Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Vân Tuyết rất nhanh liền đem một đĩa lớn cơm chiên xử lý sạch sẽ, như chưa thoả mãn còn liếm liếm lòng đĩa
—————–
Bọn họ cứ như vậy chậm rãi bước trong mưa. Có chút lạnh, Bạch Vân Tuyết thầm nghĩ, nhưng khi ngẩn đầu lên nhìn nam nhân ôn hoà bên cạnh mình, cảm thụ nhiệt độ của hắn trong bàn tay, lòng y ấm áp hẳn lên.
-“Đã tới, thúc thúc ở lầu bốn, chúng ta lên thôi”. Xoay người đối nhân viên trực cửa đối diện –“Thân thích của ta”. Bạch Yến hỏi Bạch Vân Tuyết muốn đi thang bộ hay thang máy. Bản thân hắn ưa đi thang bộ, có vài tầng cần gì thang máy a.
-“Hảo” Bạch Vân Tuyết vẫn kiệm lời, cứ thế im lặng.Trên đường đi, ngoại trừ vài câu giúp ‘nhận thức’ nhau, giữa hai người luôn bảo trì không khí tĩnh lặng này. Chỉ là tay trong tay sánh bước. Bạch Yến vì phối hợp cước bộ của Bạch Vân Tuyết nên bước từng bước thật nhỏ, may sao, hắn vốn yêu thích không gian này, chậm rãi bước, không còn cảnh tượng người khác vội vàng.
Đến cửa nhà, móc chìa khoá, mở cửa đi vào.-“Ân, nhà thúc thúc không lớn …” Y nhìn sang Bạch Yến, vốn nghĩ, người này sang trọng, sự nghiệp thành công nhà sẽ rất lớn. Bạch Vân Tuyết xuyên qua hành lang, ngắm nhìn phòng khách, đảo mắt một vòng sơ lược ngôi nhà tương lai của mình, kì thật cũng rất bình thường thất ( phòng), sảnh,… xem ra chỉ có một phòng vệ sinh… còn có sân thượng, phải có thôi, bằng không phải phơi quần áo ở đâu?. Một căn nhà điển hình, trước y đã ở qua không ít nên cũng không quá lạ lẫm.
-“Tiểu Tuyết” Bạch Yến tự nhiên sửa lại cách xưng hô với Vân Tuyết –“Ngươi ăn đỡ bánh mì đậu trước a, cơm vẫn đang nấu, chờ một chút”
-“Ta nghĩ, ta trước nên tắm rửa …” Y nhận thấy tuy Bạch Yến sống một mình nhưng phòng ốc vô cùng sạch sẽ, hẳn hắn là người hảo khiết ( ở sạch), chính mình bộ dạng không biết ra làm sao, không bằng đi tắm rửa trước. Dù sao đói bụng cũng đã quen, y là đứa trẻ hiểu lễ nghi a.
-“Uhm… cũng đúng, phòng tắm ở bên kia, ngươi biết sử dụng chứ?” Đứa bé này so với tưởng tượng của hắn còn còn cần sự chăm sóc nhiều lắm … chỉ liếc sơ như vậy liền phát hiện sở thích sạch sẽ của hắn sao?
-“Biết a” Y cũng đâu phải từ cổ đại tới, Bạch Vân Tuyết cứ vậy biết điều mà vọt vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong , y còn ngoan ngoãn đem quần áo cất kĩ, tự động lau khô sàn nhà sau đó mới mặc tạm cái T-Shit rộng phùng phình mà Bạch Yến đưa cho, đi vào bếp.
-“Ngươi thật nhanh a, ta vừa chiên cơm xong, món này làm nhanh, ngươi không ngại chứ?”.
Bạch Vân Tuyết nhu thuận lắc đầu – có ăn là được, hơn nữa cơm chiên trứng của Bạch Yến làm vàng óng vàng ánh, thơm thơm, người bình thường nhìn vào đã thèm huống chi là y, một kẻ đang đói rã rời. Tiếp nhận thìa Bạch Yến đưa, y cắm cúi ăn.
Bạch Yến nâng cằm, mỉm cười ngồi nhìn y. Sau khi tắm xong, gương mặt sạch sẽ của Bạch Vân Tuyết làm hắn kinh diễm, khó trách lúc hắn nói y có gương mặt vô giá y chỉ điềm nhiên nói “ Ta biết rõ ”. Bất luận kẻ nào nhìn thấy gương mặt này điều sẽ ‘biết rõ’ a. Mà chính mình lúc đó thực sự chỉ bị ánh mắt của y hấp dẫn mà thôi … tăng thêm nét kiều diễm của khuôn mặt chính là làn da trắng nõn không tì vết. Vân Tuyết thật sự là một mỹ nhân trời sinh a. Y sinh ra đã là chủ định không tầm thường, với hình dạng này của y, quả thật sẽ là ngôi sao sáng của Kim Tinh. Thật không rõ, hài tử tuyệt vời như vậy, như thế nào lại trở thành cô nhi? Rốt cuộc cha mẹ y là người như thế nào? Không cần y sao? Hắn phát hiện mình đối Bạch Vân Tuyết ngày càng hiếu kì, ngày càng có hứng thú với hết thảy mọi chuyện liên quan tới y.
