Thủy Tinh Đăng Chi Kim Tuế Đông Phong Vãn

quyển 1 chương 6: thượng nguyên đăng hội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tương truyền vào thời Ngũ Đại, Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn thuở hàn vi đã từng đánh cờ cùng Trần Đoàn lão tổ ở ngọn phía đông núi Hoa Sơn, kết quả thua mất cả tòa Hoa Sơn cho hắn. Vậy nên mới có câu “Tự cổ Hoa Sơn bất nạp cương” (Từ xưa Hoa Sơn đã không thuộc bờ cõi)

Trần Đoàn, tự Đồ Nam, hiệu Phù Dao Tử, có người thầy là ma y đạo giả của phái Do Long. Hắn “Hoài kinh luân chi trường sách, bất thuyết vương hầu; uẩn thì tương chi kì tài, vị triều thiên tử” () chính là một vị cao nhân đắc đạo không xuất thế, có “Chỉ huyền thiên”, “Lục hợp bát pháp”, “Nhị thập tứ khí đạo dẫn pháp”… Về sau, thuận theo nguyện vọng của Thái Tông Triệu Khuông Hy, mới đem “Lục hợp bát pháp” khắc lên sáu phiến ngọc lưu ly thuỷ tinh cung đăng ngự ban, cất giấu trong hoàng cung đại nội làm bảo vật trấn quốc cùng với huyệt đạo đồng nhân () do thần y Vương Duy Nhất giám sát chế tạo.

Năm Tuyên Hoà thứ bảy (), quân Kim ồ ạt xâm lược Tống, sau đó công chiếm thành Biện Lương, vơ vét bằng sạch võ lâm bí tịch được cất giấu kĩ càng trong hoàng cung. Trong đó bao gồm huyệt đạo đồng nhân cùng Thủy tinh đăng tàn bản.

Lục hợp bát pháp, khắc vào sáu mặt trong của cung đăng lần lượt là Thái Dương chân khí, Thái Âm chân khí, Thái Huyền chân khí, Thái Thanh chân khí, Thái Ất chân khí, Thái Cực chân khí. Nghe nói trong số những bản khắc gỗ bị Kim triều lấy đi có “Thái Huyền chân khí thiên”.

Đàn Huyền Vọng suy nghĩ tường tận, lúc này mới hiểu được tại sao đường huynh Tuyết Y Hầu cũng trúng kịch độc khó giải như mình mà vẫn còn sống.

Không cần nghĩ cũng biết, hắn được Hoàn Nhan Lượng yêu mến, nhất định đã tu tập phần Thủy tinh đăng tàn bản trong cung đình Kim quốc. Mà lão bà điên này, cũng chính là Phi Yến quận chúa Hoàn Nhan Chỉ ngày xưa, đã luyện thành Thái Huyền chân khí nên mới có được tài nghệ kinh người đến thế.

Trượt chân rơi xuống vực, đại nạn không chết, linh đan diệu dược, cao nhân ẩn thế...... Hắc hắc, tất cả những biến cố mà nhân vật nam chính trong truyện phải trải qua – đều có đủ......

– Thế nhưng, vì lẽ gì, rõ ràng cả hai cùng nhau rơi xuống vực, trong họa có phúc, vậy mà chỉ có thổ bao tử kia được cao nhân khóc lóc đòi truyền công lực cho chứ? Vì sao a vì sao a a a a a...... Thật không cam tâm!

Trong tay không có chiết phiến, Đàn Huyền Vọng nện một quyền trên thạch bích, chấn động khiến những mảnh đá vụn bay đầy trời.

“Nhị đệ?” Phía sau, Tạ Khiếu Phong vừa đi vào sơn động, kinh ngạc không hiểu gì.

Quay đầu lại, Đàn Huyền Vọng lập tức biến sắc, cố gắng nở một nụ cười méo mó biến dạng: “Ai, là đại ca a, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại! Ta chỉ lo lão kiền bà kia có thể làm chuyện gì bất lợi với đại ca.” Thoa lên linh dược của Hoàn Nhan Chỉ, lại tĩnh dưỡng một ngày, hắn có thể gắng gượng mở miệng, chỉ là tiếng nói rất nhỏ, cũng may Tạ Khiếu Phong nhìn khẩu hình cơ bản có thể hiểu được hắn nói gì.

(Khẩu hình = hình dáng của miệng khi phát âm)

Tạ Khiếu Phong cảm động không thôi: “Nhị đệ a...... Lão tiền bối không hề có ác ý, thậm chí còn......” Hắn cúi đầu chăm chú nhìn xuống hai tay mình, “Bà ấy thật sự đem Thái Huyền chân khí truyền cho ta.”

Cứ như tính khí Tạ Khiếu Phong, vì mạng sống mà giả mạo làm con người khác đã là chuyện không nên, đừng nói đến học lén công phu bí truyền của người ta. Chỉ là..... Đàn Huyền Vọng thân trúng kịch độc, mệnh treo sợi chỉ, nếu hắn khăng khăng không chịu học thì làm sao có thể cứu mạng nhị đệ?

Đàn Huyền Vọng vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị, nói: “Chậc chậc, đại ca thật sự là phúc duyên thâm hậu.” So ra càng thấy ta thảm hại!

Tạ Khiếu Phong sắc mặt lại không chút vui mừng, trầm ngâm nói: “Vị tiền bối này tuy hơi điên khùng, đối nhân xử thế lại chí tình chí nghĩa...... A, nhị đệ, ta đến giúp ngươi trừ độc đây.”

