Vũ hội kéo dài đến :. Các học viên lần lượt ra về, ngoại trừ một số ít còn lại và các thành viên Hội học sinh ở lại sau cùng để dọn dẹp.
“Chuyện dọn dẹp ngày mai sẽ mời người đến làm. Đi kiểm tra xem có đồ đạc gì của ai để quên không, mấy thiết bị điện đem tắt hết đi.”
Lạc Hà một bên kiểm tra, một bên chỉ huy.
“Ok.”
Kiểm tra xong tất cả, Cố Tiểu Mãn mới cùng Mạc Thanh Hàn trở về.
Hai người đi chậm rãi. Vừa ra khỏi đại sảnh, thoắt thấy một bóng người bay vọt ra, tập trung nhìn kĩ, thì ra là Lạc Hà.
“Học tỷ? Sao chị lại tới đây?”
Lạc Hà trong bóng đêm nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh người kia, giờ phút này nào có giống một hội trưởng hội học sinh uy nghiêm ngày thường, rõ ràng là bộ dáng cô gái bé nhỏ đang hạnh phúc, Cố Tiểu Mãn đứng nhìn mà có chút xấu hổ.
Mặc dù đang là buổi tối, nhưng bởi vì học viện Anh Hoa luôn luôn có đèn đường, cho nên Cố Tiểu Mãn vẫn thấy rõ dáng người kia, là một nữ sinh vô cùng đẹp trai với phong cách ăn mặc trung tính.
“Hôm nay là lễ Giáng Sinh, cho nên mới tiện thể đến đây xem.”
“Chứ không phải học tỷ muốn cùng em đón Giáng Sinh sao?” Thanh âm vui vẻ.
“... Đã nói là thuận tiện thôi, ngươi đừng suy diễn quá.”
“Thật vậy chăng?”
“...”
Không có thanh âm. Cố Tiểu Mãn nhìn hai người phía trước đi càng lúc càng xa, trên trán lóe lên mấy đường hắc tuyến.
Này... Nàng như thế nào thấy được, quan hệ của hai người kia có điểm mờ ám? Chẳng lẽ...
Hay là chỉ do mình suy diễn? Không phải chính mình suy diễn như vậy đi?
Một bên rối rắm, nhưng cũng tiếp tục đi. Mới vừa ra đến cổng, lại nghe được âm thanh vui sướng của Lâm Hiểu.
“Nhạn, hôm nay chúng ta đi nơi đó nha?!”
“Sao cũng được.”
Thanh âm nhu thuận truyền tới, dần dần đến gần, Cố Tiểu Mãn nhìn thấy một nữ tử tóc quăn, đang nắm tay Lâm Hiểu:
“Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Vậy...”
Lâm Hiểu bỏ tay vào trong túi áo của nữ sinh, cười nói: “Nhạn, vậy ngươi ủ ấm ta đi...”
Hay là...
Không thể nào? Trên thế giới thật sự có nhiều như vậy sao?
Cố Tiểu Mãn càng thêm hoang mang. Chả lẽ trong trường nhiều như vậy sao? Từ nãy đến giờ nàng đã thấy hai lần rồi.
Không thể nào? Không thể nào đâu?
Không tự chủ được xoay qua nhìn Mạc Thanh Hàn bên cạnh mình, vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật.
“...”
Haiz, người nàng thích là một nữ sinh một ngày ngủ h tựa hồ còn chưa đủ. Không thể trông mong được gì rồi. (cùng môn phái Sica %)
Cố Tiểu Mãn cẩn thận đem Mạc Thanh Hàn đến sát bên cạnh mình, sợ Mạc Thanh Hàn ngủ gật không cẩn thận ngã sấp xuống. Bàn tay nhanh nhẹn dẫn dắt Mạc Thanh Hàn.