Bạch Vân Tuyết rất nhanh liền đem một đĩa lớn cơm chiên xử lý sạch sẽ, như chưa thoả mãn còn liếm liếm lòng đĩa (_ _!) Bạch Yến thoáng kinh ngạc, thân thể y rõ ràng nhỏ như vậy sao có thể chứa được nhiều như thế a, hơn nữa tốc độ cũng thật là quỷ dị đi. Nhìn động tác kia của y, Bạch Yến không nhịn được cười ra tiếng –“ Thế nào? Chưa no sao? ăn thêm không?”
-“Không phải, ta no lắm! chỉ là …thúc thúc làm cơm thật sự rất ngon … cho nên ta mới không nhịn được …”. Da Bạch Vân Tuyết thật sự rất trắng, chỉ cần chút màu sắc cũng sẽ thấy rõ ràng. Tỷ như hiện tại, mặt y phiếm hồng, rất đáng yêu.
-“Thật không? vậy thì tốt quá. Ta còn sợ không hợp khẩu vị của ngươi “. Bạch Yến thở nhẹ một hơi, đứng lên thu dọn chén đĩa,-“Ta đi…”
-“ Thúc thúc, để ta, ngươi vừa về đã lo nấu cơm cho ta, đừng nói là tắm rửa ngay cả quần áo ngươi cũng chưa thay a” Điều tại mình, chỉ mãi làm cơm không chú ý. –“ Ngươi tranh thủ thời gian đi tắm đi, bằng không sẽ cảm lạnh “ Ân, nguyên lai y cũng quan tâm đến người khác . Cái người đang cười ôn nhu trước mặt khiến y lo lắng a, nhìn hắn cũng không phải loại người cường tráng không nghĩ tới hắn lại không nghĩ tới hắn lại không biết chiếu cố bản thân như vậy. Hay … vì hắn quá quan tâm y? Nghĩ đến hắn xem mình trọng yếu đến vậy, tâm Bạch Vân Tuyết bất giác mềm lại, thực ấm áp.
-“ Khó trách ta cứ cảm thấy thân thể là lạ “ Không thoải mái lắm … hoá ra là vừa mắc mưa, quần áo ẩm ướt … Hắn thường chiếu cố bản thân mình rất tốt, không có biện pháp, sớm phải ra ngoài bươn chải, khi đó không quyền không thế, trừ bản thân ra, còn ai chiếu cố hắn cơ chứ? Chính là không nghĩ tới, hôm nay hắn một lòng nghĩ xem phải chăm sóc đứa nhỏ này như thế nào mà hòan toàn quên mất bản thân mình,-“ Ta đi tắm, chén bát giao cho ngươi, những thứ kia…ngươi sử dụng được không?”
-“ Yên tâm “ Y thực sự không phải từ cổ đại tới.
-“Ân “ Hắn vẫn cảm thấy lo lắng … dù sao, hắn gặp y dưới tình huống kia … cứ có cảm giác y thuộc vào miêu tộc …(_ _!) cũng có thể là ‘dã thú phái’ chăng? Tuy vậy, hắn phát hiện Vân Tuyết cũng rất có ‘lòng tự trọng’ của nhân loại … nhưng hình như động vật cũng có cái đó a. Bất quá từ sau khi về nhà biểu hiện của y rất hảo, cực hiểu chuyện, cực lễ phép. Hắn không hiểu tại sao mình cứ lo lắng … chẳng lẽ, bởi hắn muốn thay y làm những việc kia? Muốn bảo hộ y? … Không thể nào! Bạch Yến hắn vốn là một người chán ghét sự phiền phức. Mặc dù hắn có khả năng xử lý những chuyện đó. Bất tri bất giác bắt đầu tắm rửa, trong đầu vẫn miên man suy nghĩ về Vân Tuyết.
Để chứng minh, mình là người hiện đại, còn sống ở thành thị hơn chục năm là ‘người từng trải’.Bạch Vân Tuyết đem tất cả chén đĩa cố gắng rửa thật sạch, tới khi sáng bóng mới dừng tay. Sau đó lại lau khô, xếp vào tủ chén – Thúc thúc không chỉ có ‘khiết’ mà còn rất có trật tự a. Nhìn xem những vật dụng đều đươc y đặt chỉnh tề, Bạch Vân Tuyết lần nữa cảm thán. Quay lại đem bàn lau khô. Bạc Vân Tuyết nhìn gian bếp mình vừa thu thập, thoả mãn tắt đèn, lên phòng khách ngồi.