Đàn Huyền Vọng vừa mừng vừa sợ, hỏi:”Sao? Ngươi mới đi theo bà ta học trong chốc lát như vậy, đã có thể sử dụng Thái Huyền chân khí trừ độc?”

Tạ Khiếu Phong gật đầu, đáp: “Phải. Cũng không biết vì nguyên do gì, Thái Huyền chân khí tiền bối truyền cho ta cùng với đạo môn kì công Thái Thanh chân khí ta luyện từ thuở nhỏ có nhiều điểm chung, khi tu luyện thu được kết quả bất ngờ.”

Đàn Huyền Vọng đáy mắt lóe lên một tia khác lạ...... Nói như vậy...... Truyền thuyết Bắc ngũ tỉnh võ lâm tiền minh chủ Tạ Tấn sở hữu Thái Thanh chân khí, cũng là một trong số tàn bản Thủy tinh đăng Lục hợp bát pháp, đúng là sự thật?

Càng nghĩ lại càng bực mình. Thổ bao tử ngây ngây ngốc ngốc, vô duyên vô cớ sinh ra trong võ lâm thế gia không nói làm gì. Đằng này gặp được cao nhân ẩn thế dưới vực thẳm, hảo sự hi hữu như vậy lại cũng đến lượt hắn, thật sự là thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Uổng cho mình thông minh lanh lợi, cớ sao cho tới bây giờ vẫn không gặp được chuyện tốt lành đến thế!

Ngọn lửa ghen ghét trong lồng ngực hừng hực bốc lên, hắn liếc đôi mắt hoa đào, lén nhìn Tạ Khiếu Phong. Chẳng ngờ ánh mắt hai người lại vừa vặn giao nhau, Tạ Khiếu Phong hai gò má ửng đỏ, lập tức quay đầu đi.

Di di di?

Đàn Huyền Vọng hai mắt hiện lên đầy dấu hỏi. Bỗng nhiên nghĩ đến cái “hôn” bất đắc dĩ lúc trước, thổ bao tử nói mình là “nữ phẫn nam trang”, nói mình là “vợ” hắn......

Trong lòng hắn nhất thời bừng tỉnh.

Phi! Hèn chi thổ bao tử vừa thấy mình liền rút đao tương trợ, không dưng đỏ mặt tía tai, lại còn liều chết che chở cho mình. Hắn trước đây vẫn tưởng thổ bao tử là người tốt bẩm sinh, giờ xem ra đúng là có ý đồ bất lương với mình! Chết tiệt!

...... Ai? Từ từ...... Nếu hắn có mưu đồ bất lương, chẳng phải là càng dễ lợi dụng? Xem hắn ngu ngốc hết thuốc chữa như vậy, không cần lừa gạt cũng rất nghe lời, nếu mình lại hơi chút...... Cái gì mà...... Hy sinh chút “nhan sắc”, chẳng phải hắn sẽ ngoan ngoãn đem hai môn cái thế kì công Thái Huyền chân khí và Thái Thanh chân khí truyền thụ cho mình hay sao?

Một khi thần công luyện thành, bất luận là đường huynh hay lão bà điên Hoàn Nhan Chỉ cũng làm gì nổi hắn? Khi đó hãy giết thổ bao tử cho hả giận cũng chưa muộn! Hắc, hắc hắc, nhất định là như thế!

Nghĩ đến điểm đắc ý, Đàn Huyền Vọng cười nghe phát ớn, làm Tạ Khiếu Phong sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh.

Hắn mở miệng thăm dò:”...... Nhị đệ, ngươi, không sao chứ?”

Đàn Huyền Vọng dừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn hắn, nở nụ cười vừa ôn nhu lại vừa ngọt ngào: “Đại ca......”

Tạ Khiếu Phong thấy gương mặt ôn nhuận như ngọc gần trong gang tấc, miệng khô lưỡi đắng: “...... Nhị đệ......”

“Đại ca......”

“Nhị đệ......”

Trong sơn động tràn ngập bầu không khí mờ ám khó diễn tả. Ánh nhìn giao nhau, đầu mày cuối mắt, tình sinh ý động.

“...... Đại ca, ngươi chừng nào mới bắt đầu giúp ta trừ độc?”

Mở miệng một cái, bầu không khí hương diễm kia đã không còn sót lại chút gì.

Đàn Huyền Vọng chờ lâu đến mức không kiên nhẫn nổi nữa...... Thật là, còn muốn hắn ám chỉ bao lâu nữa! Hắn chờ được trừ độc a!

Tách tách, sau đầu nhỏ vài giọt mồ hôi lạnh. Tạ Khiếu Phong lúc này mới biết mình hiểu lầm thái quá, lúng túng giơ bàn tay lên:”A, xin lỗi. Ta đến ngay!”

Hai lòng bàn tay chắp vào nhau, Tạ Khiếu Phong đang định vận công, chợt thấy gương mặt tuấn tú của Đàn Huyền Vọng, đột nhiên tà niệm nảy sinh. Bất giác lòng bàn tay chạm vào da thịt mềm mại như tơ, gương mặt lại đỏ bừng lên. Lời nói của Hoàn Nhan Chỉ dường như vẫn thấp thoáng bên tai......

“Con à, hãy nhớ lấy một chuyện...... Tốc độ tu luyện của con tuy đã là tiến bộ thần tốc, nhưng nếu muốn luyện Thái Huyền chân khí đến tầng thứ tám trở lên thì tuyệt không phải chuyện một sớm một chiều. Vợ con trúng độc kỳ thực không sâu, nhưng ngoài trúng độc ra còn có nội thương ngoại thương, hơn nữa độc tố kia có vẻ pha tạp không thuần, có thể còn trộn lẫn với loại độc tố khác. Trong thời gian ngắn, con khó có thể thay nàng hoàn toàn loại trừ độc tố, chỉ có cách từ từ, từng chút từng chút một đem độc trên người nàng thông qua chân khí lưu động hấp thu vào người, lại vận công hóa giải.....”