Ngồi trên xe, hai người đều không nói gì, Mạc Thanh Hàn dọc đường đi đều ngủ, Cố Tiểu Mãn giống như ban sáng, ngồi im lặng nhìn hình ảnh phản chiếu của Mạc Thanh Hàn trên kính xe. Chỉ có khác ở chỗ, buổi tối như thế này, bóng dáng của Mạc Thanh Hàn càng thêm hiện diện rõ ràng.
Về đến Mạc gia, đã thấy Mạc Ảnh Hàn ngồi trong phòng khách, có vẻ cũng là mới từ bên ngoài trở về, áo khoác trên người đều chưa cởi.
“...”
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn.
“...”
Cố Tiểu Mãn bị nhìn sinh ra khó chịu, vì thế chỉ vào Mạc Thanh Hàn đang không biết trời đất gì, mở miệng nói:
“Này là, Tiểu Hàn rất mệt, ta, ách, không phải, ta thì,...”
Áp lực vô hình khiến Cố Tiểu Mãn nói năng loạn cả lên. Rõ ràng gương mặt kia cùng Mạc Thanh Hàn rất giống nhau, nhưng Cố Tiểu Mãn nhìn vào liền cảm giác bị khống chế đến khẩn trương.
“Ngủ đi.”
Mạc Ảnh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn, lạnh lùng nói.
“Vâng...”
Cố Tiểu Mãn có điểm cảm thấy thất bại, mang theo Mạc Thanh Hàn lên lầu.
Vừa vào phòng, Mạc Thanh Hàn lập tức leo lên giường ngủ.
“Tiểu Mãn, mau ngủ đi.” Thì thào.
“Ừ.”
Cố Tiểu Mãn định thay áo ngủ, kết quả quần áo còn chưa kịp cởi, cửa phòng đã bị người gõ. Cố Tiểu Mãn nghi hoặc đi ra mở cửa, liền thấy Mạc Ảnh Hàn đứng bên ngoài, vẻ mặt lạnh như băng nhìn mình.
“Ách...”
Mạc Ảnh Hàn đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn, lạnh lùng nói:
“Ngươi thích Tiểu Hàn?”
“%&%^@&!”
Cố Tiểu Mãn đứng ở cửa, bị Mạc Ảnh Hàn bất thình lình đặt câu hỏi, nàng sợ đến đứng sững tại chỗ không dám động.
Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng nhìn, thấy Cố Tiểu Mãn không đáp, nhíu mi:
“Trả lời ta.”
Khẩu khí đầy mệnh lệnh.
Không cần thừa nhận, không cần thừa nhận, không cần thừa nhận a...
“Ách... Vâng.”
Cuối cùng vẫn là thừa nhận, nàng tự nguyền rủa bản thân mình...
Mạc Ảnh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn, mặt không chút thay đổi.
“...”
Cố Tiểu Mãn muốn chết, lỡ như nàng không cho mình thích Mạc Thanh Hàn, lỡ như nàng đem chuyện này nói cho Mạc Thanh Hàn, lỡ như...
“Ờ...”
Ngay lúc nước mắt Cố Tiểu Mãn sắp trào ra, Mạc Ảnh Hàn không chút để ý “Ờ” một tiếng.
Sau đó...
Xoay người rời đi.
Vừa rồi, hết thảy tựa hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“...”
Cố Tiểu Mãn như trước đứng tại chỗ, vẫn chưa nhận thức được chuyện vừa phát sinh, đến tột cùng là chuyện gì vừa xảy ra?
Nàng thừa nhận, nàng thừa nhận, nàng vừa rồi đã thừa nhận là mình thích Mạc Thanh Hàn.
Ngày mai, ngày mai sẽ như thế nào? Nàng sẽ không được phép cùng Mạc Thanh Hàn một chỗ nữa sao?
Cố Tiểu Mãn đột nhiên hoàn hồn, phát hiện trên người mình thế nhưng toàn là mồ hôi. Hiện tại đang là mùa đông, nàng mặc quần áo đơn bạc, tràn đầy mồ hôi đứng ở cửa.
Kết quả, sáng ngày thứ hai, Cố Tiểu Mãn không thể rời giường. Nàng bị cảm.
