Người trong phòng tự khắc rút lui, chỉ để lại Benedict cùng Diệp Tố.
"Ngồi xuống nói chuyện đi." ngữ khí Benedict vẫn còn gọi là ôn hòa, chỉ là, nhìn thấy mặt đất hỗn độn, bàn ghế chia năm xẻ bảy, hắn cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ giường còn nguyên vẹn, ngồi xuống, "Đem những vật tư đó đến Nam cực này cũng không dễ dàng, quá lãng phí."
Diệp Tố đứng đó không nhúc nhích, Benedict cũng không nhất định cần hắn ngồi xuống, mặt đầy đau lòng nhìn dược tề trên đất, trong miệng lại trực tiếp hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu?"
"Căn bản không có cái gọi là, ngoại tinh nhân muốn xâm lược địa cầu." Diệp Tố không phải không tức giận nói, ngẫm lại tâm tình lúc mình nghe chuyện này còn có chút cảm giác bi tráng, Diệp Tố cảm thấy mình như con khỉ bị người chơi, móc ra một tâm lửa nóng, kết quả người khác nhìn vào lại chỉ thấy đít khỉ.
Benedict nhún vai: "Ngươi tại sao có thể khẳng định không có? Cho dù hiện tại không có, tương lai thì sao? Đã có văn minh khác, như vậy chiến tranh là không thể không xảy ra."
"Tương lai không thể là lý do để hiện tại ngươi lừa gạt."
Benedict nghe ngữ khí Diệp Tố lòng đầy căm phẫn, không khỏi cười: "Người trẻ tuổi hận đời là chuyện tốt. Tuổi trẻ máu mới là sức sống chân chính của một quốc gia, trong lịch sử nhân loại, rất nhiều sự kiện có ý nghĩa đại biểu đều do thanh niên tràn ngập nhiệt huyết dẫn đầu. Nếu có một nhóm học sinh thanh niên không hiểu thời thế mà phát biểu ý kiến cùng hò hét về chính trị, quốc gia này liền xong rồi, cho dù cái nhìn của bọn họ có thể ấu trĩ mà nông cạn, nhưng cũng có thể tạo nên một phen gió thổi mây phun, sau đó kêu gọi ra nhân trung long phượng chân chính. Ta khẳng định người trẻ tuổi, nhưng chúng ta cũng muốn khẳng định, tuyệt đại bộ phận người trẻ tuổi, đặc biệt là học sinh, kinh nghiệm cùng kiến thức của bọn họ chưa đạt tới khả năng nhận thức chính trị, bọn họ trừ bỏ một lòng nhiệt huyết, cái gì cũng không có. Nhưng có nhiệt huyết cũng là đủ rồi, cái bọn họ cần là thiêu đốt lòng nhiệt huyết đó, những thứ khác tự nhiên sẽ có người khác tới lo liệu."
Benedict đứng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Diệp Tố đang phẫn nộ, nói: "Người trẻ tuổi sẽ khiến một quốc gia tiến bộ hay khiến xã hội hỗn loạn, kỳ thật được quyết định bởi người lãnh đạo quần thể. Diệp Tố, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, vào lúc ngươi đạt được quán quân, ngươi liền không thể như một học sinh bình thường, chỉ dựa vào xúc động cùng quy tắc đạo đức phiến diện đưa ra quyết định, ngươi kì thật đã là người lãnh đạo nhóm người trẻ tuổi, nhiệt huyết của ngươi cần lạnh xuống, càng cần lý trí, để đưa ra lựa chọn thích hợp."
Khí thế áp bách cường đại của Benedict khiến Diệp Tố không khỏi lùi lại một bước, dời đi tầm mắt, "Ta không cảm thấy lựa chọn hiện tại của ta có gì không hợp lý, chính nghĩa cùng nhân từ chưa bao giờ sai."
"Ha ha." Benedict mang chút khinh thường cùng bất đắc dĩ mà cười rộ lên, "Ta đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được ngươi máu nóng sôi trào, rất nhiều người đều giống ngươi, thấy không rõ bản chất sự việc, đành phải lấy cái gọi là giá trị quan phổ biến tới quyết định, ta tin tưởng, các ngươi vừa nghe đến cái gọi là "chính nghĩa" sẽ kích động lên, thậm chí sẽ không màng đại giới vì "chính nghĩa" mà hiến thân, bởi vì ta cũng có thời tuổi trẻ như vậy, đây là đặc quyền thuộc về người trẻ tuổi bình thường. Nhưng ta không còn trẻ tuổi, mà ngươi cũng tuyệt đối không phải người bình thường."
(truyện này tỉ lập trường, và rồi mọi người thuyết phục nhau, và ta thấy ai cũng đúng: