[Lần ngoại nhị]
“Tiểu Mạt?”
Cốc Vũ có chút không thích ứng kịp với hành động bất thình lình này, nhưng chỉ trong chốc lát. Thông minh như Cốc Vũ, bốn chữ “Hồng hạnh xuất tường” của Hạ Mạt công thêm một loạt phản ứng từ đầu đến giờ đã hiểu được chín mười phần sự tình. Chính là nàng có chút khó hiểu, mình cùng nam nhân giao tiếp tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không ít lắm, từ trước đến nay đều không thấy Hạ Mạt bộ dạng như thế này? Hôm nay là...
Ngây người trong chớp mắt, Hạ Mạt đã lấy ra dây thừng mình vừa chuẩn bị, dùng tốc độ cực nhanh đem hai tay Cốc Vũ buộc chặt.
“Tiểu Mạt?”
Lần đầu tiên Hạ Mạt làm như thế, Cốc Vũ trong nhất thời khó có thể thích ứng.
Tiểu Mạt muốn làm gì?
“Hừ... Là ngươi không tốt.”
Hạ Mạt ngồi trên người Cốc Vũ, từ trên cao nhìn xuống Cốc Vũ bên dưới, phun ra từng chữ một:
“Ta muốn ăn ngươi!”
Nói dứt lời lập tức nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo của Cốc Vũ ra.
“Tiểu Mạt?! Ngươi bình tĩnh một chút.”
Hai tay giãy dụa nhưng không hề hiệu quả, Cốc Vũ có điểm sốt ruột.
Hạ Mạt mắt điếc tai ngơ, động tác cởϊ qυầи áo càng lúc càng nhanh.
Trên cơ bản, Cốc Vũ cũng không có phản cảm việc mình trở thành P, tuy rằng nàng thích chủ động, nhưng thỉnh thoảng bị động một chút cũng xem như thay đổi khẩu vị. Nhưng mà, nàng không có khuynh hướng M, cho nên tự nhiên cũng không thích bị cột làm tiểu P như vậy.
Hạ Mạt đem quần áo Cốc Vũ cởi ra hết, ngồi trên người nàng, chuẩn bị động thủ.
“Tiểu Mạt.”
Cốc Vũ vẫn chưa bỏ cuộc, nói:
“Nếu ngươi nhất định muốn ăn ta, ta cũng không ngại để ngươi ăn một hồi, dù sao ngươi trước kia cũng đã nếm qua (tuy rằng số lần ít đến đáng thương...). Nhưng mà... Ta đã không còn quần áo, ngươi vẫn mặc, phần sau sẽ rất phiền toái.”
Hạ Mạt không hiểu, khiêm tốn thỉnh giáo:
“Phiền toái cái gì?”
“Quần áo là một trở ngại, cởi ra sẽ càng thêm thân mật một chút.”
Cốc Vũ vẻ mặt bình tĩnh nói, trong lòng lại tính toán sau khi Hạ Mạt cởϊ qυầи áo xong, chính mình sẽ tiến hành phản công.
“.....”
Hạ Mạt trừng mắt nhìn Cốc Vũ, tựa hồ căn bản là không tin đối phương. Bất quá nàng vẫn đứng dậy cởϊ qυầи áo.
“Hừ.”
Ừ thì nàng xác thực mình không thích mặc quần áo... Chuyện đó, chuyện đó...
Nàng thật khó mới được chủ động như vậy, nhanh chóng cởi hết quần áo trước mặt Cốc Vũ. Bình thường đều là nàng giãy dụa, sau đó quần áo sẽ bị Cốc Vũ cởi ra. Số lần tự mình cởi... Ách... Số lần... Không nhiều lắm.
Cốc Vũ tranh thủ lúc Hạ Mạt cởϊ qυầи áo cố gắng giãy ra dây thừng đang trói tay, nhưng thủ pháp buộc dây thừng của Hạ Mạt thật chuyên nghiệp, Cốc Vũ cố gắng cả nửa ngày mới lỏng được một chút. May mắn là bởi vì buộc trong gấp gáp sốt ruột mới có thể cho Cốc Vũ cơ hội giãy giụa. Chẳng qua, nàng còn chưa giãy xong, Hạ Mạt đã đem quần áo trên người cởi bỏ, thoáng cái phát hiện động tác nhỏ của Cốc Vũ.
Cởi quá nhanh!
“.......”
Một cái “Đói lang chụp mồi” áp tới.
“Tiểu Mạt!”
Hạ Mạt áp có chút mạnh, bị hung hăng đè nặng, Cốc Vũ ăn đau cau mày.