Lão bà thần sắc nghiêm trang mà dặn dò: “Trong lúc này nhất định phải nhớ kỹ một chuyện – nhất thiết không được cùng nàng viên phòng! Thái Huyền chân khí chính là đạo môn luyện khí thuật, nếu thân thể giao hợp, tất sẽ đem toàn bộ độc tố trên người nàng hút vào người con. Mà công lực Thái Huyền chân khí của con hiện giờ vẫn chưa đủ để chịu đựng toàn bộ độc tố, chắc chắn mang họa vào thân!”

Nghĩ đến chữ “viên phòng”, hơn nữa khuôn mặt tú dật của Đàn Huyền Vọng lại gần trong gang tấc, từng hơi thở cũng nghe rõ mồn một, Tạ Khiếu Phong tim đập như nổi trống. Đàn Huyền Vọng ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, dường như hiểu ra điều gì, đôi mắt hoa đào nheo lại.

“Đại ca...... Ngươi đem độc trên người ta hút vào trong cơ thể mình như vậy, lại vận công hóa giải, không sợ sẽ gây hại cho thân thể sao?” Hắn khóe môi khẽ nhếch, cười đến quỷ quyệt, “Ai! Ta thật sự rất áy náy...... Nếu như có thể nói ra, ai, đại ca a......” Hắn thở dài, tình thâm ý thiết, ngữ khí mềm mại, Tạ Khiếu Phong nghe được liền đỏ mặt tía tai.

“Thỉnh tiền bối trực tiếp truyền thụ Thái Huyền chân khí cho ta có được không?” Đây mới là chủ ý “sắc dụ” của Đàn Huyền Vọng.

Đáng tiếc kẻ ngốc khó hiểu phong tình. Tạ Khiếu Phong ngẩn người nói: “Chuyện này ta cũng có hỏi qua, nhưng tiền bối nhất định không chịu. Hơn nữa nàng nói ngươi căn cơ không vững, hiện giờ lại thụ thương trúng độc, cho dù có học hiệu quả cũng không rõ rệt.”

Đàn Huyền Vọng thất vọng vô cùng, lại không tiện trực tiếp yêu cầu hắn lén truyền cho mình, đành phải thầm oán hắn ngu ngốc.

Trong sơn cốc vắng vẻ kín đáo ẩn dưới những vách đá dựng đứng của Kì Tú phong, người ngoài tuyệt không biết được nơi này có một cảnh thần tiên. Hai người cùng lão bà điên Hoàn Nhan Chỉ bầu bạn, ở lại mấy ngày. Ngày nào Tạ Khiếu Phong cũng theo Hoàn Nhan Chỉ học công phu, rồi trở về thay Đàn Huyền Vọng trừ độc. Tức là đưa độc tố trên người hắn từng chút một hấp thu vào cơ thể mình, rồi vận công tiêu trừ.

Có điều, độc trên người Đàn Huyền Vọng không chỉ có vô danh bí độc tự tay hắn hạ với đường huynh khi trước, mà còn có hỗn hợp Yêu nữ tiêu hồn tán trên người Tiểu Đạc Đầu Tiểu Xuân cùng Hạc đỉnh hồng. Ba loại kịch độc hỗn hợp không phải chuyện chơi, Tạ Khiếu Phong dù có là võ học kỳ tài, thiên phú dị thường đi chăng nữa, đối với Thái Huyền chân khí dù sao cũng là người mới học, giúp hắn trừ độc hiệu quả không mấy khả quan.

Hôm đó hai người trừ độc xong, Đàn Huyền Vọng nhìn cánh tay phải sưng phù, thở dài một tiếng. Tuy nhìn qua đã tốt hơn trước rất nhiều, chân khí trong cơ thể hắn vẫn rất khó ngưng tụ, lại càng không biết đến năm nào tháng nào mới có thể loại trừ sạch sẽ thứ độc tố lúc nào cũng đe dọa tính mệnh này. Nghĩ đến đây hắn thập phần phiền muộn.

Tạ Khiếu Phong ngây ngô hỏi: “Nhị đệ, ngươi có sao không?”

Đàn Huyền Vọng đôi mắt sáng lên, chợt nghĩ, nếu Hoàn Nhan Chỉ không ở gần đây, hắn hoàn toàn có thể dẫn dụ thổ bao tử lén truyền Thái Huyền chân khí cho mình. Liền cất giọng khàn khàn: “Không có gì, tại ở dưới đáy cốc lâu quá sinh buồn. Huống chi chiết phiến của ta lại mất......” Quả thật, không có chiết phiến liền cảm thấy tay trống vắng sao đó, thật không quen chút nào.

Tạ Khiếu Phong cười nói: “Nhị đệ, ngươi đối với chiết phiến thật đúng là quan tâm quá mức.” Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, tư thái tiêu sái của Đàn Huyền Vọng khi cầm chiết phiến mạ vàng phe phẩy, phong tư phiên phiên như danh sĩ công tử, khiến hắn cực kỳ tâm đắc.

