Thụy Mỹ Nhân

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Tiểu Mãn ngồi ở vị trí của mình, trên mặt đeo một nụ cười tươi tắn. Tuy rằng tươi cười ngọt ngào như vậy, có thể không nhiều người phát hiện ra, nhưng là, Cố Tiểu Mãn hiện tại đang mất hứng.

Không khí tràn ngập đầy hương vị tức giận.

Nói một chút về tình trạng hiện tại.

Hiện tại đang quay phim. Quay cái gì mà lại tràn ngập mùi dấm chua? Bởi vì lúc này đang là phân cảnh nhân vật nữ phản diện (đương nhiên chính là Mạc Thanh Hàn rồi!) dụ dỗ, mê hoặc nam chính (đương nhiên chính là Giang Tiết).

Giang Tiết bị Mạc Thanh Hàn phù phép, giờ phút này mơ mơ màng màng không nhận ra được người trước mặt mình là ai. Không thể không nói, Giang Tiết diễn xuất thật là tốt. Ánh mắt mê ly, hơi thở suy yếu, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác đây là thật chứ không phải diễn.

Mạc Thanh Hàn mặc một bộ bạch y, đội tóc giả, trang phục này thật ra là của Nam Cung Tuyền, Mạc Thanh Hàn chính là cải trang thành Nam Cung Tuyền, kết hợp với phép thuật để mê hoặc Giang Tiết, cho nên mới mặc bộ này thay cho trang phục hắc y của mình.

“Đạp Kỳ? Sao nàng lại ở đây?” Đạp Kỳ là tên diễn viên.

“Thiếp rất nhớ chàng, nên mới đến thăm chàng một chút.” Mạc Thanh Hàn trên mặt rộ nụ cười xinh đẹp. Thân thể dựa trên người Giang Tiết, nhẹ giọng nói. (Ghi chú: tình tiết cẩu huyết, hai người giờ phút này chính là đang ở trên giường.)

“Không, ngươi không phải...”

“Suỵt...” Một tay đặt trên môi Giang Tiết: “Đừng nói gì cả...”

Tình cảnh này của hai người làm cho người ta phun máu mũi, tuấn nam mỹ nữ hợp lại luôn khiến người khác phải thét chói tai. Cố Tiểu Mãn giờ phút này cũng rất muốn thét lên, nhưng mà thét chói tai ở đây không phải là “thét” để “chói tai”.

Mà là, thét lên để gϊếŧ người!

Này này này! Các ngươi gần sát như vậy là thân mật quá rồi!!

Không thể không thể không thể! Cả người không thể dựa cùng một chỗ, càng không thể ở một chỗ ôm lấy nhau! Oa a a! Đó là cảnh □! (chỉ là cùng nhau nằm trên giường thôi mà...) Phim điện ảnh này vậy mà còn có cảnh +! Đồi trụy! Sai trái!

Tuy rằng rất muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đáng buồn, sự thật là Cố Tiểu Mãn vẫn chỉ có thể trưng ra vẻ mặt mỉm cười mà ngồi xem, tiếp tục duy trì bộ mặt tươi cười muốn nổi gân.

Mau kết thúc nhanh lên đi! Mau kết thúc nhanh lên đi!

Đợi cho phân cảnh này rốt cục quay xong, mọi người dọn dẹp thiết bị, Cố Tiểu Mãn lập tức đem Mạc Thanh Hàn tách ra, cách ly nàng khỏi Giang Tiết.

“Tiểu Mãn? Ngươi làm sao vậy?” Quay xong rồi, thụy mỹ nhân lại khôi phục bộ dáng mơ mơ màng màng như thường ngày. Ngôn từ ý tứ, nói cũng không nhiều.

“Không có gì!” Tận lực đè nén lại cảm giác bất mãn của chính mình, Cố Tiểu Mãn đảo mắt, khoan thai nói: “Tiểu Hàn, ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Được nha! Chúng ta đi ăn tối! Nghe nói vùng này có quán đồ nướng rất ngon!” Người đề nghị chính là phó xã trưởng của DV xã.

“Được được!”

“Hôm nay xã trưởng mời!”

