ăn mặc trang điểm như chị XX vậy (XX là một ngôi sao)?
“Du lịch về rồi à?” Thái độ của Đào Linh có phần xa cách.
“Ừm, cậu không về nhà à? Hôm qua tớ định về thì thấy quần áo còn tưởng của ai.” Châu Tiểu đã quen thái độ lúc nóng lúc lạnh của cô bạn nhưng vẫn hào hứng trò chuyện.
“Bây giờ tớ định đi ra ngoài, về sẽ nói chuyện với cậu sau.” Đào Linh chẳng chờ cô đáp lại đã đi thẳng ra ngoài.
“Ờ…” Châu Tiểu nhìn theo dáng vẻ vội vã của Đào Linh.
Đang thu dọn đồ đạc trong ký túc xá một mình, cô chợt nhớ ra một việc: Giả Y Thuần vẫn chưa về. Đệt! Ấy thế mà cô quên hỏi vấn đề quan trọng nhất, ngốc quá!
Chưa đầy nửa tiếng sau đã thấy Đào Linh vội vội vàng vàng về phòng. Đóng sập cửa, ngồi bệt xuống sàn nhà bắt đầu khóc bù lu bù loa. Châu Tiểu đang dọn đồ cũng giật sững người, định diễn vở kịch nào đây?
“Cậu sao vậy?” Châu Tiểu cố gắng kéo cô nàng dưới sàn nhà dậy, vậy mà Đào Linh bỗng ôm chầm lấy cô làm cô suýt nữa ngạt thở.
“Hắn ăn cơm với đứa con gái khác.” Đào Linh vừa khóc vừa nói.
“Hắn? Hắn nào cơ?” Nói không rõ đầu đuôi, ai mà hiểu?
“A Vĩ.” A Vĩ chính là bạn trai cũ của Đào Linh.
“Các cậu chia tay rồi mà?” Thế mà lần trước khóc cha khóc mẹ đòi phải chia tay bằng được.
“Sau đó bọn tớ làm lành rồi.” Vì bạn gái mang thai, người muốn chia tay là cậu lại muốn làm lành với hắn ư? Tôi phục cậu rồi!
“Giờ làm sao?” Châu Tiểu cố gắng giảm bớt sự phiền muộn trong giọng nói của mình.
“Tớ thấy hắn ăn cơm cùng một đứa khóa dưới.”
“Ăn cơm thôi á?” Ăn cơm là chuyện thường hằng ngày, ai mà không ăn cơm cơ chứ cô còn vừa đi ăn cùng cô nàng thanh mai “Rượu rởm” của Triệu Phiếm Châu đây.
“Không phải, cậu không hiểu đâu.”
“…”
- _-! Đúng là nói thừa! Dĩ nhiên tôi không hiểu rồi! Chẳng hiểu sao còn lưu luyến loại đàn ông rác rưởi đó! Nếu là Châu Tiểu, cô sẽ đi đến cô em khóa dưới kia và nói: “Cảm ơn con mắt tinh tường của em, để bày tỏ lòng biết ơn em đã mang loại đàn ông con trai chó má này ra khỏi cuộc đời chị, chị quyết định tung một ưu đãi lớn mua một tặng một, xem em có cần thẻ nạp tiền điện thoại không.”
… Chà, trong khi Đào Linh đang khóc sống đi chết lại, cô lại nghĩ đến chuyện đổ dầu vào lửa thế này có vẻ không hay lắm.
“Bọn họ liếc mắt đưa tình, tên kia còn uống cốc nước của con bé kia nữa.” Đào Linh hậm hực.
“Chó má vậy á?” Không thấy mất vệ sinh ư? Với lại… hắn khát đến thế cơ à?
“Cậu đi tìm hắn cùng tớ được không?” Đào Linh nhìn cô bằng ánh mắt cún con.
“Tìm hắn làm gì?” Đừng bảo cô đi đánh nhau, vì không biết võ đâu; đừng bảo cô đi tạt axit người ta, bởi ngắm đích không chuẩn đâu.
“Tớ muốn hỏi cho rõ ràng.”
“Được rồi.” Lạ thật, muốn hỏi sao không tự đi hỏi, chẳng phải hai tai sẽ nghe rõ hơn ư?
Hai mươi phút sau, Châu Tiểu đã hối hận vì sự nhẹ dạ của mình, Đào Linh này đâu cần người đi cùng, cô nàng chính xác là con sư tử cái, hùng hùng hổ hổ xông thẳng vào nhà ăn, khí thế đó, động tác đó, hành động liền một lúc. Châu Tiểu sững sờ đứng như trời trồng, đừng bảo rằng cô bạn này là huấn luyện viên võ thuật? Tuy nhiên, theo lý thuyết, cốc nước này nên đổ xuống đầu A Vĩ chứ nhỉ?
A Vĩ giận dữ kéo Đào Linh ra: “Mẹ nó chứ, cô điên rồi à?”