Hắn thấy Đàn Huyền Vọng nhíu mi tiêm, tựa như vô cùng thất vọng, liền nói: “Hôm trước khi ta theo tiền bối tu tập nội công, tình cờ nghe bà ấy nói trong sơn cốc này có một con đường nhỏ có thể rời núi. Ở đây chỉ có hai ta đúng là cũng buồn, hay là nhân lúc này trốn ra bên ngoài chơi một chút. Thật may là thượng nguyên đăng hội vẫn chưa kết thúc, cũng có thể tiện đường mà mua một cây quạt mới.”

Đàn Huyền Vọng như được gãi đúng chỗ ngứa, lập tức gật đầu. Như vậy hắn có thể nhân cơ hội này xúi giục thổ bao tử truyền công phu cho mình!

Hai người sau khi báo cho Hoàn Nhan Chỉ, đợi lúc hoàng hôn xuống liền xuất cốc.

Đêm đó đã là mười bảy tháng giêng, tết hoa đăng thượng nguyên đã sắp tàn. Chẳng qua triều đình từ khi dời đô tới Lâm An, vì cảnh thái bình giả tạo, hàng năm đều ra sức tổ chức lễ lạt, hội đèn lồng vẫn duy trì liên tục đến mười tám mới chấm dứt. Bởi vậy thành Lâm An cho đến ngày này vẫn hoa đăng rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng. Người chơi hội chen vai thích cánh, tấp nập không dứt.

Hai bên đường đi treo đầy đèn lồng lớn lớn nhỏ nhỏ, vốn là do hào môn thân sĩ trong thành dựng lên, hình thức đa dạng, màu sắc rực rỡ. Mà đèn màu trước cửa tiệm và những gia đình nghèo cũng tinh xảo muôn màu, treo dọc đường nhiều vô số. Kim liên đăng, ngọc mai đăng, rực rỡ như phiến ngọc lưu ly; hà hoa đăng, phù dung đăng, tản ra muôn ngàn quầng sáng lộng lẫy.

Cả thành Lâm An đèn đuốc sáng bừng, pháo hoa đầy trời, cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ, sáng như ban ngày. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy một biển hoa đăng rực rỡ giống như một trời đầy sao sa xuống đất, chói lọi huy hoàng, cùng vầng trăng tròn xa vời vợi trên cao đua nhau tỏa sáng.

Đàn Huyền Vọng chọn mua một cây chiết phiến vừa ý, mắt nhìn dòng người ùn ùn như núi, ngâm nga: “Tinh hà minh đạm, xuân lai thâm thiển. Hồng liên chính, mãn thành khai biến. Cấm nhai hành nhạc, ám trần hương phất diện. Hạo nguyệt tùy nhân viễn cận.”

(Tạm dịch: Ngân Hà mờ tỏ, xuân đến ngập ngừng. Chính vụ hồng liên, nở rộ đầy thành. Cấm phố vui chơi, trần hương phảng phất. Trăng sáng theo người, đi khắp gần xa. Trần hương là một loại hương liệu dạng bột phấn)

Thập phần sảng khoái. Nguyên là bài từ “Minh nguyệt trục nhân lai” của Lý Trì, tuy không có tiếng tăm nhưng lại được danh sĩ Bắc Tống là Tô Thức tán thưởng.

Tạ Khiếu Phong chỉ là một kẻ phàm phu, thấy hắn nhắc tới điển cố hợp tình hợp cảnh, nghe cũng xuôi tai, lại càng tỏ ra khâm phục hơn.

Lúc này hai người thấy ven đường có một cửa tiệm nhỏ, bày bán rất nhiều mặt nạ rực rỡ muôn màu. Đàn Huyền Vọng dừng chân, vui vẻ nói: “Ai, cái này cũng được đó!” Liền chọn mua hai cái.

Tạ Khiếu Phong ngạc nhiên hỏi:”Mua cái này làm gì?”

Đàn Huyền Vọng cười nói: “Đại ca, ngươi xem người mang mặt nạ trên đường không ít. Hai chúng ta cùng đeo, xen lẫn vào bên trong sẽ không thu hút sự chú ý, kẻ thù khó có thể nhận ra.”

Tạ Khiếu Phong sửng sốt, lúc này mới nhớ tới trận loạn chiến trên vách đá Kì Tú phong vào ngày nhân nhật ấy, Giang Nam võ lâm quần hào chỉ sợ đã cho hai người bọn họ là gian tế Kim quốc mất rồi, không thể ngang nhiên mà xuất ngoại hành tẩu, không khỏi làm mặt khổ: “Ai, ta lần này nam hạ, mục đích vốn là liên lạc quần hào Giang Nam chung sức kháng Kim, lại biến thành hiểu lầm như vậy......”

Đàn Huyền Vọng thở dài: “Ai, đại ca, đều tại ta không tốt, đã khiến ngươi bị liên lụy.”

Dưới ánh trăng vằng vặc, trong quầng sáng rực rỡ của đèn đuốc, chỉ thấy hắn hạ mày khép mắt, vẻ mặt ảm đạm. Nhưng hàng mi dài lại khẽ chớp, đôi môi mảnh ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt, rung động lòng người đến cực điểm khiến Tạ Khiếu Phong không khỏi nhìn đến xuất thần.

Đang lúc trái tim loạn nhịp, hắn đã đem chiếc mặt nạ vừa mua đội lên, che khuất khuôn mặt. Tạ Khiếu Phong trong lòng tự dưng nảy sinh phiền muộn, một hồi lâu sau mới lúng túng nói: “Không liên quan đến ngươi......”

“Đại ca, ngươi cũng đeo lên đi.” Đàn Huyền Vọng đưa mặt nạ cho hắn.