-“ Tiểu Tuyết …” Y chưa ngồi được bao lâu bên trong lại truyền ra tiếng của Bạch Yến
-“Làm sao vậy?” Bạch Vân Tuyết đã sớm thích ứng cách xưng hô “ Tiểu Tuyết ‘ của Bạch Yến nên phản ứng rất nhanh.
-“…ta quên cầm y phục…” Mùa xuân ở Thâm Quyến mặc dù thập phần ấm hơn so với phương bắc, nhưng đã khuya như vậy, lại có mưa, vẫn là có chút lạnh. Hắn không muốn cứ vậy mà đi ra, dù sao cũng còn có tiểu Tuyết, gọi y giúp là được. Lần đầu tiên hắn cảm thấy có người ở cùng thật là tốt a
( Mỗ Viêm: Là người khác sẽ không có khả năng nhờ giúp những việc như vậy, ta cảm thấy vì là tiểu Tuyết nên ngươi mới cam tâm tình nguyện a ~~
Băng Vy: Đúng, đúng a…)
-“Gian phòng trái là phòng ta, trong phòng có một tủ đồ bên trái, có vài cái T-shit ta thường mặc ở nhà, ngươi tuỳ tiện lấy một cái là được “.
-“A” Thoạt nhìn rất thành thục, giỏi giang, kỳ thực rất mơ hồ a, lớn như vậy mà còn không biết chiếu cố bản thân. Như vậy, từ nay về sau ta sẽ chiếu cố ngươi, xem như báo đáp ân thu dưỡng của ngươi. Cứ như vậy, Bạch Yến ‘ khôn khéo, giỏi giang’ ngay từ đầu đã làm sai hai chuyện, để lại cho Bạch Vân Tuyết ấn tượng khác biệt, khiến cho ý nghĩ ‘chiếu cố thúc thúc ‘ rơi sâu vào tiềm thức, theo thời gian chậm rãi mọc rễ, nảy mầm, khoẻ mạnh, phát triển, phát triển … Nhưng đó là chuyện về sau. Bây giờ chúng ta quay lại với hiện tại.
-“Tiểu Tuyết nhà thúc thúc có ba gian phòng, ở giữa là thư phòng “ đó là nơi hắn làm việc, nơi nghỉ ngơi cũng là nơi hắn thích nhất. Bạch Yến nắm tay Bạch Vân Tuyết tiến lên trước –“cho nên, ngươi tạm thời chịu uỷ khuất ngủ ở phòng khách, có thể chứ?”
-“Ân, không sao ” Cái gì uỷ khuất với không uỷ khuất a, y chỉ cần một nơi có thể ngủ là được, thúc thúc thật sự rất …
-“Vậy là tốt rồi,mai ta sẽ đưa ngươi đi mua vật dụng hằng ngày, quần áo, gra giường … đều đủ cả. Từ nay về sau, phòng chính giữa là phòng của ngươi” Bởi vì hắn rất thích cảm giác hoàn toàn thuộc về mình cho nên để tiểu Tuyết ngủ ở phòng khách thật không có ý tứ. Dù sao, tiểu Tuyết sau này cũng sống ở đây cùng hắn, xem như chủ nhân ngôi nhà, không phải khách nhân.
-“Vạn nhất có khách đến thì phải làm sao?” Bạch Vân Tuyết nhìn gian phòng chỉnh tề, sạch sẽ.
-“Khách nhân của ta không nhiều lắm, nếu có cho họ ngủ ở phòng khách bằng không thì trở về … haha” Hắn là nói thật. Tuy hắn quen biết nhiều người,quan hệ cũng không tồi, chỉ là thật sự thân thiết chỉ có vài người. Bởi vậy, trên thực tế sẽ có rất ít người đến nhà hắn nói chi là qua đêm. Trong nhà có phòng khách cũng là vì ngừa vạn nhất … Đa phần là vì Dương Ỷ, còn có Tịch Niệm …
-“Ân” có chút vui vẻ, bởi chính mình so với những người kia trọng yếu hơn.
-“Mau ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm “ Chờ một chút, phải gọi điện cho Tịch Niệm, báo đã tìm được người, casting ngày mai miễn đi. Thật tốt a.Mấy ngày nay hắn thật sự bị phiền chết.