“Phải, bà đây điên rồi.” Đào Linh hất mạnh cánh tay A Vĩ ra song bị hắn chụp được. Cô em khóa dưới bị giội cả cốc nước ép sặc sỡ màu mè sợ hãi đến nỗi bật khóc sau trận kinh hoàng.
Bây giờ giải quyết thế nào đây? Tuy trong nhà ăn không có quá nhiều người nhưng ai ai cũng đang dồn ánh mắt vào họ, trong đôi mắt họ lóe lên sự thích thú. Khó có thể trách được họ, ai chứng kiến cảnh này nào không cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Châu Tiểu rất muốn tìm cái hố nào đó để chui xuống, ai bảo mình rảnh rỗi chạy theo gây chuyện làm gì? Giải thích cũng khó minh oan được.
“Bình tĩnh đi, có gì thì nói chỉnh tề với nhau.” Cô cố gắng thuyết phục họ.
A Vĩ hung hăng lườm cô, sau đó kéo tay Đào Linh đi ra khỏi nhà ăn.
Châu Tiểu định đi theo sau nhưng vô tình nhận ra bên cạnh còn cô em khóa dưới đang nước mắt nước mũi tèm lem đành dừng bước, lấy khăn giấy trong túi ra rồi vỗ vai đưa cho em ấy. Cô bé nức nở nhận khăn giấy cũng không quên nói cảm ơn. Châu Tiểu nghĩ thầm, thực ra em này là một cô bé lễ phép, suy cho cùng cũng chỉ là sinh viên mới lên đại học được đàn anh khóa trên mời đi ăn một bữa lại gặp phải chuyện dở này. Đào Linh cần gì phải hành hạ người ta như thế? Muốn đánh muốn đá thì tìm thằng người yêu của mình, cớ sao đổ lỗi sang đầu người ta?
Châu Tiểu vỗ vai lần nữa: “Về đi, chỗ này nhiều người lắm.”
Cô bé ngoan ngoãn đi theo Châu Tiểu ra khỏi nhà ăn.
“Em về phòng tắm rửa đi.” Thấy cô bé đó vẫn đi theo mình, Châu Tiểu bèn nói.
“Trong phòng em có người… Em không muốn về với bộ dạng này.” Than ôi, thời đại này, sao những đứa nhóc này được nghỉ không về nhà mà ở lại trường làm gì? Nhớ hồi trước buổi sáng thi xong, buổi chiều đã chạy về nhà cho kịp.
“… Được rồi, để chị nghĩ cách.” Cô cũng không thể dẫn về phòng mình được, Đào Linh về thấy không giết hai người mới lạ.
“Chị dẫn em đến chỗ bạn trai chị được chứ?”
Cô bé gật đầu thật mạnh, nước ép hoa quả trên đầu cũng bắn tung tóe theo.
Cô bèn gọi điện cho Triệu Phiếm Châu kể sơ qua tình hình rồi đưa cô bé đến chỗ ký túc xá nam.
Trên đường Châu Tiểu cuối cùng đã hiểu rõ nguồn cơn mọi chuyện, cô bé này là sinh viên năm nhất tên là Viên Nguyễn Nguyễn mới tham gia hội Sinh viên chưa lâu rất được A Vĩ quan tâm. Cô bé không biết A Vĩ đã có bạn gái, vì vậy cũng mập mập mờ mờ tình cảm với anh ta. Châu Tiểu không dám phát biểu ý kiến với những chuyện thế này đành giữ im lặng.
“Chị ơi, phó Chủ tịch trường mình chắc đẹp trai lắm nhỉ? Con gái rất thích anh ấy. Hình như anh ấy đã có bạn gái, nhưng nghe đâu không xinh đẹp lắm.” Cô nhóc này lợi hại nhỉ, chưa bao lâu sau đã hồi phục năng lượng.
“Chị biết.”
“Sao chị biết thế ạ? Chị là thành viên của hội Sinh viên ư? Sao chưa từng gặp chị? Hóa ra đàn anh nổi tiếng quá.”
“Không.”
Viên Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nhìn cô.
Châu Tiểu bất lực, đành giải thích: “Chị chính là cô bạn gái nghe đâu không xinh đẹp lắm đây.”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
May là đúng lúc này Triệu Phiếm Châu tới cứu nguy: “Chào em, anh là Triệu Phiếm Châu.”
“Em chào anh, em là Viên Nguyễn Nguyễn.” Hai người lịch sự nhỉ!
“Đi thôi, anh đưa em đi, em có mang theo chứng minh thư đi không?” Anh hỏi Châu Tiểu.
Cô lắc đầu.
“Vậy anh đi chào hỏi cô quản lý ký túc trước nhé!”
“Ừm.”
Anh vừa đi khỏi, bầu không khí lại quay về như lúc đầu.
“Chị ơi… Xin lỗi chị, em không có ý đó.” Viên Nguyễn Nguyễn nói nhỏ.
