Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Liên Thành kiên cường dùng ngụm chân khí cuối cùng để chống đỡ, cùng Tam Nương phóng qua tường cung cao ngất, lại bị truy binh tập kích suốt ba canh giờ mới miễn cưỡng trốn thoát.
"Điện hạ, người sao rồi?" Tam Nương nhìn mặt hắn cơ hồ không có huyết sắc, mày nhíu chặt. Lấy lực của một người đấu lại hơn trăm cao thủ đại nội trong cung, cho dù hắn là Lưu Liên Thành, cũng có thời điểm lực bất tòng tâm, nếu chỉ chậm một chút, chỉ sợ hậu quả thật khó lường.
"Ta không sao." Khóe miệng cong lên một tia mỉm cười, muốn trấn an người trước mắt, nhưng ngực lập tức truyền đến một trận đau nhức, liền rốt cuộc không chịu được, miệng hộc ra một ngụm máu to, đó là hậu quả của việc tiêu hao nội lực quá độ. Lưu Liên Thành nhắm mắt lại có chút thống khổ, hồi tưởng lại hình ảnh trong điện Chiêu Dương, lòng đau nhói, Phức Nhã, chính ta đã hại nàng.
"Điện hạ?"
"Không sao, chỉ là ta bị hao tổn nội lực quá độ, nghỉ ngơi chút liền hảo." Lưu Liên Thành khoát tay áo, muốn bảo nàng không cần lo lắng quá mức, nhưng khi giương mắt nhìn đôi mắt ngấn lệ của đối phương, hắn biết, nàng vì hắn mà cảm thấy lo lắng và bất lực. Lần này quay về kinh, hắn đã sớm phát hiện sự việc vốn không đơn giản, liền sớm liên lạc với nàng, nếu có dị động liền đến tiếp ứng. Chính là, hắn thật không ngờ, sự tình thế nhưng lại phát triển theo hướng này. Một ngày trước, hắn vẫn còn là Tĩnh khanh vương cao cao tại thượng, mà hiện giờ, lại trở thành kẻ phản đồ thông đồng với địch bán nước, người người muốn giết.
"Đừng lo" hắn vươn tay, vỗ nhẹ bả vai nàng, cười nói, "Không phải ta còn có ngươi sao?"
Ba năm trước, Lưu Liên Thành cầu hôn Tam Nương, nàng cự tuyệt hắn. Hắn nói hắn không để tâm, nhưng nàng nói nàng để ý. Nàng muốn người mà Tĩnh khanh vương kết hôn phải là một cô nương tú ngoại tuệ trung [vừa đẹp, vừa thông minh], đoan trang hiền thục, băng thanh ngọc khiết, mà bản thân thì không xứng.
Vì thế, Lưu Liên Thành cuối cùng cưới công chúa Phước Nhã.
Tam Nương nhìn nam nhân trước mặt, ôn nhu trong ánh mắt vẫn như xưa, chính là, chuyện đó đã xảy ra rồi, có làm thế nào cũng không thể trở về như trước được, nàng tránh ánh mắt hắn, hạ mi mắt, nói:
"Giờ chúng ta đi đâu?"
"Bắc Chu."
"Người nói gì?"
Lưu Liên Thành cười cười với nàng, "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
Trở lại biên cảnh, nhìn khung cảnh quen thuộc, cây cỏ, bão cát hoàng thổ, trong lòng Lưu Liên Thành nổi lên nhiều cảm xúc lẫn lộn, chính mình thật sự phải cùng Bắc Hán cáo biệt sao, mảnh đất đã nuôi dưỡng hắn cuối cùng cũng không có nơi để hắn dung thân.
Bắc Hán cùng Bắc Chu luôn trong tình thế như nước với lửa, cho nên người dân qua lại cũng ít, chỉ có chút ít thương nhân được triều đình hai bên đặc biệt phê chuẩn mới có thể thực hiện một ít hoạt động làm ăn buôn bán ở biên cảnh. Do vậy, nếu muốn lặng lẽ đột nhập vào lãnh thổ của Bắc Chu, chỉ có cách đóng giả làm thương nhân.
Đêm xuống, hai bóng đen không một tiếng động chui vào phòng tướng quân Dương Nghiệp Thành.
"Là ai?" Nhờ tính cảnh giác được tôi luyện nhiều năm trong quân đội, Dương Nghiệp Thành xoay người trên giường ngồi dậy, cầm lấy bội kiếm hướng hai bóng đen đâm tới.