Dưới mái hiên thấp của cửa tiệm, xuyên qua lớp quyên sa mỏng manh, đèn kéo quân xoay tròn, hắt ra ánh sáng chập chờn. Tạ Khiếu Phong quay người nhận lấy mặt nạ, trong nháy mắt chợt cảm thấy ớn lạnh đến tận xương tủy.

Gió đêm lướt qua. Đèn đuốc lay động, bóng lửa chập chờn. Trong khoảnh khắc ánh đèn mờ đi, mặt nạ của Đàn Huyền Vọng mặt xanh nanh vàng trông hung dữ như ác quỷ.

“Làm sao vậy?” Thấy hắn thất thần bất động, Đàn Huyền Vọng hỏi. Tạ Khiếu Phong cả kinh hoàn hồn, phát hiện hắn chẳng qua chỉ đeo một cái mặt nạ thần Chung Quỳ () tự cười nhạo mình đã quá đa nghi.

()Thần Chung Quỳ là vị thần “Tứ phúc trấn trạch thánh quân” (ban phúc, trấn giữ nhà cửa) trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, mặt mày rất dữ tợn.

“A nha!” Một thân ảnh quen thuộc chợt lướt qua tầm mắt, Tạ Khiếu Phong không khỏi kêu thành tiếng: “Tam muội!”

Đàn Huyền Vọng sửng sốt, hồi lâu mới tỉnh ngộ: “Ai, ngươi nói Tiểu Vân......” Nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng đăng hội người đông như biển, làm sao còn thấy được bóng dáng nhỏ bé kia.

Tạ Khiếu Phong nói: “Từ ngày nhân nhật đó phân ly ở Kì Tú phong, cũng không biết một tiểu cô nương như tam muội làm thế nào mà sống được đến tận bây giờ.”

Đàn Huyền Vọng tức giận đến hai mắt trắng bệch, nghĩ thầm tiểu nha đầu khất cái kia lanh lợi tinh quái, hãm hại lừa gạt không gì không giỏi, cho dù bị vứt lại ở sa mạc cũng không chết nổi.

Cách một lớp mặt nạ, Tạ Khiếu Phong không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, liền nói: “Ta vẫn luôn lo lắng cho tam muội, hôm nay đã nhìn thấy thì phải tìm bằng được.”

Đàn Huyền Vọng kinh ngạc: “Nhưng......” Hắn lừa gạt thổ bao tử xuất cốc, mục đích cuối cùng còn chưa thực hiên được cơ mà.

Tạ Khiếu Phong vỗ vai hắn: “Nhị đệ, thương thế ngươi chưa lành, cũng đừng chạy lung tung. Ta đi tìm Tam muội, sau đó chúng ta sẽ......” Nhìn quanh quất một hồi rồi chỉ vào một khách điếm trông có vẻ yên ổn cách đó không xa “gặp lại nhau ở chỗ này đi”, rồi không đợi hắn mở miệng đã vội vàng rời đi.

Đàn Huyền Vọng chán nản, đành phải chậm rãi thong thả bước tới cửa khách điếm đó. Ven đường ca vũ tạp kỹ, đèn hoa rực rỡ khiến người xem hoa cả mắt, tiếng nhạc rộn rã vang xa hơn mười dặm. Chợt nghe mọi người lớn tiếng reo hò, quay đầu nhìn lại, thì ra là một đám văn nhân sĩ tử đang chơi đố đèn ()

() Đố đèn (đăng mê), tức là viết câu đố lên trên mặt đèn màu để đố nhau. Đây là một trò chơi dân gian lâu đời.

Chỉ thấy một thiếu niên mang mặt nạ trên tay cầm một ngọn quyên đăng bước ra từ trong đám đông, tiếng cười trong trẻo: “Kì vũ kì vũ, nhiễm nhiễm nhật xuất. Lấy ý từ “Kinh Thi – Vệ phong – Bá hề”. Đoán xem chữ gì? “

(Mong hạt mưa rơi, che khuất mặt trời)

Thật chẳng có gì đặc biệt, Đàn Huyền Vọng không cần suy nghĩ cũng đoán được là chữ “lâm”, ngạo mạn phe phẩy cây quạt. Vậy mà đám sĩ tử kia lại vây quanh thiếu niên lầm rầm bàn tán mãi không dứt.

Đàn Huyền Vọng đang cảm thấy buồn chán, chợt nghe có người trêu chọc: “Tiểu huynh đệ, người ngươi thơm quá. Lẽ nào lại là một vị tiểu nương tử nữ phẫn nam trang?”

Với Đàn Huyền Vọng, mấy chữ “nữ phẫn nam trang” vốn đặc biệt nhạy cảm, trán nổi đầy gân xanh. Vô thức quay đầu nhìn lại, đúng lúc một vị công tử bước lên phía trước, một tay kéo mặt nạ trên mặt thiếu niên xuống.

Đang định bước ra liền ngưng lại, Đàn Huyền Vọng nắm chặt chiết phiến mạ vàng trong tay, vẻ âm trầm lạnh lẽo lướt qua đáy mắt.

Dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt dưới mặt nạ kia ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, da trắng hơn tuyết, lại có nét ngây thơ của trẻ con, đúng là Tiểu Đạc Đầu Tiểu Xuân, con trai Lưu Thế Nghĩa! Mọi người bị sắc đẹp tuyệt trần của hắn làm cho kinh ngạc, bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

“Xem đã đủ chưa?” Hắn cười nói, “Thực xin lỗi, Tiểu Xuân không phải nữ hài tử.”

