Hàn Tịch bối rối, vì sao chẳng ai nói lời nào?
[Công hội] [Satan]: Thân ái à ~ đây không phải hoạt động của công hội đâu ~ đây là sự ưu ~ ái ~ khích ~ lệ của hội trường đó ~
= =|||||| Đầu óc người này bị hư mất rồi sao? Trên người Hàn Tịch nổi đầy da gà.
Lão đại anh đừng như vậy nữa, bị đập đầu vào đâu rồi hả? Chuối Tiêu đối mặt với máy tính, trái tim đã trải qua thử thách cực hạn không chịu nổi kích thích nữa đâu.
[Công hội] [Satan]: Thân ái ~ chúng ta cùng đánh Thủy Liêm động đi ~ [đánh mắt]
Hàn Tịch lặng lẽ nhìn giao diện công hội, tọa lạc ở vị trí cao nhất chính là cái tên Satan kèm theo con số thật lớn.
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Không cần. Anh đã mãn cấp rồi, sẽ không được thêm kinh nghiệm.
[Công hội] [Satan]: Tôi mang cậu đi phó bản cao cấp hơn ~
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Thôi, được mang không có ý nghĩa.
[Công hội] [Satan]: Tôi đổi acc nhỏ cùng cậu đánh Thủy Liêm động ~
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Đừng.
[Công hội] [Satan]: Lần này lại là vì cái gì? (PД`q。)。’ nước mắt ròng ròng che mặt chạy giữa trời băng đất tuyết…
[Công hội] [Phỉ Liệt]: = =
[Công hội] [Satan]: ?
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Anh quá phiền.
Lục Thanh Hợp ôm lấy trái tim đau đớn lặng lẽ biến mất.
Tất cả hội viên đang online trong công hội đều cảm thấy may mắn vì giờ phút này mình đã có mặt ở đây, bằng không làm sao có thể xem được tuồng hay “tra công bị ngược đãi” trăm năm có một như vậy. Đương nhiên, đối với một màn này, phản ứng của mọi người cũng không hề giống nhau.
Những lão làng kiên cường tâm huyết như Liên Chiến đều tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, thằng cha này không phải lão đại, thằng cha này không phải lão đại…
Phong Tử bình tĩnh hơn nhiều, chẳng những khinh bỉ Liên Chiến lừa mình dối người, còn thở ra một câu “Xem ra vị kim cương vương lão ngũ này đích thực là có chủ rồi”, sau đó tựa như cao tăng thấu rõ hồng trần mà logout.
Về phần Chuối Tiêu, trái tim vẫn đang trong quá trình hồi phục, tạm thời không tham gia phát biểu thừa thãi.
Xúc Xích đại diện cho các em gái ra mặt ủng hộ, chị dâu bọn em là fan não tàn của anh!! ~(≧▽≦)/~
Hàn Tịch toát mồ hôi hột, người nào đó vẫn chưa logout đâu, các thím hô bậy cái gì.
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Không phải đã nói ở trước mặt hắn không gọi tôi sao?
[Công hội] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Yên tâm đi, chắc chắn lão đại không có ở đây ~(╯▽╰)
Sau đó dòng chữ chị dâu bị mấy em gái đồng tâm hiệp lực đẩy đi không còn bóng dáng, người nào đó cũng không có động tĩnh gì, Hàn Tịch mới yên lòng.
Một lát sau, Satan logout. Hàn Tịch khấp khởi cho rằng đối phương bị đả kích, bản thân đã được tự do, vì vậy triệu tập nhân thủ trong công hội, chuẩn bị đi đánh Thủy Liêm động.
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Đội đánh Thủy Liêm động -, = cần T, DPS.
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Đội đánh Thủy Liêm động -, = cần T, DPS.
Acc nhỏ của Chuối Tiêu cùng Xúc Xích nhanh chóng tham gia, Xúc Xích lại dẫn theo một đồ đệ vào tổ, DPS mục sư, chỉ còn thiếu một T.
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Đội đánh Thủy Liêm động -, = cần T.
[Công hội] [Phỉ Liệt]: Đội đánh Thủy Liêm động -, = cần T.
