Cần phải đối mặt, mà Kiều Đại thần lại không chịu hạ sơn, Diệp Khinh Chu chỉ có thể mang hy vọng ký thác vào trên người Âu Dương, cũng chẳng phải mong Âu Dương giúp nàng đứng lên đánh hai người kia một trận, có điều nói thật ra, Âu Dương thật có tài này, chính nàng cũng đã từng …… Chỉ là nàng tính toán vạn nhất tinh thần mình suy yếu, khi xảy ra sự cố, Âu Dương có thể kéo nàng lại.
Nàng cố hết sức bình tĩnh, chậm rãi mang hết chuyện này nói với Âu Dương, nhưng nàng ta đã nhảy dựng lên, tay giáng xuống mặt bàn bằng kính,”Cái gì?! Phi Nhã điền sản chính là những thứ ngày xưa Triệu Phi Nhã đã cướp đi đấy à!”
Một nhân viên phục vụ vẻ mặt sợ hãi đi tới nhắc nhở,”Tiểu thư, bàn của nhà hàng chúng tôi không phải bằng kính siêu cứng đâu.”
“Biết rồi.”Âu Dương trả lời, ngồi trở lại trên ghế, uống một ngụp lớn cà phê đá, tiếp tục hùng hùng hổ hổ nói,”Thời đại này nha, kẻ thứ ba có thể làm nữ cường nhân nha! Ngay bà Quỳnh Dao cũng chỉ dám rụt rè e lệ đứng khép nép ở trang mà thôi, được lắm, Triệu Phi Nhã này đúng là kẻ thứ ba mạnh nhất trong lịch sử rồi!”Tiếng nàng vang lên rất lớn, tuy nhà hàng không đông khách lắm, nhưng ai cũng quay lại nhìn, Diệp Khinh Chu vội vã suỵt, sau đó sợ hãi hỏi,”Mình đến đấy sẽ xảy ra chuyện sao?”
Âu Dương kiên định nói,”Không.”
Diệp Khinh Chu lập tức hít vào một hơi, mắt sáng lên. Âu Dương nói tiếp,”Mai Oánh Oánh và Triệu Phi Nhã cộng lại chỉ bằng một Diệp Khinh Chu.”
Âu Dương khẳng định như thế, tinh thần Diệp Khinh Chu vô cùng sa sút, nàng ngẩng đầu hỏi Âu Dương,”Cậu xem mình có giống bệnh không?”
Âu Dương bưng lên cà phê uống một hơi cạn sạch, mạnh mẽ lau miệng,”Không bệnh gì hết, chỉ có hơi biến thái thôi. Cậu nghĩ kỹ lại đi, ngay từ đầu tổng giám đốc đã có lòng giúp, rốt cục chính cậu lại đòi đi, bây giờ lại muốn giả bộ bệnh, muốn lấy tổng giám đốc đại nhân ra làm trò đùa hay sao?”
“Vậy làm sao bây giờ?”Diệp Khinh Chu nước mắt rưng rưng,”Sao mình lại không chịu hỏi cậu từ sớm hả trời?”
“Hỏi trước không quan trọng.”Âu Dương nói,”Quan trọng là tại sao bây giờ cậu lại nóng đầu lên muốn đi kìa ?”
Diệp Khinh Chu chỉ còn cách kể hết trò đánh cá giữa nàng và Kiều Lạc, cuối cùng ũ rũ gục đầu,”Sẩy chân một bước, ôm hận nghìn thu!”
Âu Dương lắc đầu không chấp nhận,”Anh của cậu siêu đẳng như vậy, ai có thể cam đoan chỉ là sẩy chân một bước, cậu đừng tự đánh giá mình cao quá nha.”
Diệp Khinh Chu lập tức như bị khối đá nặng năm tấn từ trên trời giáng xuống, tay chân không động đậy nổi mà lập tức tuyệt khí chết liền. Có điều Âu Dương đã tóm nàng lại từ tay Diêm vương, nói tiếp,”Bất quá đã sự việc đến mức này đã không còn đường thoát, cậu đi cũng chết, không đi cũng chết, đằng nào cũng chết, chi bằng lựa chọn cái chết vì sướng quá đi!”
“Làm thế nào để chết vì sung sướng?”Diệp Khinh Chu từ cõi chết trở về hỏi.
“Chết vì sung sướng, giống như cái chết vì nghiện đó.”Âu Dương chăm chú nói,”Suy nghĩ nhé, cho dù cậu ăn mặc giống như một gã hành khất ngồi ăn xin bên lề đường, hai con mụ kia vẫn có thể kéo đến đến chế nhạo, sự tình đã như vậy, chi bằng cậu ăn mặc trang điểm lịch sự và, làm một cành hoa lê áp chế hải đường, đơn giản đánh chính diện, trước khi chết cũng ráng kéo hai mụ kia làm đệm lót lưng!”Nàng ta càng nói càng kích động, giọng cao lên, bừng bừng khí thế,”Sinh ra trong vinh quang, thì phải chết một cách huy hoàng, nếu phải chết thì cùng chết! Coi như chết không uổng!”