Đàn Huyền Vọng lập tức nhớ lại, ngày nhân nhật đó Tiểu Bạch Si cùng đường huynh rơi xuống vực thẳm, quả nhiên không chết! Vậy Tiểu Bạch Si ở nơi này, phải chăng đường huynh Tuyết Y hầu cũng quanh quẩn đâu đây?

Hắn cẩn thận đánh giá một hồi, nhận ra Tiểu Xuân chỉ có một mình, vui mừng khôn xiết.

Tiểu Bạch Si kia ở Kì Tú phong giả điên giả dại, vu oan hãm hại mình, khiến mình thân trúng kịch độc, đến bây giờ vẫn chưa có cách giải...... Giờ cơ hội báo thù đã đến!

Đợi đến khi Tiểu Xuân gỡ mặt nạ, cầm quyên đăng tung tăng rời khỏi đám đông. Đàn Huyền Vọng vội vàng rón rén bám theo phía sau. Ban đầu hắn còn kiêng dè đám người đông đúc xem đăng hội trên đường phố, chẳng ngờ Tiểu Xuân càng đi càng hướng về những nơi héo lánh. Đàn Huyền Vọng theo sau liền cảm thấy có điểm bất thường.

Chính vào lúc đang phán đoán xem có cạm bẫy hay không, hai người đã đi vào một com hẻm nhỏ. Người dân ở đây đều đã ra đường xem hội, lác đác còn lại mấy nhà thì cửa sổ đều đóng chặt, không một ánh đèn, khiến cho con hẻm nhỏ càng thêm u ám.

Đàn Huyền Vọng ngầm biết có gì đó không ổn, lập tức dừng lại. Mà thiếu niên phía trước vốn chỉ lo đi thật nhanh, không hề quay đầu lại cũng theo đó mà ngừng chân.

Xa xa chợt có bông pháo hoa nở bung, chiếu sáng nửa bầu trời đêm. Thiếu niên chậm rãi xoay người lại, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh trăng chiếu rọi càng trong sáng vô ngần. Hắn kẽ nhếch khóe môi, lộ ra nét cười ngây thơ: “Huyền Vọng ca ca, ngươi đi theo Tiểu Xuân lâu như vậy, muốn làm cái gì a?”

– Hắn nhận ra thân phận của ta!?

Đàn Huyền Vọng tay nắm chặt chiết phiến, liếc mắt đảo qua bốn phía xung quanh. Không thấy đường huynh Tuyết Y hầu mới bình tĩnh trở lại, gỡ mặt nạ, nheo nheo mắt cười nói: “Tiểu Bạch si, ngày nhân nhật đó trên Kì Tú phong ngươi đã cư xử rất hay!” Vết thương nơi yết hầu tuy đã khá hơn rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn khản đặc, gần như không thành tiếng.

Tiểu Xuân chớp mắt: “Ai nha, mấy ngày không gặp, giọng nói của Huyền Vọng ca ca trước như chim hoàng oanh, giờ đã biến thành quạ đen mất rồi!” Đàn Huyền Vọng giận dữ, trên mặt lại lộ ra nụ cười hòa nhã: “Làm luyến đồng của đường huynh, tự cho là có được chỗ dựa chắc chắn, lá gan của Tiểu Bạch Si ngươi xem ra cũng lớn thêm không ít!”

Tiểu Xuân cười nói: “Ha ha, Huyền Vọng ca ca, nghe khẩu khí của ngươi thì hình như là ghen tị? Không lẽ...... Ngươi năm lần bảy lượt hại Thanh ca ca là bởi vì...... Yêu quá hóa hận?”

Đàn Huyền Vọng hơi thở nghẹn lại ở ngực, trên trán gân xanh đập thình thịch. Tiểu Bạch Si đáng ghét, ai có cái loại sở thích này giống ngươi chứ!

Tiểu Xuân giơ cao quyên đăng chiếu lại, ngắm nghía hắn từ trên xuống dưới, miệng tấm tắc: “Ai nha, Huyền Vọng ca ca quả nhiên là phong tư như ngọc. Thế này đi, ngươi gọi Tiểu Xuân một tiếng “chủ mẫu”, Tiểu Xuân liền thay Thanh ca thu ngươi làm nhị phòng.” (vợ hai =)))

Đàn Huyền Vọng thiếu chút nữa hộc máu: Thì ra hắn đã hoàn toàn nhận rõ mình! Khó trách ngày nhân nhật đó giao chiến bên vách núi mình lại thất bại thảm hại...... Nếu nói mình để đạt mục đích không từ thủ đoạn, tác phong âm ngoan độc ác vô sỉ, như vậy rõ ràng –

Tiểu Bạch Si kia đã đạt tới cảnh giới “người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch”! Miệng lưỡi đã lợi hại, da mặt lại dày, ai có thể so được với hắn! Không dài dòng vô ích nữa, chiết phiến mạ vàng “xoát” một tiếng mở rộng, nổi lên một trận kình phong, định lấy mạng tên nhóc kia!

Tiểu Xuân tuy là con trai Giang Nam minh chủ Lưu Thế Nghĩa, nhưng thuở nhỏ si ngốc nên chưa từng luyện qua võ nghệ. Đàn Huyền Vọng tự đắc, cho rằng đã nắm được tính mệnh hắn trong tay, nhìn lại đã thấy thiếu niên xoay thắt lưng một cái, bước chéo chân tránh được một chiêu của hắn trong đường tơ kẽ tóc, quyên đăng cầm trong tay quay tròn mấy vòng, bóng lửa chập chờn.