Mày còn chưa kịp giãn ra, một mảnh ẩm ướt nhu nhu gì đó cũng hung hăng áp tới. Khí lực quá lớn, có điểm đau.
Kỹ thuật của Tiểu Mạt như thế nào nhiều năm như vậy vẫn không tiến bộ?
Cốc Vũ nghĩ như vậy, không thể không thừa nhận, chính mình hôm nay xem ra nhất định là bị ăn rồi.
“....”
Hi vọng kế tiếp kỹ thuật hôn môi của Hạ Mạt có thể tốt hơn một chút kỹ thuật hôn môi của mình.
Hạ Mạt liên tiếp cắn, hai tay bắt lấy Cốc Vũ, nhéo một chút.
“...”
Có chút đau.
“Tiểu Mạt, ngươi nhẹ tí.”
Kỳ thật Cốc Vũ không định nói như vậy, nhưng khí lực của Hạ Mạt thật sự lớn. Cốc Vũ cảm thấy nếu không nói, kết cục lúc sau có thể sẽ rất thê thảm.
“Hừ... Không cần ngươi nói!”
Hạ Mạt đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy được kỳ thật làm T cũng không dễ dàng. Nhìn Cốc Vũ nhíu mày, tay Hạ Mạt không tự chủ được nới lỏng ra.
Thật sự đau sao?!
Nàng vẫn không muốn thừa nhận kỹ thuật của mình đích thực không được tốt lắm, thế nhưng sau bắt đầu mất tập trung.
Rõ ràng mỗi lần Cốc Vũ làm, mình cũng có... Ân... Khụ khụ khụ... Thoải mái.
Vẫn có chút đau.
Cốc Vũ bất đắc dĩ.
Tiểu Mạt, ngươi không thể nhẹ hơn sao?
“...”
Như thế nào vẫn cau mày? Còn đau? Rõ ràng mình đã thả lỏng lực đạo, sao vẫn đau? Vậy... Rốt cuộc phải làm như thế nào...
Hạ Mạt cảm thấy được chuyện này so với cuộc thi của mình trước kia còn khó hơn. Như thế nào lại giống như đang hầu hạ lão Phật gia?
Nếu tay dù thế nào cũng làm không được, Hạ Mạt trong lòng ước chừng một chút. Quyết định thực hành bước tiếp theo.
Tuy rằng thủ pháp của Hạ Mạt thật sự không được tốt lắm, nhưng cũng không phải không chấp nhận được. Một lúc sau, Cốc Vũ cuối cùng cũng có cảm giác, cảm thấy được chính mình đang dần dần buông lỏng. Đột nhiên...
“A ô!”
Hạ Mạt một hơi cắn xuống. Nếu tay không được, vậy dùng miệng đi.
“AAA!”
Lại một trận đau đớn.
Sao lại đột nhiên đổi miệng?!
“Tiểu Mạt?!”
Hai tay bị trói, Cốc Vũ không giãy dụa được, lại một lần nữa nhịn không được hô tên Hạ Mạt.
Tiểu Mạt, ngươi cho là ngươi đang gặm bánh mì sao?!
Hạ Mạt chậm rãi gặm, bắt chước những gì Cốc Vũ đã làm đã với mình lúc trước. Nàng nhớ rõ, mỗi lần Cốc Vũ làm như thế, chính mình sẽ như vậy... Sau đó, chính mình sẽ... Ừ, như vậy.
Sau đó, chủ động bá vương long phi thường đáng buồn phát hiện, vì cái gì hiện tại chính mình rõ ràng đang chủ động, nhưng trong đầu suy nghĩ lại là chuyện Cốc Vũ làm với mình trước kia?!
Không được không được không được! Đây không phải là điềm lành! Không thể kéo dài. Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể bị phản công, để tránh đêm dài lắm mộng, đánh nhanh thắng nhanh!
Chân chen vào giữa hai chân Cốc Vũ, sau đó tay đụng đến địa phương mấu chốt...
“Ân...”
Bên dưới Cốc Vũ nhịn không được lại cau mày hừ một tiếng.
Kỹ thuật của Tiểu Mạt, quả nhiên... Không nên đặt quá nhiều hi vọng ở nàng.
Cốc Vũ bị mình ăn.
Hạ Mạt thỏa mãn.
“Tiểu Mạt, bây giờ ngươi có thể tháo dây thừng cho ta chưa?”
“...”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Cốc Vũ, vẻ mặt cảnh giác.
“....”
Vì cái gì lần này rõ ràng người bị ăn là mình, đối phương lại nhìn mình chằm chằm biểu tình như đang nhìn sắc lang? Cốc Vũ lần đầu tiên cảm thấy thực oan uổng. Tuy rằng chuyện tiếp theo mình cần làm cũng không sai biệt lắm.