“Ta cũng đi, ta cũng đi!”

Vì thế, một đám người đều đi.

Đoàn phim bao trọn cả nhà hàng, dù sao cũng đều là tiểu thư, thiếu gia, vì vậy phô trương một chút.

Cố Tiểu Mãn ăn nửa chừng thì đứng lên đi vào WC.

“A! Từ từ! Ta cũng đi!” Vừa nghe có người muốn đi vệ sinh, bên trong đoàn lập tức có người giơ tay.

“Ừ.” Cũng là một nữ sinh.

“Chu choa! Tiểu Mãn, ngươi thích Giang Tiết có đúng không?” Đi WC xong, nữ sinh kia đột nhiên hỏi Cố Tiểu Mãn như vậy.

“Ôi chao?!” Tiểu Mãn bộ dáng giật mình, thậm chí có chút giấu đầu hở đuôi.

“Không cần giấu ta! Kỳ thật ta cũng thích Giang Tiết! Cho nên, tuy ngươi che giấu rất tốt, nhưng ta vừa thấy liền đoán ra ngay.”

“Ngươi... Nhìn thấy lúc nào?” Sao nàng lại không biết có chuyện như vậy?

“Chính là lúc nãy Giang Tiết cùng Mạc Thanh Hàn quay phim đó. Ánh mắt của Tiểu Mãn a, tràn ngập ghen tị! Xung quanh ngươi còn đầy mùi nóng giận, rất nguy hiểm a. Thế nào, có phải lúc nhìn Mạc Thanh Hàn ôm Giang Tiết, trong lòng không thoải mái không? Ai nha, đây là chuyện bình thường thôi! Bởi vì ta cũng như vậy...” Nữ sinh cứ chít chít oa oa nói liên hồi, đại khái là những thứ như “Không có vấn đề gì! Thích Giang Tiết cũng không phải là chuyện đáng mất mặt” hoặc là “Ở trường có rất nhiều nữ sinh thích hắn nha.” Linh ta linh tinh.

Cố Tiểu Mãn cũng là bị hai chữ “Ghen tị” kia làm cho hoang mang.

Ghen tị? Nàng ghen với ai? Tuyệt đối sẽ không phải là ghen với Mạc Thanh Hàn, vậy nàng ghen với Giang Tiết sao? Sao nàng lại ghen với Giang Tiết? Ghen vì Giang Tiết ôm Mạc Thanh Hàn à? Vì sao lại có chuyện ghen tị này?!

“Ngẫu nhiên ghen cũng có ích cho thể xác và tinh thần nha.” Quay lại chỗ ngồi, nữ sinh vỗ vai Cố Tiểu Mãn, nhìn nàng tươi cười, ném lại một câu như vậy, sau đó chạy đi.

Cố Tiểu Mãn một lần nữa hoang mang.

Trời đất! Chẳng lẽ mình thật sự ghen? Vậy mình ăn dấm chua của ai?! Nhìn thấy Mạc Thanh Hàn ngồi trước mặt vừa ăn, vừa có vẻ mệt mỏi rã rời, Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy được... Sự tình phi thường không tốt! Bởi vì nàng vừa mới phát hiện, chính mình ghen, nhưng không phải vì Mạc Thanh Hàn ôm Giang Tiết, mà là vì Giang Tiết ôm Mạc Thanh Hàn!

Cố Tiểu Mãn lập tức cảm thấy thế giới xung quanh quay mòng mòng!

Không thể nào không thể nào không thể nào (vô hạn lặp lại)—— a a a ~~~

...

...

Bỏ tuần này, nguyên tuần tiếp theo, Cố Tiểu Mãn cả người đều trong trạng thái rối rắm cực độ. Cuối cùng, thừa dịp không có tiết, Cố Tiểu Mãn mang theo đống lớn đồ chay, đi đến chùa.

“Tiểu Mãn, tìm trụ trì sao?” Tiểu hòa thượng nhìn thấy nàng, liền tiến lên tươi cười tiếp đón.

“Ân.”

“Trụ trì ở phía sau viện nghỉ ngơi.”