-“Ân”
-“Đây là đứa bé mà ngươi nói?” Tịch Niệm nhìn nam hài trước mặt, có chút ngây người …nhìn như thế nào cũng …-“Yến, ngươi thực sự là’ ra đa’ thiên tài của công ty chúng ta nha, thật không thể tin được, y sẽ là ngôi sao mới của Kim Tinh a…”.
-“Không dám” Nói là nói vậy, trên mặt Bạch Yến chính là đã treo nụ cười ‘siêu cấp đắc ý’. Hắn có dự cảm tiểu Tuyết chính là một báu vật sáng chói mà hắn đã tìm được.
-“Cái kia..” Âu phục nhỏ nhắn vừa người, tóc cắt ngắn, cả người toát ra quý khí chính là Bạch Vân Tuyết. Cho dù có cố gắng cam đoan, cũng sẽ không ai tin vài ngày trước y bất quá chỉ là cô nhi trên đường. Cho nên nói, mặc dù bề ngoài không phải là tối trọng yếu nhưng cũng thực quan trọng, nhất là đối với một nghệ sĩ.
-“Cái gì?” Cái tên Dương Ỷ từ đầu tới cuối không lên tiếng, chỉ đứng xem bất ngờ trả lời y
-“Cái kia… Bạch thúc thúc nói muốn ta đến diễn cho Tịch thúc thúc xem, xem ta có thích hợp đóng phim hay không … chính là…” tên kia nhìn chằm chằm y nửa ngày không nói câu nào…Y biết mình rất đẹp (O.o) chính là nhìn như vậy chưa đủ hay sao?
-“Tịch Niệm, ngươi nói đi!” Dương Ỷ bắt đầu có điểm thưởng thức tiểu tử này. Lúc bắt đầu, bởi vì bề ngoài của y quá mức xinh đẹp, hắn cũng không có cảm tình gì. Bạch Yến không biết Tịch Niệm thích mỹ nhân sao? Nhìn ánh mắt Tịch Niệm, thực làm cho nguời ta sinh khí a. Bất quá hiện tại, Dương Ỷ quyết định thưởng thức tiểu tử này, cũng không dám quấy rầy Tịch Niệm đối mỹ nhân thưởng thức, chính là cái tên kia… hừ…
(Viêm: Ỷ là tiểu tử kiêu ngạo, chết cũng không thừa nhận trên thế giới này, chỉ có hắn là ‘không dám’ đắc tội Tịch Niệm … vì sao ư? … Mỗ Viêm không dám nói … ngó ngiêng tranh thủ chạy…
Lãnh: Ehèm để ta nói thay cho, trừng phạt về đêm a… hắc hắc … che miệng cười gian…
Ỷ:Giơ đồ long đao lên … ta chém a chém
Lãnh: ….cứu mạng a )
-“Đương nhiên …” Tịch Niệm là một đạo diễn chuyên nghiệp, không phải kẻ háo sắc, cho dù thích tiểu Tuyết cũng không thể ngay lập tức nói y thích hợp, bằng không sẽ lại bị tên Dương Ỷ kia khinh bỉ… cho nên hắn hạ quyết tâm,ánh mắt vẫn lưu luyến không rời –“Thử một chút, phải đợi diễn thử xong mới quyết định được “. Khuôn mặt này trời sinh là siêu sao a, dù không thực lực đã sao? Chỉ cần bồi luyện là được. May mắn người này là Bạch Yến tuyển cho nên khả năng thành công là rất lớn! Ta van ngươi tiểu Tuyết, đừng để ta thất vọng!
-“Tiểu Tuyết” Bạch Yến sau khi nghe xong rất phối hợp bắt đầu casting. Tuy là người hắn chọn nhưng vẫn là đạo diễn quyết định, phải khiến Tịch Niệm thoả mãn ủng hộ mới đựơc a.
-“Ân” chỉ cần là Bạch Yến mở miệng, Bạch Vân Tuyết luôn cẩn trọng lắng nghe. Y không nghĩ bỏ qua những gì hắn nói, bởi hắn là người tối đặc biệt trong lòng y, y luôn luôn dựa vào cảm giác mà hành động.
-“Ngươi trước kia đã từng đóng phim chưa?” Mặc dù biết nhưng vẫn phải hỏi theo trình tự.
-“Ân” Hắn không phải đã biết rồi sao?
-“Cho nên trọng điểm không phải hành động của ngươi …” Bạch Yến hướng sang Tịch Niệm –“Nếu như một nhân vật đã xâm nhập vào tâm diễn viên , cho dù không hành động hắn cũng phải đem chính mình và nhân vật hoà làm một. Nếu không thể nhập tâm, cho dù hành động ra sao cũng không được, đúng hay không?”
-“Đúng vậy” Bạch Yến muốn nói …?
