Nicole và Derek đã nhìn thấy sự hào hứng đáng kể ở Grant về chuyến thám hiểm sắp tới, mặc dù tất cả đều biết phải lạc quan hết mức mới mong gia đình bị mất tích còn sống. Những hòn đảo họ nhắm tới ở Châu Đại Dương đều hoang vắng và đầy những hoạt động cướp biển bí mật, nhưng nếu chuyến đi là điều cần thiết để Grant thấy hạnh phúc, thì họ đều ủng hộ.
Một ngày trước khi Grant khởi hành, nàng và Derek tới bến cảng để chúc cậu ta chuyến đi may mắn. Cậu ta sẽ giong buồm con tàu Keveral trên ngọn thuỷ triều lớn vào sáng sớm ngày hôm sau. Lênh đênh trên biển là quãng thời gian vui vẻ, nhưng nghĩ tới việc Grant sẽ đi bao lâu và Derek sẽ nhớ cậu ta thế nào khiến mắt Nicole ngấn nước. Có vẻ như gần đây nàng thổn thức vì những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Grant nhìn nàng chậm nước mắt và nói, “Đừng khóc, Nic.” Rồi bằng giọng đau khổ, cậu ta giục, “Thực đấy, đừng khóc mà.”
Nicole đã quên mất Grant khó chịu như thế nào khi ở cạnh những phụ nữ quá sướt mướt và mỉm cười trấn an cậu ta. Nụ cười của nàng rộng thêm khi Derek di chuyển một bàn tay đặt trên eo nàng. Một đêm nào đó gần đây khi nằm trong vòng tay anh, nàng sẽ kể cho anh nghe điều nàng nghi ngờ từ nhiều ngày nay.
Grant cần phải giám sát những chuyến hàng dự trữ cuối cùng, vì thế Derek nói, “Quay lại làm việc đi, Grant.” Tiếp theo đó là một cái bắt tay và cú vỗ lưng nồng hậu.
“Những ngọn gió tốt lành, Grant,” Nicole nói khi nàng ôm cậu em chồng, gần như lại sắp khóc. “Tôi hi vọng chú sẽ tìm thấy họ.”
Grant trông vô cùng tự tin và mạnh mẽ khi nói, “Nếu họ ở ngoài đó thì em sẽ tìm thấy họ.”
Khi Derek đi cùng nàng xuống tàu, họ nói những lời tạm biệt và chúc thuận buồm xuôi gió cuối cùng. Grant cũng yêu cầu họ, “Hãy sống tốt với nhau!”
Derek đặt tay nàng trong tay anh khi họ trở về xe ngựa. “Anh cho là chúng ta lại sắp sửa làm lại chuyện này,” anh nói, có vẻ buồn phiền.
Nicole thúc khuỷu tay vào anh, và anh cười khúc khích. Một tuần nữa, họ sẽ nói lời tạm biệt với Lassiter, Maria và Chancey, và cả những thuỷ thủ cũ của tàu Bella Nicola. Họ đều hướng tới Nam Mỹ để phát triển những hải trình mới lên kế hoạch. Nicole sẽ rất nhớ họ. Kể cả bà ngoại nàng cũng sẽ nhớ họ, bà đã thực sự thích cha nàng và Chancey, và đặc biệt là Maria, cô “gia sư”. Tuy nhiên, bà hầu tước rất vui mừng vì Nicole và “nửa tá chắt ngoại” sẽ ở lại Anh Quốc.
Nicole không còn lo lắng về Maria và Cha nữa. Nàng tự tin rằng họ sẽ cùng nhau gầy dựng lại Hãng tàu Lassiter, và nàng đã bắt đầu tin rằng cuối cùng cha nàng cũng… nhìn thấy Maria. Người phụ nữ thông minh, đáng yêu nhìn vào ông với vẻ dịu dàng đến mức Nicole cho rằng đến cuối cùng bà cũng sẽ thắng được ông. Một tình yêu toả sáng như thế sẽ chiến thắng mọi trở ngại.
Nàng biết. Bởi vì tình yêu của nàng đã thắng.
Khi họ theo dõi Grant vẫy tay lần cuối trước khi xe ngựa của họ lăn bánh, Derek nói, “Anh hi vọng cậu ấy tìm thấy hạnh phúc trong chuyến đi này nhiều như chúng ta đã tìm thấy.”
“Vẫn còn thấy.” Nicole mỉm cười khi dụi đầu vào gần chồng hơn. “Và em hi vọng chúng ta sẽ hoàn thành ước nguyện của Grant trước khi chú ấy trở về.”
“Ước nguyện gì?” anh hỏi trên tóc nàng.
“Làm chú.”
HẾT images
[] Continent: cách người Mỹ chỉ Châu u
[] Nữ tì của thần Odin có nhiệm vụ đưa các tử sĩ vào đền thờ Valhala
[] Tài khoản khách hàng
[] Boxing Day: ngày / ở Anh là ngày lễ tặng quà cho những người nghèo đói!
[] Hình săm phụ nữ Ấn Độ hay vẽ lên tay, bụng
[] Năm , sau nhiều năm dài thử nghiệm, Daguerre đã giới thiệu phép chụp hình đage – quá trình đưa những hình ảnh chụp được lên trên giấy ( hình ảnh được tạo ra bằng sự kết hợp hóa chất thủy ngân và bạc).