“Ừ. Cái này, ta mang theo một chút hoa quả cho các ngươi.” Đưa mớ hoa quả tới trước mặt tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng liên tục cảm ơn. Cố Tiểu Mãn tạm biệt tiểu hòa thượng, mang theo đồ chay, còn giấu trong đó một chút thịt, đến nơi trụ trì đang nghỉ ngơi.

“Cha ~~”

“A ~~ Nha đầu, là ngươi nha! Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến tìm cha vậy?”

“Con mang thức ăn đến cho cha đây.”

Cố lão nhân nhìn nha đầu của mình: “Không phải nói muốn cha giảm béo sao? Sao lại mang thức ăn tới?”

Cố Tiểu Mãn trợn mắt: “Được thôi, con mang cho người khác ăn.”

Cố lão nhân nhanh tay đoạt lấy: “Đã mang đến rồi, còn đưa cho người khác ăn làm sao được?!”

“Không phải cha đang giảm béo sao?”

“Để sau đi. Cân nặng có thể từ từ mà giảm, nhưng đồ ăn thì không thể từ từ mà ăn, để lâu làm cho đồ ăn hỏng mất chính là một loại tội lỗi.”

Cố Tiểu Mãn vẻ mặt khinh bỉ.

“Cha.” Ngồi chồm hổm trên mặt đất, Cố Tiểu Mãn nhìn lão nhân cũng đang ngồi chồm hổm trước mặt mình.

“Có chuyện gì?!” Lão nhân đang ăn cơm, miễn cưỡng trả lời.

Cố lão nhân trước kia vừa mới đặt chân đến chùa, ăn vụng đồ ăn đã thành thói quen, nên mới có tư thế ngồi chồm hổm ăn đó. Sau khi làm trụ trì, không cần ăn vụng nữa, nhưng thật đáng buồn vẫn không bỏ được thói quen kia. Cho nên hiện tại nếu có thức ăn ngon, lão nhân đều ngồi chồm hổm ăn, nếu không ngồi như vậy...sẽ cảm thấy bất an. Qủa nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

“Trước kia cha yêu mẹ con như thế nào?” Đột nhiên hỏi.

Cố lão nhân thiếu chút nữa mắc nghẹn: “Khụ khụ khụ... Yêu liền yêu, sau khi nàng có ngươi, cha chỉ biết là cha yêu nàng.”

“...” Cố Tiểu Mãn một bụng hoài nghi, lão nhân nhà mình kỳ thực căn bản không biết tình yêu là gì, nói không chừng, hiểu biết của hắn về tình yêu cũng không hơn gì trái táo đang bị hắn ăn vào bụng.

“Này! Xú nha đầu! Sao ngươi lại mang chân gà đến đây?! Ngươi có biết hòa thượng thì không thể ăn thịt hay không?” Vẻ mặt cùng lời nói đầy chính nghĩa!

“Vậy trả chân gà lại cho con.” Thân thủ.

“Trả lại cho ngươi? Cha để ở đầu giường, mỗi ngày nhìn đến, rèn luyện ý chí của mình!” Lập tức giật lại.

“Con thấy cha là xem chân gà ở trong bụng để rèn luyện thì có?!”

“Ngươi nói vậy là đang nghi ngờ cha ngươi!”

“Con chưa bao giờ nghi ngờ cha!” Bởi vì căn bản chuyện đó là sự thật!

“Cha cha!”

Chuyện gì?!”

“Lúc cha yêu mẹ con, cảm giác như thế nào?”

“Cả ngày đều nghĩ muốn cùng nàng ngủ với nhau.”

“Phốc!” Cố Tiểu Mãn phun máu! Nhìn người bên cạnh mập mạp, đầu trụi lũi kia, rốt cục nhịn không được ngửa mặt lên trời rống to: “Vì cái gì ta lại nhờ một hòa thượng tư vấn tình yêu aaa! Đúng là tin nhầm người! OO ngươi cái XX!”

“ ngươi cái , nha đầu, ngươi nói cái gì thô tục?! Không đúng! Ta nha đầu ngươi yêu sớm a?!”

“...” Không nhìn! Tiếp tục rối rắm.

Truyện Chữ Hay