Đàn Huyền Vọng trong lòng thất kinh, tiểu tử này thân pháp linh hoạt, cước bộ trầm ổn, xem ra nội công cực kỳ thâm hậu...... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Tiểu Xuân mỉm cười liếc nhìn hắn, nói: “Huyền Vọng ca ca, hẳn là ngươi đang thắc mắc Tiểu Xuân làm thế nào mà có được công phu này, đúng không?

“Ai, tính ra còn phải cảm ơn ngươi.” Hắn vừa ngoảnh đầu vừa tiếp lời,”Ngươi hạ độc Thanh ca, Thanh ca lại cùng ta hành phòng đem độc tố chuyển vào trong người ta. Vừa hay trên người Tiểu Xuân đã có sẵn hai loại kì độc, ba độc hỗn hợp, hình thành cân bằng. Ngày nhân nhật đó, trên Kì Tú phong, cha ta lại điều hòa âm dương đả thông kinh mạch cho Tiểu Xuân, khiến ta vô cùng may mắn luyện thành Yêu nữ huyền công...... Ngươi nói xem, phải chăng Tiểu Xuân nên cảm tạ ngươi?” Hắn nghiêng đầu, nở một nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa quyến rũ.

...... Yêu nghiệt! Quả nhiên là yêu nghiệt!

Đàn Huyền Vọng rủa thầm không ngớt. Không hổ là con trai độc nhất của yêu nữ cung chủ ma giáo năm xưa, giả ngây giả dại cao tay như vậy, ngay cả vận khí cũng tốt đến mức không thể tưởng nổi! Nhưng cho dù hắn nội lực cao cường, không có chiêu số thì vào thực chiến cũng không thể khắc địch chế thắng!

Đàn Huyền Vọng cắn chặt răng, chiết phiến khẽ vung, lấy nhu khắc cương mà tấn công!

Không ngờ Tiểu Xuân sớm đoán được suy nghĩ của hắn, mũi chân điểm một cái, thân mình đã nhẹ nhàng bay lùi lại phía sau mấy trượng. Hắn quẳng quyên đăng trên tay qua một bên, cũng không cần chiêu thức gì, một chưởng phát ra, kình phong hùng hậu nổi lên, đánh thẳng tới.

Đàn Huyền Vọng không dám trực tiếp đỡ chưởng, không còn cách nào khác đành phải vội vàng thoái lui. Tiểu Xuân cười quỷ quyệt, chưởng trước dư thế chưa hết, chưởng tiếp theo lại nặng tựa ngàn cân, mạnh mẽ hùng hồn bổ tới. Cát bụi bay đầy trời, Đàn Huyền Vọng lùi một bước lại một bước, mặt mày tái xanh.

Đồ yêu nghiệt! Ta hôm nay dây dưa với ngươi, thật muốn nhìn xem nội lực của ngươi rốt cuộc là thâm hậu đến chừng nào! Cứ một chưởng đối một chưởng như thế, ta không giết được ngươi, ngươi cũng đánh không nổi ta, chúng ta đều tiêu hao nội lực! Hãy xem ta đánh cho ngươi kiệt lực mà chết!

Lập tức trong con hẻm nhỏ vắng vẻ gió nổi vù vù, cát bay đá chạy. Tiểu Xuân bề ngoài trông như nữ tử, nội lực toàn thân lại cương mãnh hùng hồn, tựa như dùng mãi không hết. Chỉ thấy hắn cứ thế miên man bất tận, một chưởng lại một chưởng mạnh mẽ bổ xuống. Ngay cả cây cối ven đường cũng bị quật ngã từng mảng, đúng là cuồng phong quá cảnh, thốn thảo bất lưu!

Đàn Huyền Vọng thở gấp, nét mặt sa sầm: Trời ạ! Không phải chứ? Trước khi rời khỏi đô thành Đại Kim, hắn vốn tưởng rằng võ công của đường huynh Tuyết Y hầu đã là có một không hai trên đời. Không ngờ trước có lão thái bà điên Hoàn Nhan Chỉ, sau có yêu nghiệt đần độn Tiểu Đạc Đầu, công phu hai người này mạnh đến mức không tưởng tượng nổi!

Đột nhiên, chân khí trong cơ thể phân tán hỗn loạn, Đàn Huyền Vọng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi. Hắn trong lòng hiểu rõ kịch độc trên người mình chưa giải được, giờ lại lựa đúng thời điểm trọng yếu này mà phát tác, vừa nôn nóng vừa bực bội, cước bộ tạm ngừng. Tiểu Xuân một chưởng đánh lại, muốn tránh đi cũng đã muộn, hắn nghiêng người lùi bước, nhưng vẫn bị dư kình quét qua, lập tức máu tươi trong miệng lại phun mạnh!

Đàn Huyền Vọng lảo đảo mấy bước mới đứng vững trở lại, lau đi vết máu trên khóe miệng, cảnh giác nhìn thiếu niên đang mỉm cười trước mặt –

Giờ hắn đã hiểu ra, thiếu niên giả ngây giả dại này đây, so với đường huynh Tuyết Y hầu của mình còn đáng sợ hơn rất nhiều!

Trước kia hắn năm lần bảy lượt gia hại đường huynh, nhưng Tuyết Y hầu vẫn không ra chiêu sát thủ với hắn. Hiển nhiên là đường huynh võ công tuy mạnh nhưng tâm lại không đủ cứng rắn. Song đổi lại là thiếu niên này thì khác, nhìn hắn cười dịu dàng như xuân phong, bộ dạng hiền lành vô hại, vậy mà xuống tay tàn nhẫn không ai bằng!