Châu Tiểu lắc đầu cười gượng: “Không sao, chị biết.”
“Ổn rồi, đi lên thôi.” Anh quay lại.
Viên Nguyễn Nguyễn tắm rửa trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào, thỉnh thoảng có tiếng nức nở.
Trong khi đó Châu Tiểu ở ngoài còn chẳng lo nổi cho mình huống chi quan tâm cô nàng.
“Sao em đi theo làm loại chuyện này làm gì? Nếu đánh nhau thật thì làm sao?” Triệu Phiếm Châu nghiêm mặt nói. Đệt! Đồ hai mặt, trước mặt cô em khóa dưới lịch sự đạo mạo thế!!!!!!!!!!
“Em muốn đi theo chắc! Tiêu rồi, em có nên gọi điện cho Đào Linh không? Không biết có chuyện gì không nữa?”
“Đừng đánh trống lảng với anh. Lần sau cấm em làm mấy chuyện vớ vẩn này.”
“Biết rồi mà, em đâu có ngớ ngẩn.”
“Em vốn ngớ ngẩn rồi.” Anh tỏ vẻ khinh thường.
“…” Cô làm mặt xấu, mặc kệ anh.
Cô bắt đầu quan sát xung quanh, trước đây cô ít khi đến phòng anh nên không quá thân quen. Hình như bạn cùng phòng anh đều đã về trường, cô nhớ phòng anh có một người rất đẹp trai, tên gì nhỉ?
“Phòng anh có anh chàng đẹp trai tên là gì nhỉ?”
“Tạ Dật Tinh.”
“Cậu ta về trường chưa?”
“Liên quan gì đến em, lau miệng đi, nhìn xấu chết được.” Trời ơi… Khuôn mặt ghen tuông của anh ghen tị với anh chàng đẹp trai xấu quá cơ, thế mà cũng thu hút được cả đám con gái trong hội Sinh viên.
“Anh dậy mà không gấp chăn đúng là chuyện lạ nha.” Châu Tiểu nhìn giường anh lấy làm lạ, tên này ưa sạch sẽ. Lần trước thuê khách sạn, mỗi buổi sáng dậy xong phải gấp chăn gọn gàng rồi mới đi ăn sáng.
“Gấp chăn hộ anh.”
“Sao em phải gấp?” Mình không gặp lại bảo bạn gái! Cô có phải người giúp việc đâu.
“Em không thấy mình phải hoàn thành ít nhất một nghĩa vụ của bạn gái à?” Hừ, gấp thì gấp, cần gì phải cố tình nhấn mạnh lời nói như thế?
“Gấp chăn cũng trở thành nghĩa vụ của bạn gái…” Cô trèo lên giường vừa gấp chăn vừa ngẫm nghĩ.
Triệu Phiếm Châu đứng ở dưới cười như được mùa, anh chỉ thích cô bận rộn vì mình.
“Anh ơi… Hmm… Chị ơi?” Viên Nguyễn Nguyễn ra khỏi nhà tắm. Cô bé này trông khá dễ thương sau khi tắm rửa sạch sẽ, chẳng trách thu hút được kẻ háo sắc như A Vĩ.
“Ờ, chị đây.” Châu Tiểu thò đầu ra khỏi màn.
“Dạ…” Viên Nguyễn Nguyễn xấu hổ, có vẻ như đã hiểu lầm gì đó.
“Chị đang gấp chăn giúp anh ấy.” Châu Tiểu đột nhiên cảm thấy cần phải giải thích.
“À… vâng.” Biểu cảm của cô ấy rụt rè, và bạn trông giống hệt như vậy.
Châu Tiểu nghĩ có trăm cái miệng cũng khó lòng bào chữa nổi, bèn nhìn Triệu Phiếm Châu, nhận được là điệu cười đầy ý tứ sâu xa, khỉ thật! Cô muốn ném gối vào mặt anh!
“Mang máy sấy tóc cho em ấy.” Châu Tiểu thấy mái tóc nhỏ giọt của Viên Nguyễn Nguyễn bèn nói.
Khi Châu Tiểu về phòng, Đào Linh vẫn chưa về, điện thoại không thể liên lạc được, không biết có xảy ra chuyện gì không. A Vĩ sẽ không hạ cẳng chân thượng cẳng tay với cô nàng chứ? Cô không tiếp xúc quá nhiều với A Vĩ nhưng lờ mờ nhận ra hắn không phải người tốt, có điều bạn trai của người ta tốt hay xấu cũng chưa đến lượt mình phát biểu. Sau này hắn và Đào Linh chia tay cô còn mừng thay cho cô bạn, ấy vậy mà không ngờ… Haiz, hôm nay trải qua quá…
Sau một hồi suy ngẫm, cô nghĩ nên quên đi, quan tâm nhiều thứ làm gì, tốt nhất là dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị về.
Hết chương