Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Xưa nay cô chưa từng nghĩ đến vấn đề chỗ ở khi du lịch, Châu Tiểu nóng gan nóng ruột và khi Triệu Phiếm Châu nhận thẻ phòng từ tay nhân viên tiếp tân, cô cũng chực trào nước mắt.
Một thẻ! Một thẻ! Chỉ một thẻ!
Triệu Phiếm Châu nhìn dáng vẻ sốt sắng của bạn gái thì nói vẻ giận dỗi: “Yên tâm đi, anh không thịt em đâu mà sợ, anh đặt phòng đôi.” Phòng đôi vẫn là một phòng, nếu cô ngáy anh sẽ nghe thấy thôi. Không, không phải vấn đề ngáy ngủ mà là vấn đề an toàn, nếu nửa đêm anh nổi “cơn thú tính”, mình phải làm sao bây giờ?
Anh mở cửa phòng đi thẳng vào, cô đành bước theo sát sau, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao không đặt hai phòng…”
“Nếu em không muốn bị anh nghe thấy thì phiền nói nhỏ lại.” Triệu Phiếm Châu đang đi bỗng dừng lại, Châu Tiểu không để ý liền đâm sầm vào: “Đậu, sao anh tự dưng dừng làm gì?
“Em vừa nói gì đấy…” Triệu Phiếm Châu nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.
Châu Tiểu xuýt xoa cái mũi của mình, cười hì hì: “Không, không, em nói khi anh tấp vào một bên nhớ thông báo trước một tiếng.” Tấp vào một bên? Cô ấy tưởng mình đang lái xe chắc. Lật mặt quá nhanh. Anh thật sự hết cách với bạn gái mình, trợn mắt rồi cất va-li.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Châu Tiểu ngồi trên một chiếc giường, còn Triệu Phiếm Châu thay đổi một cái PSP khác ở trong túi rồi cũng nằm xuống giường. Cô giật mình, khẽ dịch người sang bên cạnh, anh chẳng thèm để ý cô mà chú tâm chơi game của mình.
Khoảng hơn mười phút sau, Châu Tiểu phát hiện bạn trai mình quả thực nghiêm túc chơi game thì thở phào nhẹ nhõm, cùng nằm xuống và bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Hai người cùng nằm trên một chiếc giường, anh đang chơi game, chẳng lẽ… đây chính là “lăn giường” như trong truyền thuyết? …Ha ha, ngượng ngùng quá,… Mải suy nghĩ… buồn ngủ quá… Không bao lâu sau cô mơ màng ngủ thiếp đi, bấy giờ Triệu Phiếm Châu mới bỏ PSP xuống và khẽ thở dài. Ở trong tình trạng căng thẳng quá độ, cô ấy nhanh chóng mệt mỏi, nhưng mà… có cần phòng anh như phòng trộm vậy không? Anh đắp chăn lên rồi hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nằm bên cạnh tiếp tục chơi game.
Châu Tiểu ngủ rất ngon, Triệu Phiếm Châu đặt chiếc PSP xuống lần nữa. Nhìn vào đồng hồ trên tường thì đã sắp giờ rồi, anh bèn gọi cô dậy đi tắm. Vì thế, anh nằm lên người cô gọi: “Dậy thôi, đi tắm nào.”
Châu Tiểu nhập nhèm mở mắt, giật mình vì cái đầu to đùng trước mặt: “Á! Anh muốn làm gì?”
Triệu Phiếm Châu lườm cô bạn gái nhà mình: “Không làm gì cả, gọi em dậy đi tắm chứ sao!”
May quá may quá, không phải nổi “cơn thú tính”, Châu Tiểu thở phào lần nữa, đẩy anh trên người mình ra: “Vậy anh để em đứng lên đi.”
“Không muốn.” Triệu Phiếm Châu dồn hết sức mình xuống người cô: “Ngược lại là em, dám coi anh như kẻ háo sắc, anh cần gì phải khách sáo với em.”