Diệp Khinh Chu bị khí thế của nàng ta kích động, trong tai nghe toàn là chữ “chết “, nhịn không được phát rùng mình, run rẩy nói,”Không chết có được không?”
Âu Dương bóp cổ tay,”Tìm đường sống trong cõi chết nha!”
“Được rồi……”Diệp Khinh Chu gật gật đầu,”Chết thì chết đi, bằng không rơi xuống vào tay anh của mình…… Cũng là chết.”
“Lại nói đến anh của cậu ……”Âu Dương dừng lại sờ sờ cằm, cười rất sâu xa,”Cậu đã nếm qua chưa?”
“Nếm cái gì?”.
Âu Dương nhìn nàng từ trên xuống dưới,”Không sai, không sai, nhìn bên ngoài mặt đào hoa, như được tắm gió xuân, quả thật là lấy dương bổ …. “Nàng ta chưa dứt lời, Diệp Khinh Chu đã phun toàn bộ ngụm trà trong miệng vào mặt,”Ặc ặc ……”
“Thôi nhé!”Âu Dương vừa lau mặt, hất đầu hỏi,”Chẳng lẽ anh của cậu trên bảo dưới không nghe à?”
Diệp Khinh Chu vội vàng bụm miệng của nàng ta lại, dám khinh thường năng lực Kiều Đại thần như thế, quả thực là quá vô lễ! Huống hồ đại thần cho dù trên bảo dưới không nghe cũng đã mỗi ngày điều đùa giỡn nàng, nếu như có chút ít có thể, hiện tại nàng chẳng bị ăn tới mức không còn chút xương cốt nào sao? Nàng lắc lắc đầu kêu lên,”Nói vào chuyện chính đi, nói vào chuyện chính đi…”
Âu Dương khoát khoát tay, kéo nàng,”Chuyện chính bây giờ đi mua một bộ quần áo mới, sau đó đi về nhà mình cùng nghiên cứu và thảo luận làm sao đối phó hai con tiện nhân Mai – Triệu kia, nhất định phải giết không chừa một mống nào.”
Mặc dù đã quyết định, Diệp Khinh Chu vẫn mong thời gian qua chậm, chậm một chút, chậm hơn chút nữa, tốt nhất là quay ngược trở lại. Đáng tiếc trên đời này mười chuyện thì có tới tám chín chuyện không như ý, những ngày này ngược lại trôi qua cực kỳ nhanh, nháy mắt đã đến cuối tuần.
Buổi sáng lúc ra cửa, Kiều Lạc đang ngồi dựa vào ghế sa lon, ngẩng đầu lên, cười nói,”Đi làm việc cho tốt nhé, dù thua cũng phải nhớ là chiều nay phải tới trung tâm thể hình đấy nhé.”
Lễ khai trương của Phi Nhã điền sản bắt đầu vào giữa trưa, nghe nói sau nghi thức cắt băng còn có tiệc rượu theo kiểu Tây Âu, hai ba giờ chiều là xong, vì vậy Kiều Lạc bắt nàng sau khi xong phải đi tập thể dục thể hình ở trung tâm bơi lội.
Diệp Khinh Chu gật gật đầu, dợm bước đi, Kiều Lạc gọi nàng lại, đi tới, nhét vào tay nàng một lọ nhỏ, nàng sững sờ, Kiều Lạc thản nhiên nói,”Khi nào đến đấy thì uống trước một viên.”
Diệp Khinh Chu vừa nghe qua, tự nhiên biết rõ trong chai chứa thuốc an thần, nàng nghĩ thầm, Kiều Lạc vì lo lắng nàng sẽ phải chịu kích thích mà sớm chuẩn bị, sao vẫn kiên quyết bắt nàng đi? Cái này cũng không chỉ là đánh cuộc giữa hai người, nếu như anh có thể đi cùng nàng, ngược lại càng bảo đảm hơn..
Kiều Lạc nói tiếp,”Dù sau lưng của em có người có thể dựa vào, em cũng phải có đủ sức để dựa vào.”
Nàng cắn cắn môi, nắm chặt lọ thuốc, bỏ vào trong bóp, đi ra khỏi nhà.