-“Đây chính là nhuyên nhân ta chọn tiểu Tuyết. Lần đầu nhìn vào mắt y, ta đã nghĩ, y quả thực có thể diễn vai Tô Thanh Nhi một cách hoàn hảo “ Loại ánh mắt ấy, bây giờ nghĩ lại, vẫn có chút rung động.
-“A?” Dương Ỷ không tự giác nheo nheo chân mày. Hắn rất tín nhiệm Bạch Yến, chính là, nam hài này lãnh lãnh thanh thanh, ngoại trừ xinh đẹp ra thực có thể diễn hảo khí chất của Tô Thanh Nhi sao? loại tình cảm nội tâm này …
-“Tiểu Tuyết, ta kể ngươi nghe một câu chuyện xưa được không?” Bạch Yến đã sớm có đối sách thu phục tên Dương Ỷ kia, bởi Tịch Niệm ham thích mỹ nhân mà tựa hồ đối người đẹp có cảm tình lắm. Trong khi đó Dương Ỷ lại quên mất chính mình cũng được xưng tụng là mỹ nhân a. Cho nên hắn định dùng vẻ bề ngoài của tiểu Tuyết thuyết phục Tịch Niệm, còn về phần Dương Ỷ, đương nhiên là phải dùng thực lực a. Bất luận như thế nào, vai diễn kia chỉ có thể là tiểu Tuyết, không được là ai khác.
-“Hảo” Chỉ cần là Bạch thúc thúc nói, vô luận là gì, y đều nghe
( Lãnh: sao ta nghe đâu đây có mùi thê nô nghen …:]]~~)
-“Ngày xưa có một nữ hài tên là Tô Thanh Nhi, nàng thập phần xinh đẹp do kế thừa nhan sắc từ mẫu thân. Nhưng nàng rất chán giét dung mạo của mình nên luôn ăn mặc thật xấu xí…” Bach Yến nhấp một ngụm trà –“ Muốn biết tại sao không?”
-“Ân” Bạch Vân Tuyết gật nhẹ đầu, nàng có người thân, không phải sao? như vậy làm gì phải che dấu chính mình? Y là bất đắc dĩ mới phải ăn mặc như vậy … đối với nàng, tướng mạo không ai chán giét, vì sao lại tự mình ghét bỏ bản thân?
-“Bởi vì nàng chán ghét mẹ của mình …” Cái này không có gì kì quái, mẫu thân của nàng xinh đẹp nhưng … ách, cái này nên nói thế nào cho y hiểu đây? Y sao có thể hiểu ‘dâm đãng’ là gì? Y còn nhỏ a…-“Nàng có một phụ thân rất thương nàng, người này quá mức chân thật … nói trắng ra là ngốc tử. Ngốc tử, ngươi hiểu không?”
-“Biết rõ” Đã như vậy gả cho hắn làm gì?
-“Bởi vì hắn rất giàu có, ít nhất là so với người khác trong trấn. Mà mẫu thân nàng chỉ là một kẻ nghèo hèn, cho nên mới phải gả cho hắn “ Chỉ là vì tiền mà thôi. Bạch Yến thấy Bạch Vân Tuyết có vẻ hiểu được, tiếp tục nói –“Nhưng hắn không phải trời sinh như vậy, mà là sau này sinh bệnh tạo thành, Tô Thanh Nhi là một hài tử thông minh, từ nhỏ nàng đã nghe rất nhiều người nói về mẫu thân nàng. Thậm chí còn tận mắt nhìn thấy … cho nên …ngươi hiểu cảm giác này chứ? Nàng rất yêu phụ thân mình.Đối với nàng, phụ thân là người tốt nhất, đó là lý do nàng hận chính mẫu thân nàng”.
-“Ân..” Đại khái hiểu được . Mặc dù y là người không có cảm giác gì, không ái, không hận … nhưng thực ra chỉ là y không hiểu và cũng không có thân cận cùng người khác. Có thể nàng đây không phải là hận, chỉ là không có cảm tình mà thôi.
-“Về sau, nàng vô tình nghe đựơc mẫu thân nàng cùng tình nhân bàn kế giết chết phụ thân, độc chiếm gia tài. Ngươi thử nghĩ xem tâm trạng của nàng lúc đó như thế nào a?
-“…” không có cảm giác … nàng giết ai đâu liên quan đến ta (_ _!)