Trong game tìm T rất khó khăn, nhất là ở cấp bậc này. Nhóm Hàn Tịch chia nhau hô hào trên Thế giới, kênh bản đồ hồi lâu, trước sau vẫn không có người tiến tổ
[Thế giới] [Phỉ Liệt]: Đội đánh Thủy Liêm động -, = cần T.
Rốt cuộc có người gia nhập rồi.
Hàn Tịch xem thử, đối phương là kỵ sĩ cấp , trang bị phổ thông.
Bản thân Hàn Tịch là cấp , cậu nghĩ kỵ sĩ làm T dù không vững như Thủ Hộ Giả, hơn nữa dễ bị bạo kích mất nhiều máu, nhưng người ta đã , kỹ thuật tăng máu của mình cũng không tệ lắm, có lẽ không có vấn đề gì.
[Đội ngũ] [Tiếu Nặc]: Chào mọi người O(∩_∩)O~
[Đội ngũ] [Vũ Dung]: …
[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: ?
[Đội ngũ] [Vũ Dung]: Không có gì…
[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: Vậy vào phó bản nhé.
[Đội ngũ] [Vũ Dung]: Đợi chút đã…Mọi người cùng vào YY Quân lâm đi, tiểu đồ đệ của em không quen phó bản này lắm, qua YY hướng dẫn cho hắn ~
[Đội ngũ] [Tát Tư]: Cảm ơn sư phụ ~
[Đội ngũ] [Vũ Dung]: Đồ đệ ngoan ==~~
[Đội ngũ] [Lông Vũ]: Nương tử, ta cũng muốn hôn hôn ==~~
[Đội ngũ] [Vũ Dung]: ==~~
[Đội ngũ] [Lông Vũ]: ==~~
[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: Được rồi, mau lên YY nào.
Hàn Tịch quyết đoán cắt đứt màn thắm thiết của hai người, nhanh chóng leo lên clone YY của mình, đi thẳng vào kênh Quân lâm thiên hạ phòng thứ nhất, phó bản năm người.
Trong chốc lát mọi người đã tề tựu đông đủ, Hàn Tịch hô một tiếng, tổ đội cùng nhau bước vào phó bản.
Gần đây hầu như Hàn Tịch đều cày phó bản này, đánh quen đến không thể quen hơn, liền chủ động đảm đương trách nhiệm chỉ huy. Nói là chỉ huy, thực ra chỉ là nhắc nhở mọi người chuẩn bị ở những thời khắc quan trọng mà thôi.
Lão nhất không lấy làm khó, khoai nhất ở chỗ boss biết sử dụng một kỹ năng khiến khắp nơi đều ngập tràn khí độc, thời điểm này trong trận địa sẽ xuất hiện năm vòng giải độc, trong vòng s mỗi người phải chạy vào một vòng, nếu không toàn đội đều bị trúng độc, sau đó tất nhiên sẽ bị diệt đoàn.
Cái này đòi hòi giữa năm người phải có sự ăn ý, người đánh tầm xa vào vòng cách xa boss nhất, T chọn vòng gần nhất, những người khác tùy cơ ứng biến.
Mỗi lần boss xuất chiêu Hàn Tịch đều sớm lên tiếng nhắc nhở, chẳng mấy đã qua được lão nhất.
Lão nhị là boss phiền toái nhất, nhưng cũng là boss cho kinh nghiệm nhiều nhất. Nó chỉ có một kỹ năng duy nhất, chính là không ngừng triệu hồi quái nhỏ giúp nó đánh nhau.
Quái nhỏ mà boss có thể triệu hồi tổng cộng chia thành bốn nhóm, mỗi lần có thể triệu hồi hai nhóm, mỗi nhóm màu sắc khác nhau, theo thứ tự là đỏ, lam, vàng, lục. Mỗi đám quái màu sắc khác nhau lại yêu cầu chức nghiệp khác nhau dụ quái chạy vòng.
Ví như quái đỏ, quái lam thiên về thuộc tính vật lý, như vậy nếu chức nghiệp thuộc tính vật lý dẫn dụ, sẽ chỉ phải chịu tổn thương tương đối thấp. Mà quái vàng, quái lục lại thiên về thuộc tính ma pháp, đòi hỏi chức nghiệp ma pháp đứng ra.