“Đâu có. Anh hoàn toàn hiểu lầm rồi, sao em có thể coi anh là kẻ háo sắc được? Anh không biết em sùng bái anh thế nào đâu, anh chính là Liễu Hạ Huệ sắc ngồi bên mà lòng không loạn.” Cô nói lấy lòng.
“Thật không?”
“Thật mà!”
“Được rồi.” Anh lật xuống khỏi người cô: “Em nhanh chóng đi tắm đi.”
Cô nhanh nhảu dậy khỏi giường, chộp lấy quần áo xong lao ngay vào trong phòng tắm. Còn Triệu Phiếm Châu chắp tay ra sau gáy, nhàn nhã nhìn cái mông cô như lửa đốt vòng qua vòng lại.
Cho đến khi tiếng nước chảy vang lên, anh mới dậy khỏi giường, ừm… cô ấy tắm ở bên trong… Anh tự dưng thấy khát nước, phải uống nước lạnh, phải, uống nước lạnh. Anh uống một cốc nước xong, cuối cùng mới thấy ổn hơn đôi chút.
Sau khi Châu Tiểu tắm xong và ra ngoài thì đến lượt anh thở phào. Cô mờ mịt, chẳng hiểu vì sao anh cầm quần áo lao nhanh vào trong phòng tắm. Sao vậy nhỉ? Gấp gáp vậy ư? Sao không nói sớm? Cô có thể nhường anh tắm trước mà.
Triệu Phiếm Châu ở trong phòng tắm trong hơn nửa tiếng, Châu Tiểu cầm chiếc PSP mà anh ném trên giường chơi mà cảm thấy là lạ trong lòng, con trai tắm rửa đều lâu vậy ư? Lẽ nào anh ấy muốn chăm sóc da? Cô bắt đầu tưởng tượng ra đủ cảnh, vô thức bật cười.
Khi anh bước ra thì thấy bạn gái mình đang cầm PSP cười khúc khích, tóc còn nhỏ nước. Thế là anh quay lại phòng tắm, lấy một chiếc khăn và ném cho cô: “Em lau khô tóc đi.” Châu Tiểu nhận chiếc khăn rồi quàng nó lên, tiếp tục chơi game: “Đợi chút nữa, em chơi xong ván này đã.”
Anh khẽ lườm, một lúc sau thấy cô không hề phản ứng, anh bèn đi đến cầm khăn lên lau tóc cho cô.
“Ối~~~~ Đừng chạm vào đó ~~~~ Ái ~~~~ Đậu. Toi rồi.” Châu Tiểu bực bội ném chiếc PSP xuống: “Đúng là cái game cùi.” Cô muốn nhận cái khăn từ tay anh nhưng anh hất ra: “Để anh.”
Cô nhún vai, mặc kệ anh.
“Thân mật? Sau này còn tốt với em vậy không?” Anh không quan tâm mà tiếp tục lau tóc: “Mai chúng ta đi thăm hồ Lugu phải không?”
“Cái hồ Lugu của dân tộc Mosuo ấy hả?”
(Mosuo là một nhóm dân tộc nhỏ sống ở tỉnh Vân Nam và Tứ Xuyên, Trung Quốc)
“Ừm”. Tóc gần như khô ráo, anh cất khăn vào phòng tắm.
Khi anh đi ra lần nữa, cô đã đắp chăn kín người, đang chuẩn bị ngủ thì anh đi về phía giường cô. Châu Tiểu đã nằm xuống bỗng dưng bật dậy: “Ớ… Giường anh bên kia mà…”
“Anh nghĩ chiếc giường này có vẻ ngủ ngon hơn.” Triệu Phiếm Châu cười vẻ xấu xa.
“Làm gì có! Như nhau cả mà.” Cô quấn chặt chăn vào người, cứu người~~~ (> _