“Tiểu Mãn.”
Cho Cố Tiểu Mãn uống thuốc xong, Mạc Thanh Hàn ngồi bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng:
“Tiểu Mãn, đầu còn đau không? Có phải rất khó chịu hay không?”
“Ừ.. TruyenHD¥...”
Cố Tiểu Mãn mơ mơ màng màng, cảm giác được miệng mình cử động giống như là đang nói chuyện, nhưng lại không biết mình nói cái gì.
“Được, ta sẽ ở đây cùng Tiểu Mãn.”
Chợt nghe loáng thoáng Mạc Thanh Hàn bên tai nói như vậy.
“...”
Cảm giác được Mạc Thanh Hàn leo lên giường, đem nàng ôm vào ngực.
Cố Tiểu Mãn lúc này cả người đang khó chịu, thế nhưng lại cảm thấy, bị bệnh thật là hạnh phúc.
Chính mình... Qủa nhiên có khuynh hướng tự ngược sao?
Mặc kệ, ít nhất cũng không cần phải đối mặt với Mạc Ảnh Hàn...
Cố Tiểu Mãn ngủ một ngày một đêm. Lúc nàng tỉnh lại, đã là buổi sáng hôm sau. May mắn nàng không có tiết học.
Nhận ra bên cạnh mình vắng vẻ, Mạc Thanh Hàn đã không còn ở đó.
Chắc là đi học rồi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Mãn rời giường. Khát quá, bụng cũng đói nữa...
Theo bản năng mở cửa, đi ra ngoài kiếm ăn.
Ra khỏi phòng, vừa đi xuống đã thấy Mạc Thanh Hàn cùng Mạc Ảnh Hàn đang ngồi nói chuyện.
Thì ra không có đi học a. Hai người ngồi phía dưới làm cái gì?
Tò mò gϊếŧ chết con mèo (Hiếu kỳ có ngày thiệt thân). Cố Tiểu Mãn lén lút tiến lại gần.
“... Tiểu Hàn thích nàng?”
Thanh âm lạnh như băng.
“Ai?”
Thanh âm lười biếng.
“Thì... Gối đầu của ngươi.”
Cố Tiểu Mãn nín thở, vểnh tai lên nghe. (đã muốn nói thẳng là gối đầu rồi sao? 囧)
“Em thích Tiểu Mãn.”
“Là loại thích nào?”
Trái tim càng đập nhanh, sắp sửa nhảy vọt từ trong người ra ngoài.
“...”
Không có thanh âm.
Cố Tiểu Mãn hướng bên đó nhìn thoáng qua.
“Chính là thích.”
“Tiểu Hàn, thích có rất nhiều loại.”
“Đều là thích, có cái gì không giống nhau?”
“Không giống.”
“...”
“Có thích kiểu tình thân, thích kiểu tình bạn, còn có thích kiểu tình yêu.”
“Tình yêu?”
“Ừ... Là loại nào?”
“Tiểu Mãn là con gái, như thế nào lại thích kiểu tình yêu được?”
Cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt sụp đổ.
Cố Tiểu Mãn vốn cho rằng mình sẽ không khổ sở, bởi vì nàng đã dự đoán được trước đáp án. Đối với người vô tâm vô phế như như Mạc Thanh Hàn, căn bản sẽ không trông cậy gì nàng có thể yêu mình.
Cố Tiểu Mãn vẫn cho là mình chưa từng có hi vọng quá xa vời.
Nếu đã không hi vọng xa vời, vậy thì vì sao hiện tại lại cảm thấy được tuyệt vọng?
Ta đã sớm biết, thích của ngươi không phải là thích giống như ta suy nghĩ, chính là... Vì sao nghe được trước đáp án, chính mình vẫn thấy khổ sở?
Lúc sau, hai người dưới lầu nói những gì, Cố Tiểu Mãn không nghe được nữa.
Rưng rưng nước mắt, liên tục tự nhủ với bản thân: Nên đối diện với sự thật đi?