“Huyền Vọng ca ca......” Tiểu Xuân chậm rãi đi tới, cười đến vô cùng trong sáng thiện lương, “Ha ha, Tiểu Xuân thực sự rất thích ngắm nhìn diện mạo ngươi, da trắng như ngọc môi đỏ như son. Đúng là sở sở động nhân, làm ta cũng muốn thương yêu!”

Đàn Huyền Vọng trong lòng phát run, miễn cưỡng chống chọi, nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Tiểu Xuân sóng mắt lưu chuyển, ngữ khí lại cực kỳ mềm mại: “Huyền Vọng ca ca, ngươi đừng lo lắng. Tiểu Xuân vẫn nhớ rõ ngươi đối “tốt” với Thanh ca và ta như thế nào, nhất định sẽ cố gắng, thật cố gắng...... Báo đáp lại ngươi.”

(Muốn biết em đã gây thù chuốc oán gì với cặp này đến nỗi bị anh Thanh đánh cho trọng thương, em Xuân chọc cho tức chết, mời xem Đạp tuyết tầm mai)

Đàn Huyền Vọng nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn lại càng thêm chột dạ. Yêu nghiệt đáng chết kia chẳng biết gặp được cái thứ vận may khỉ gió gì, luyện được một thân nội lực mạnh đến không tưởng tượng nổi, thế mà mình từ đầu đến cuối lại xúi quẩy như vậy! Xui a xui.

Hắn vừa nắm chặt chiết phiến trong tay, lại ngấm ngầm đem độc môn ám khí Bạch My châm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn tiến lại gần liền loạn châm tề phát (ám khí bắn bừa ra một loạt) Dù nội lực của Tiểu Xuân có thâm hậu tới đâu, cũng không tin hắn giống lão bà điên kia, da dày đến mức độc châm cũng xuyên không thủng!

Hắn trong lòng tính toán kĩ càng, đôi mắt hoa đào cũng cười đến mi nhãn loan loan (mặt mày tươi tỉnh) nhìn về phía Tiểu Xuân đang chậm rãi đến gần.

Lúc này nếu có người ngoài đi qua, hẳn sẽ cho rằng hai người bọn họ đang nhìn nhau cười, nét mặt rõ ràng là cực kì vui vẻ hạnh phúc, chẳng giống kẻ thù giáp mặt chút nào. Chỉ có nơi ánh mắt giao nhau là tóe ra lửa!

Hai người chẳng qua chỉ đứng cách nhau mấy trượng. Theo từng bước chân của Tiểu Xuân, cự li dần dần rút ngắn lại. Nhìn qua thì tưởng hòa thuận yên ổn, kì thật là đang giương cung bạt kiếm, nhất xúc tức phát.

————————-

() Thượng nguyên đăng hội: Hội đèn lồng đêm Nguyên Tiêu (ngày rằm tháng giêng còn được gọi là Tết Nguyên Tiêu, aka Tết hoa đăng aka Thượng nguyên…Ngày này Trung Quốc có lệ tổ chức hội hoa đăng)

Xem thêm về tết Nguyên tiêu ở đây

() Trần Đoàn (-) tức Hi Di Lão Tổ, người đất Hoa Sơn, sống vào đời Bắc Tống, là nhân vật rất nổi tiếng của Trung Quốc. Tương tuyền ông là người khai sinh ra bộ môn tử vi (bói toán).

Cuộc đời ông này cực kì hoành tráng, nguyên cái tiểu sử đã dài ngoằng, thêm huyền sử nữa, thôi ai có hứng thì vào đây tham khảo

Có thể xem thêm thông tin về Trần Đoàn ở đây:

“Hoài kinh luân chi thượng sách, bất thuyết vương hầu; uẩn thì tướng chi kì tài, vị triều thiên tử” là một câu trong bài phú “Trần Đoàn trường thụy dương nô phương chu tử vô đích tự dung dã” của ông. Tạm dịch: Ôm chí kinh luân, không đi thuyết vương hầu; giấu kì tài của kẻ làm tướng, chưa vào chầu thiên tử. Ý nói nhân tài ẩn dật, chưa ra tranh đấu với đời.

Xem bản gốc ở đây

Còn chuyện Triệu Khuông Dẫn thua mất tòa núi Hoa Sơn nguyên là thế này: Thuở hàn vi Triệu Khuông Dẫn kì nghệ rất cao, từ đó sinh ra tự phụ, cho mình là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Nhân đi qua núi Hoa Sơn, nghe danh lão đạo sĩ Trần Đoàn cũng là tay vô địch liền lên núi thách đấu. Trần Đoàn không muốn đánh cờ cùng một kẻ vô danh, Triệu Khuông Dẫn liền đặt cược cả tòa Hoa Sơn, cuối cùng vì nóng vội mà lỡ một nước, bị Trần Đoàn đánh bại. Từ đó Trần Đoàn kê cao gối ngủ, thỉnh thoảng tỉnh dậy lại hỏi ai là hoàng đế, nếu trả lời không phải Triệu Khuông Dẫn thì lại ngủ tiếp. Về sau Triệu Khuông Dẫn lên làm hoàng đế, liền đem núi Hoa Sơn ban cho Trần Đoàn. Sau khi thua Trần Đoàn, Triệu Khuông Dẫn cũng bớt nóng giận, có thể coi chơi cờ cũng là một cách tu tâm dưỡng tính.

() Huyệt đạo đồng nhân: Chỉ mô hình kinh mạch huyệt đạo đúc bằng đồng dùng trong việc dạy học châm cứu. Người chế tạo đồng nhân sớm nhất chính là học giả châm cứu Bắc Tống Vương Duy Nhất. Hình ảnh:

Truyện Chữ Hay