Thường khi vào trận, chủ T phụ trách giữ chặt boss, mục sư theo sát chủ T. Sau đó boss triệu hồi hai đoàn quái nhỏ, tùy vào thuộc tính, trong đội sẽ chọn ra hai DPS ra ngoài giữ quái, dẫn ngược chiều kim đồng hồ phía ngoài trận địa, DPS còn lại phụ trách diệt quái, đến khi hai đoàn quái bị chết, boss sẽ tiếp tục triệu hồi hai nhóm nữa, vẫn giữ nguyên chiến thuật trước đó. Đợi khi toàn bộ quái nhỏ chết hết, năm người mới liên hợp tấn công boss.
Chỗ khó của lão nhị, là boss có thể triệu hồi hai nhóm quái nhỏ có thuộc tính giống nhau.
Tổ đội năm người Thủy Liêm động thông thường là một T, một vú em, một DPS tầm xa, hai DPS cận chiến.
Nếu như boss triệu hồi hai nhóm quái có thuộc tính giống nhau, thì mục sư thuộc hệ ma pháp có thể thay thế DPS dẫn quái, DPS hệ ma pháp còn lại không ở trong phạm vi tăng máu có thể tự uống dược chống đỡ.
Nhưng hiện tại đội ngũ của Hàn Tịch lại là một T, một vú em, hai DPS tầm xa cùng một DPS cận chiến, chẳng may boss triệu hồi hai nhóm cùng thuộc tính, bọn họ sẽ gặp phải vấn dề khuyết thiếu một DPS cận chiến thuộc tính vật lý dụ quái.
Hàn Tịch chỉ có thể cầu nguyện vận may bọn họ lớn một chút.
Sự thật chứng minh, vận khí của bọn họ chẳng ra gì.
Quái vàng quái lục kéo bầy kéo lũ, hai DPS tầm xa Chuối Tiêu cùng Xúc Xích mỗi người một đám chạy vòng quanh, giải quyết sạch sẽ. Ngay lập tức đám quái đỏ quái lam đã ầm ĩ lao lên.
Hàn Tịch rầu rĩ, không thì cậu cắn răng kéo lấy một nhóm? Đương lúc lúng túng, bên trong YY lại vang lên một thanh âm vô cùng quen thuộc.
“Chuối Tiêu, Xúc Xích, Bé Thịt Viên đừng nhúc nhích, tiểu đồ đệ kéo màu đỏ, tôi sẽ kéo màu lam. Máu của tôi chưa dưới không cần thêm. Chờ tôi kéo vững rồi đánh thật nhanh nhé.”
Dứt lời kỵ sĩ liền xông lên kéo quái.
Hàn Tịch ngây người, giọng nói này, dù hóa thành tro cậu cũng nhận ra.
Kỵ sĩ kéo vững quái nhỏ, máu bắt đầu tụt, mắt thấy thanh máu sắp rơi vào trạng thái suy yếu, Hàn Tịch nhớ đối phương dặn trước khi xuống dưới chưa được thêm máu. Quả nhiên đối phương tự uống một bình hồng dược, thanh máu nhúc nhích tăng lên.
Hàn Tịch thấy tiểu kỵ sĩ xông lên phía trước lại đột ngột lui về sau, tiến lên vài bước, lại chạy lui về, tránh được công kích % của boss.
Hàn Tịch thêm máu cho đối phương với tần suất như khi đánh boss bình thường.
Lão nhị vẫn chưa cam lòng đã nhanh chóng bị hạ gục mất rồi.
Hàn Tịch ngừng tay, hỏi trong YY: “Anh đã sớm biết?”
“Ừ.”
Hàn Tịch không lên tiếng nữa.
Đánh lão tam tốn ít thời gian hơn, boss vừa ngã xuống đất, Chuối Tiêu, Xúc Xích không còn tâm trí nhặt trang bị, nói một câu , sau đó mang tiểu đồ đệ bỏ của chạy lấy người.
Trong YY cùng đội ngũ trong nháy mắt chỉ còn lại hai người.
Hàn Tịch chẳng nói chẳng rằng, điều khiển mục sư ra khỏi phó bản, đứng tại cổng ra vào, chưa kịp dùng quyển trục hồi thành, đại thần đã lên tiếng.
“Cùng tôi tới một chỗ đi.”