Vội vàng làm xong việc ở tổng công ty, khi Diệp Khinh Chu đến núi Tử Dương thì đã gần mười một giờ. Đại sảnh tiếp khách đã đầy người, phóng viên cũng không ít. Diệp Khinh Chu lặng lẽ tiến vào, tìm tung tích Âu Dương khắp nơi cả nửa ngày không thấy, ngược lại lại thấy Ôn Nhược Hà. Dáng anh cao, đứng trong đám người rất dễ nhận ra, ngẫm lại tổng giám đốc cũng coi như người quen, Diệp Khinh Chu do dự một chút rồi đi tới,”Tổng giám đốc……”
Ôn Nhược Hà quay lại, cảm thấy mắt hoa lên, Diệp Khinh Chu mặc một cái váy dạ hội màu xanh nước biển làm tôn lên nước da trắng nõn của nàng, trông vô cùng bắt mắt, trên cổ lại đeo một chuỗi vòng trân châu, tóc nàng lại búi cao lên, lộ ra chiếc cổ cao mảnh khảnh, trong nháy mắt nàng, trông giống như một đứa trẻ lạc đường tội nghiệp nhìn anh, nhỏ giọng nói,”Tôi tới rồi.”Tuy hiện tại Kiều Lạc không ở đây, có điều chắc chắn đã có Âu Dương làm hậu thuẫn cho nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi, cho dù điều hòa ở đại sảnh quá lạnh, lòng bàn tay nàng vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Ôn Nhược Hà thoáng nghiêng đầu, để tránh ánh mắt của mình dán vào nàng không chịu rời, ho khan một tiếng,”Đến rồi à.”
“Tôi ……”Kỳ thật đi đến gặp tổng giám đốc, Diệp Khinh Chu đã hạ quyết tâm rất lớn, nàng biết rõ Mai Oánh Oánh cũng ở đang có mặt ở cái nơi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này, vì quá đông người nàng ta tạm thời không nhìn thấy nàng, nhưng tổng giám đốc rõ là một điểm hấp dẫn đối với Mai Oánh Oánh, ở bên cạnh anh ta, tỷ lệ đụng mặt tăng lên gấp ba lần. Dẫu nàng cố tình muốn đối mặt, nhưng cũng phải cho nàng thời gian chuẩn bị chứ! “Âu Dương đâu ạ?”
“Âu Dương?”Ôn Nhược Hà nhìn xung quanh, nhờ cao lớn, nên tìm người khá dễ dàng, anh liếc một vòng rồi trả lời,”Không thấy, vừa rồi Lệ Na đi lấy quảng cáo, có lẽ cô ấy đi theo giúp một tay.”
Anh đang nói, đột nhiên chung quanh sân khấu đã vang lên tiếng vỗ tay, người điều khiển chương trình đang tuyên bố bắt đầu nghi thức cắt băng khánh thành. Diệp Khinh Chu nhón người, cố nhìn qua khe hở của những người đứng trước mặt, thấy Triệu Phi Nhã mặc váy dạ hội màu xanh lam, đứng trên bục cười dịu dàng, ưu nhã đưa mắt về phía nàng trong ánh đèn loang loáng.
Trong nháy mắt, Diệp Khinh Chu thoáng nhớ lại rất nhiều năm trước, cha nàng cũng từng đứng ở chỗ này, bất quá cách mấy trăm mét thôi. Ông cũng cười tươi như thế, mẹ nàng đứng cạnh, còn nàng thì đứng bên dưới ngước đầu nhìn họ. Không hiểu mấy ý nghĩa của buổi giao dịch, chỉ ngây thơ cười theo, vui vì cha đã xây cho một ngôi nhà rất đẹp cho mẹ và nàng.
Nàng không khỏi thấy mũi cay cay, tay lần vào trong bóp tìm lọ thuốc nhỏ, ngón tay sờ lên mặt thủy tinh trơn láng, đột nhiên lại do dự, bên tai vang lên lời Kiều Lạc, dù là ốc sên, cũng có thể chậm rãi đi hết một đoạn đường.
Định thần lại, Triệu Phi Nhã đã lùi sang một bên, màn hình lớn trên khán đài bắt đầu phát lên chương trình quảng cáo Phi Nhã điền sản, âm nhạc du dương đệm cho phong cảnh hữu tình, cùng với quy hoạch tòa nhà, khung cảnh thật là quen mắt, tất cả đều rất quen thuộc, tim Diệp Khinh Chu không hiểu sao có chút xúc động, tiếng hơi thở cũng hơi lớn, Ôn Nhược Hà bên cạnh nghiêng người thì thầm,”Nếu cô thấy không thoải mái, mình đi ra ngoài một chút nhé?”
Diệp Khinh Chu kiên định lắc đầu, cố gắng mở to mắt xem quảng cáo, càng nhìn càng thấy những hình ảnh vốn rất rõ nét lại càng nhòa nhạt, chỉ nghe thấy nữ diễn viên đứng trên balcon thoáng mát của ngôi biệt thự, sau lưng là phong cảnh yên tĩnh an bình, nàng ta nói bình thường mà giọng lại cực kỳ quyến rũ,”Tử Dương đình viện, tạo ra một tiểu tiên cốc trong lòng của bạn.”
Quảng cáo chấm dứt, một loạt tiếng vỗ tay vang lên, thanh âm vừa ngừng, đột nhiên trong đám khách tham dự vang lên một giọng nói,”Tiểu tiên cốc? Có phải nghĩa là…… Tiểu, tam không, thô tục quá!”
Cả gian phòng đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Khinh Chu chỉ còn nghe thấy nhịp tim của chính mình, thình thịch, từng tiếng, từng tiếng đinh tai nhức óc……