-“Suy nghĩ hết một ngày, Tô Thanh Nhi quyết định động thủ trước mẫu thân của nàng “Ta muốn bảo vệ phụ thân” nàng nói “ hắn là người tốt nhất trên đời, cũng là người duy nhất không vì bề ngoài mà thực lòng tốt với ta … ta yêu hắn … ta muốn bảo vệ hắn, cho dù phải giết mẫu thân thân sinh cũng không sao “
-“Hắn là người tốt nhất trên đời, cũng là người duy nhất không vì bề ngoài mà thực lòng tốt với ta … ta …yêu hắn?” Bạch Vân Tuyết nghe những lời này, cảm giác chuyện xưa y từng trải qua, trong nội tâm có gì đó đang nhúc nhích –“Ta muốn chiếm thúc thúc “ Y tựa hồ nghĩ tới ngày đó, nội tâm thầm vụng trộm, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
-“Như thế nào? Cảm động a? “Tịch Niệm phát hiện sự biến hóa này. Dương Ỷ cũng có chút ngạc nhiên. Vốn Dương Ỷ nghĩ y sẽ không phản ứng gì, nhưng vừa rồi …Lần đầu gặp, Dương Ỷ đã cảm thấy đứa trẻ này lãnh đạm, có lẽ không vô tình, lạnh lùng nhưng cũng không thể minh bạch tình cảm nội tâm kịch liệt Tô Thanh Nhi.Có thể ánh mắt vừa rồi của y … mặc dù không rõ ràng lắm … Vì cái gì? chỉ là một động tác nhỏ như vậy đã đả động tâm tình người khác. Mắt của y … hay là tâm của y có một thứ ma lực … Cái tên Tịch Niệm này, thật muốn bịt mắt hắn lại! Trong lòng thở dài một hơi, Dương Ỷ quyết định kỳ vọng vào đứa bé này. Bạch Yến kia đúng là lợi hại. Dương Ỷ hắn bội phục.
-“Cảm động..?” Có cái gì mà cảm động? Chỉ là nghĩ sao làm thế thôi. Mẫu thân Tô Thanh Nhi không phải người tốt mà nàng cùng không phải đại thiện nhân. Nàng khinh thường mẫu thân nên quyết định giết người, đối tượng là mẫu thân mình, so với việc nữ nhân kia muốn ghét phụ thân mình – người nàng yêu, vẫn không ngoan độc bằng. Bất quá …cũng chưa chắc mẫu thân không yêu phụ thân nàng, chỉ là nàng hận mẫu thân mình, người không yêu thương mình, không yêu thương phụ thân, phản bội cái nhà này … hận mẫu thân nàng muốn giết người mà nàng yêu. Người nàng yêu nhất bị sát hại … sẽ có tâm tình gì? Mất đi hắn … không bao giờ có thể hưởng thụ ái tình từ hắn … ôn nhu từ hắn … Nhìn sang Bạch Yến, sâu thẳm trong mắt Bạch Vân Tuyết càng thêm kiên quyết: tuy chỉ nhận thức hắn trong ngày, nhưng y không muốn mất đi người này.-“Ân, sau đó thì sao? Y có chút muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
-“Sau đó nàng đã hành động. Tâm lý nàng không quá dằn xé, nàng từ nhỏ không yêu mến mẫu thân, thế giới nàng cũng rất nhỏ hẹp, nàng không hiểu cái gì là nhân quyền, không biết cái gì là phạm pháp, nàng chỉ biết mình muốn như vậy mà thôi. Không ai hoài nghi nàng, không ai biết người hạ độc vào trà của của mẫu thân lại chính là nàng “ Đột nhiên Bạch Yến cảm thấy kịch bản này có chút… Tịch Niệm cái tên này rốt cuộc chứa cái gì trong đầu vậy … như thế nào lại hoan hoan hỉ hỉ quay cái kịch bản thế này? Khó trách không có người thưởng thức … tên đó không biết dùng cách gì lại mê hoặc Dương Ỷ?
(Vy: Ỷ anh mê trai chứ có mê kịch bản đâu mà nói …^^)
-“Tóm lại là rất thuận lợi a! Sau đó nàng giải tán tất cả gia nhân trong nhà, bản thân cùng phụ thân chung sống. Mặc dù nàng mới tuổi, đã có thể chiếu cố phụ thân mình nuôi sống phụ tử hai người, lợi hại?”
-“Thực sự rất lợi hại” Muốn sống vậy phải rất kiên cường … Nhưng thật sự kiên cường sao?… một người trong khoảng thời gian dài không có dục vọng gì … bỗng nghĩ đến mình. Bất quá sau lúc gặp Bạch Yến, y đã nghĩ về sau mình không cần như vậy nữa đi? Đúng vậy có khát vọng sống sót, cảm thấy cuộc sống tương đối khá – ít nhất còn có hy vọng, ý nghĩ chết quách đi cũng không còn nữa. Chính y lúc đó cũng ôm hy vọng mông lung này mới không lập tức chết đi, gắng sống tới bây giờ a
-“Tiểu Tuyết? “ Y thất thần?
-“Ân”..
-“Ngươi cảm thấy Tô Thanh Nhi đối với phụ thân nàng là loại tình cảm gì? “ Hắn muốn biết cảm nghĩ của y về kịch bản này.
-“Không phải là phụ tử tình thâm sao? Nếu mẫu thân đã không thương nàng, như vậy phụ thân chính là người thân duy nhất trên đời. Đương nhiên phải hảo đối xử chứ ” Người thường đều cho rằng thế a
-“Có thể phụ thân nàng là đứa cực ngốc … Hắn đối với nàng yêu thương, không phải loại tình cảm đối với hài tử của mình mà chính xác hơn hơn là “Bạn đời “a. Trí lực của hắn so với Tô Thanh Nhi kém hơn, ngươi cho rằng người như vậy Tô Thanh Nhi sẽ xem hắn là phụ thân mình sao?”
-“Hắn suất không?”Bạch Vân Tuyết trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi.
-“Không suất… rất bình thường nhưng khá đáng yêu bởi trên mặt luôn treo một cái tiếu dung rất khờ dại” Bạch Yến đột nhiên cảm thấy, người này cho Tịch Niệm sắm vai tựa hồ rất thích hợp a~~
-“……………” tình yêu…Bậch Vân Tuyết nghĩ tới danh từ này. Nó là cái gì gì đó? Trước kia hình như có nghe người khác nói qua, là nữ hài trong cô nhi viện? viện trưởng bà bà? Nữ sinh hình như rất thích thảo luận đề tài này? chính là y không hiểu … thực sự không hiểu.Bình thường mọi người hẳn suy đoán ‘Tô Thanh Nhi yêu phụ thân nàng’… bộ phim này không phải nói về ‘loạn luân’ đi?. Thế nhưng y lại không nghĩ thế. Tô Thanh Nhi trưởng thành sớm, nàng mới tuổi, hẳn là cùng y đồng dạng, sẽ không hiểu cái gì gọi là yêu. Cho nên nàng chỉ là một lòng muốn bảo vệ hắn mà thôi, không vì bấtluận lý do gì …-“Chỉ muốn bảo hộ hắn, không cho hắn biến mất, không cho hắn bị thương, bởi vì hắn là người duy nhất thân cận mình. Ngốc cũng vậy, là phụ thân cũng vậy, những điều đó không quan trọng. Trọng điểm hắn là người duy nhất ở bên cạnh nàng nàng hai bàn tay trắng, nếu không nhờ bộ mặt xinh đẹp, có lẽ sẽ không ai yêu thương nàng, không ai quan tâm đến nàng, đối nàng tươi cười, cùng nàng chơi đùa …Nàng chẳng qua là một hài tử mà thôi”. Biểu hiện của nàng nhìn có vẻ vô tình nhưng thực tế nàng chỉ là một hài tử đơn thuần muốn bảo vệ người duy nhất thuộc về mình mà thôi, người cũng tốt, vật cũng tốt … đối với nàng đó là sự tồn tại trọng yếu … cho nên không muốn mất đi, thầm nghĩ phải thủ hộ!
-“….” Ba đại nhân vật ở đây điều bất giác trầm mặc … Quả nhiên … Hay cùng là hài tử nên dễ dàng hiểu nhau?. Chính là chỗ nhìn có vẻ đơn giản lại ẩn chứa một vấn đề phức tạp như vậy … Những hài tử trước đều bị ảnh hưởng bởi người lớn, dùng suy nghĩ của người lớn hùa theo mà nói cho nên không làm thoả mãn bọn họ. Nhưng người này … đứa bé này … y không nghĩ nhiều như vậy, y thậm chí không có tình cảm gì, y chỉ nói ra lý do thập phần ngây thơ mà một hài tử có thể cảm nhận được, đem những người lớn bọn họ hù sợ. Bọn họ bắt đầu có chút hổ thẹn, bọn họ quên mất lúc đầu vì cái gì muốn đem kịch bản này dựng thành phim. Lúc ấy bọn họ thật cao hứng … có lẽ bị tâm linh thuần tuý của Tô Thanh Nhi hấp dẫn, mới lựa chọn tác phẩm này. Chính là ngay lúc đó bọn họ không phát hiện … thậm chí không nghĩ tới…vài mặt tiêu cực… Cho nên hiện tại bọn họ thực cảm động, vô cùng cảm kích Bạch Vân Tuyết … Đứa bé này đã khiến họ hiểu rõ hơn cái thần của kịch bản này.
-“…” Y có chút lạnh người, bọn họ làm gì đột nhiên dùng ánh mắt kia nhìn y a? Nhất là cái tên Dương Ỷ kia … rất không thích hợp, không ngờ hắn cũng có vẻ mặt này nga, khó trách mọi người nói ‘ vật xếp theo loài, người phân theo bầy ‘ ( đồng nghĩa câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã á … hắc hắc).