Ngữ khí đối phương quá mức bình tĩnh, Hàn Tịch không đoán được ý đồ của hắn.
Do dự hồi lâu, Hàn Tịch đồng ý.
Đi theo chỉ dẫn của đại thần, Hàn Tịch bước vào một vùng cảnh sắc xinh đẹp lạ thường.
Mặt hồ rộng lớn trong suốt như gương, bóng trăng khổng lồ phản chiếu trên làn nước, thanh tịnh mà kiều diễm.
Hàn Tịch ngồi trước màn hình nín thở thưởng thức khung cảnh đẹp đẽ này, cả buổi không nói nên lời.
“Không xuống nghịch nước một chút?” đại thần cười khẽ hỏi.
“Tại sao phải nghịch nước?”
“Người bình thường đến đây không phài đều muốn nhảy xuống vui đùa một hồi mới thỏa mãn sao?”
Hàn Tịch trầm mặc đáp, “Không. Tôi thích nó như vậy hơn.” Nghĩ một lát, cậu bổ sung, “Có những thứ vốn dĩ thanh bình tĩnh lặng như thế, đối với tôi mà nói vậy là đủ rồi.”
“Cho nên không muốn phá hỏng nó sao?”
“Phải.”
Một lát sau, kỵ sĩ đi tới một vị trí bên hồ, ngồi xuống.
“Tới đây ngồi cạnh tôi đi.”
Hàn Tịch sọc đen đầy mặt, ai thèm ngồi cạnh anh, còn nhiều chỗ như vậy.
Đại thần dường như đọc được suy nghĩ của cậu, nói tiếp: “Ngồi cạnh chụp chung một cái ảnh chứ sao. Cậu xem tôi đã đưa cậu đến đây ngắm cảnh rồi, vẫn không nể mặt tôi một chút ư?”
Hàn Tịch cân nhắc, điều khiển mục sư đi tới, điều chỉnh phương hướng và khoảng cách, ngồi xuống vị trí cách kỵ sĩ không xa cũng chẳng gần.
Đại thần cũng không nhiều lời, nhanh chóng điều khiển nhân vật của mình ngồi sát cạnh mục sư, hai bóng người nho nhỏ thân mật dính sát vào nhau.
Hàn Tịch không nói gì, cũng lười di chuyển.
Không khí bỗng chốc lại lâm vào trầm mặc, Hàn Tịch dứt khoát ngây ngốc nhìn về phía mặt hồ.
Qua một hồi lâu.
“Cậu biết không?”
“?”
“Nơi đây gọi là hồ Thánh Nguyệt.”
Hàn Tịch không lên tiếng, đại thần liền tự giải thích: “Bởi vì hồ nước nơi này rất yên tĩnh, cho nên trăng soi bóng nước vô cùng chân thực vô cùng thần thánh. Vậy cậu có biết vì sao nơi này lại thanh tĩnh vậy không?”
“Vì sao?” Hàn Tịch nể tình, phối hợp hỏi.
“Bởi vì ở đây có một truyền thuyết”, giọng đại thần bắt đầu hoạt bát hẳn lên, “Từng có một kẻ thành kính, sùng bái trăng sáng trên cao, khi tình yêu sâu đến tột cùng, hắn trầm mình xuống hồ tự tận, trước lúc lâm chung hắn đã cầu nguyện, nguyện cho thi thể của hắn vĩnh viễn được đắm chìm dưới ánh trăng thần thánh kia. Vì thế hồ nước nơi đây mới yên ả đến thế ~ sao hả? Cảm động không?”
“Thực biến thái”
“Haha ~ thật ra đó là do tôi bịa ra thôi ~”
Hàn Tịch không còn lời nào để nói.
“Nhưng mà hồ này thật sự có tên là hồ Thánh Nguyệt.”
“Ừ.”
“Hơn nữa nơi này có một truyền thuyết đó ~”
“Là thế nào?”
“Tương truyền, tỏ tình ở đây, tình cảm sẽ vô cùng dài lâu hơn nữa vạn phần viên mãn ~”
Hàn Tịch có chút không kịp phản ứng.
“Vậy nên…”
“?”
“Nguyệt Vô Ảnh, chúng mình kết thành một đôi đi.”