“...”
Hạ Mạt như trước nhìn chằm chằm Cốc Vũ.
“Hừ.”
Thật ra không muốn để ý đối phương, nhưng là... Nhìn Cốc Vũ bị trói, trên người còn lưu dấu vết do mình làm ra, vẻ mặt □. Thôi... Không được rồi.
Thật sự là bi thảm, đã muốn bị ăn gắt gao sao?
“Ngươi không được chạy trốn.”
Hung ác nói.
“Ta đương nhiên sẽ không chạy.”
Chỉ cần ngươi không chạy là tốt rồi.
“...”
Hạ Mạt thật cẩn thận giúp Cốc Vũ mở trói.
Cốc Vũ xoa cổ tay của mình, trên tay lưu lại vết tích dây thừng.
“...”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm cổ tay Cốc Vũ.
“Có đau không?”
Hừ! Ta không phải là quan tâm nàng! Nói lầm bầm! Không quan tâm, tuyệt đối không phải.
“Không có việc gì.”
Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt, bởi vì mới vừa rồi bị Hạ Mạt ăn, sắc mặt Cốc Vũ có chút suy yếu.
“Kia... Muốn hay không đi tắm một cái?! Ta, ta giúp ngươi chuẩn bị nước tắm.”
Bá vương long có thể ôn nhu như thế thật sự là mặt trời mọc hướng Tây. Cốc Vũ thật sự rất muốn cứ như vậy hưởng thụ, nhưng mà...
“Không cần. Làm xong rồi cùng nhau tắm.”
Nàng nói như vậy.
“Gì?”
Hạ Mạt nghe không hiểu.
Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt, vẻ mặt ngơ ngác, đích xác rất đáng yêu.
“Ta nói...”
Ấn bả vai đối phương, đem đối phương hung hắng áp trở lại.
“Bị ngươi ăn một lần, lần này đến lượt ta đi?”
“What?!”
Cốc Vũ đang cười, nụ cười làm cho Hạ Mạt đổ mồ hôi.
“Tiểu Mạt.”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lỗ tai Hạ Mạt.
“Bộ dáng ngươi lúc ghen thật đáng yêu.”
Hạ Mạt nguyên bản mặt cũng đã đỏ lên, trong nháy mắt lại tăng thêm một tầng màu đỏ.
“Ai ai ai! Ai ghen?!”
“Không có sao?”
Cốc Vũ hôn lên môi nàng một cái, cười nói:
“Ta cảm thấy được, An gia thiếu gia quả thực là một người không tồi...”
“Ngươi ngươi ngươi!”
Bá vương long bị áp giậm chân.
“Ngươi quả nhiên... Hồng hạnh xuất tường!”
“Tiểu Mạt...”
Trong thanh âm mang theo một chút mị hoặc.
“Nếu muốn giữ ta lại, vậy thì nói nhiều lời ngọt ngào đi. Giống như ta đối với ngươi vậy.”
Vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng quét khắp lỗ tai.
“Ta ta ta... Ngươi ngươi ngươi...”
“Tiểu Mạt... Nói ngươi ghen đi. Nói ngươi không thích ta cùng nam nhân một chỗ. Nói ngươi chỉ muốn ta và ngươi cùng một chỗ.”
“Ta không!”
“Ân ~~~ Ta đột nhiên nhớ tới, ngày mai ta cùng An thiếu gia còn có hẹn nga.”
“...”
Nghẹn đỏ mặt.
“Tiểu Mạt, ngày mai ta mặc cái gì ra ngoài thì đẹp...”
Một đường hôn xuống.
“... Vô liêm sỉ a a a!”
Bá vương long rống lớn ra tiếng:
“Ngươi vô liêm sỉ! Không cho ngươi cùng tên vô liêm sỉ kia gặp mặt! Cũng không cho ngươi gặp tên vô liêm sỉ khác! @×¥...”
Rống to:
“Vô liêm sỉ! Ngươi XXX chỉ thể có ta! Ta ta ta ta ta ta!”
“Đương nhiên a...”
Cốc Vũ tâm tình phấn chấn. Tươi cười đến cơ hồ không kiềm chế được.
Sau đó... Lại qua một hồi lâu sau. Không gian Hạ gia truyền đến tiếng thét chói tai của bá vương long:
“Vô liêm sỉ! Không công bằng! Ta rõ ràng chỉ ăn ngươi một lần! Ngươi ngươi ngươi!”
“Không sao không sao.”
“Rõ ràng là có sao! Ngươi ngươi ngươi! Đừng đừng đừng... Đừng tới đây a a a!”