-“Cái kia … mọi người…”
-“A” Dương Ỷ phản ứng trước tiên –“ Vậy ngươi cảm thấy Tô Thanh Nhi là người như thế nào?”
-“Ta đã nói a, chỉ là một tiểu hài tử bình thường mà thôi” Như thế nào a? chẳng lẽ bọn họ định đem nàng miêu tả thành một vĩ nhân hay một nhân vật thần kỳ? Có thể y không biết nàng ‘vĩ đại’ ở chỗ nào nhưng về phần ‘thần kì’ … mỗi người khi còn sống bất kuận là xuất sắc hay đơn giản bình thường, kì thực có thể sống lâu đã là không dễ dàng gì, Cho nên không cần phải hâm mộ những kẻ ‘ không giống người bình thường’ a. Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không ai giống ai. Bạch Vân Tuyết nghĩ vậy, cũng có chút ý thức được y ở trong mắt người khác kỳ lạ như thế nào, một hài tử bình thường, ích kỷ, tuỳ hứng, chân thực lại có lá gan thật lớn. Ai đều có thứ mà chính mình muốn bảo vệ nhưng có thể dốc toàn lực bảo vệ nó thì lại có rất ít người làm được. Tương lai nếu y tìm được thứ mà mình muốn bảo vệ, y nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ kiên trì … y không muốn chính mình phải hối hận. Len lén liếc nhìn sang Bạch Yến … hay là … y đã tìm được rồi? Cho nên mới suy nghĩ nhiều như vậy, trước y là một người không để ý bất cứ thứ gì, kể cả mạng sống của mình…
-“Bình thường sao?” Bạch Yến nhìn Bạch Vân Tuyết, Đứa bé này một chút cũng không bình thường. Chính mình không lẽ thực sự vô tình đào được của quý? Vốn chỉ bị ánh mắt của y hấp dẫn hiện tại mới phát hiện, y còn có một tâm hồn rất đặc biệt. Trên người y toát ra một khí chất thu hút mọi người xung quanh. Hắn cảm thấy … vui vì quyết định lúc trước của mình.
-“Ân, chẳng lẽ không bình thường?” Bạch Vân Tuyết có điểm nghi hoặc, y thực sự không hiểu người lớn đang nghĩ gì a.
-“Không, chính xác, rất bình thường!” Tịch Niệm đột nhiên đứng dậy, thanh âm có vài phần hưng phấn … Tịch Niệm rốt cuộc đã biết mình nên làm như thế nào, đích xác, đây là một người bình thường, một kịch bản bình thường … chính mình hẳn là nên dùng tâm tình bình tĩnh mà quay bộ phim này, một bộ phim thuần tuý nói về một nhân vật bình thường mà vô tình đả động tâm người xem. Không cần khoa trương chỉ đơn giản kể lại một câu chuyện xưa mà thôi … chính là như vậy, thứ khán giả muốn xem không phải là một bộ phim hoa lệ phô trương mà trống rỗng.
Nhìn Tịch Niệm như vậy, Dương Ỷ không bất giác nở một nụ cười. Rất tuyệt, thực sự rất tuyệt! Dương Ỷ như cũng tìm được một phần của bản thân mình. Nhìn vào đôi mắt Vân Tuyết, không khó để hình dung ra một mỹ nhân nhưng lại làm cho Dương Ỷ kẻ chán ghét những người có bộ mặt đẹp này yêu mến –“Bạch Yến, ngươi lại làm nên một cái kinh điển, ta rất chờ mong tác phẩm này “
-“Cám ơn “ Dương Ỷ nói vậy là khá lắm rồi. Bạch Yến cảm thấy rất tự hào cho mình cũng là cho tiểu Tuyết.
Bạch Vân Tuyết khó hiểu nhìn bọn họ, y không hiểu tại sao bọn họ hưng phấn vậy, vẫn là không đếm xỉa đến bọn họ là tốt nhất. Đối với những việc không thể lý giải, y cũng sẽ không cưỡng cầu bản thân. Dù sao, y vẫn là tiểu hài tử a. Y bắt đầu suy nghĩ …uhm…buổi trưa nên ăn cái gì? Bạch thúc thúc quả là thần trù! Nấu ăn siêu ngon hơn nữa thần trù này là đồ ‘Tư nhân’ của riêng y … haha ngẫm lại thấy thực vui vẻ. Mà Bạch Vân Tuyết cũng không biết, trình độ của Bạch Yến kỳ thực chỉ thuộc hạng trung mà thôi…
~Hoàn chương ~
Ngày càng dài….
Mỗ Viêm : aka Viêm Li aka Tác giả XD~~~