"Nghiệp Thành, là ta."
"Điện hạ?"
Lưu Liên Thành tháo khăn che mặt, "Nghiệp Thành, ta đã trở về."
"Điện hạ!" Dương Nghiệp Thành hoảng hốt. Tin tức từ Tấn Dương truyền đến làm cho hắn trằn trọc suốt đêm. Lưu Liên Thành sống hay chết đến nay không thấy nói đến. Lần này nhìn thấy hắn, Nghiệp Thành bỗng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Nghiệp Thành, chuyện của ta, ngươi đã đều nghe qua. Hiện tại, ta cần ngươi giúp."
"Vị này là...?"
"Đây là Tam Nương."
"Cô nương hảo." Tam Nương cao thấp đánh giá Dương Nghiệp Thành một phen, cuối cùng cảm thấy vẻ mặt người nọ có gì đó không thích hợp.
"Điện hạ muốn Nghiệp Thành làm gì?"
"Cho ta một cái công văn thông thương."
"......" Dương Nghiệp Thành cúi thấp đầu xuống, rồi lại nhìn chằm chằm Lưu Liên Thành, một lúc lâu sau, thở dài, "Điện hạ, người thật sự phải rời khỏi Bắc Hán sao?"
Lưu Liên Thành cũng thở dài, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngoài trời tối đen như mực, nói, "Nghiệp Thành, ta không được chọn."
"Người có! Điện hạ!" Âm thanh Dương Nghiệp Thành đột nhiên có chút kích động. Lưu Liên Thành xoay người, nhìn về phía hắn.
"Nghiệp Thành, trước ta đã nói rồi, ta không muốn nhắc lại lần nữa."
Ánh mắt đối phương nháy mắt ảm đạm rồi nhìn xuống, qua thật lâu sau, tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, nói, "Được, nếu điện hạ cố ý như thế, mạt tướng biết nên làm như thế nào."
Lưu Liên Thành cảm kích liền ôm lấy hắn một chút. Thời gian ba năm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm, nhưng có hắn làm bạn, ngày ngày đọc sách, nghiên cứu binh pháp cũng không cảm thấy buồn phiền, hơn nữa, đem biên phòng Bắc Hán giao cho hắn thủ, Liên Thành cũng yên tâm ly khai; chính là, hôm nay rời đi, không biết khi nào mới có thể lại gặp lại.
"Nghiệp Thành, hảo hảo bảo trọng."
"Ta sẽ, điện hạ."
Lưu Liên Thành nhớ rõ, hôm đó trời mưa rất to, đã lâu rồi nơi Tây Bắc biên thuỳ này không mưa to như vậy, nước mưa cùng máu tươi trên ngực uốn lượn chảy xuống thành một vũng máu loãng màu hồng nhạt dưới chân, Lưu Liên Thành nhìn thấy thanh kiếm trên ngực kia, quanh thân lộ ra ánh sáng trắng, sắc bén vô cùng, Thừa Ảnh kiếm, chính hắn đã tặng Nghiệp Thành vào hôm Nghiệp Thành tròn ba mươi tuổi.
"Nghiệp Thành, chúng ta về sau sẽ là huynh đệ tốt đi."
"Đúng vậy, điện hạ."
"Liên Thành! Chạy mau!" Tiếng Tam Nương từ xa vọng lại khi rõ, khi không, hắn nghe không rõ lắm. Hắn chính là thẳng tắp nhìn người đang ở trước mặt. Ánh mắt người đó lạnh như băng, không một tia độ ấm, âm thanh nói chuyện cũng xa cách như thể người đó căn bản là không biết hắn.
"Điện hạ, thất lễ."
Kiếm đâm ba phân vào ngực, hắn kêu lên một tiếng, máu tươi trong miệng trào ra.
"Nguyên lai...... ngươi...... cũng...... là người của thái tử." Lời nói đứt quãng gian nan thốt ra miệng, lòng đau lợi hại, tay trái ngưng khí dồn lực đánh ra một chưởng, máu trên ngực phun ra một đạo huyết vụdiễm lệ theo đường thân kiếm rút ra, đề một ngụm chân khí phi thân về hướng Tam Nương.
Tất thảy chẳng qua đều là lừa gạt, Lưu Liên Thành, ngươi từ đầu đến cuối đều bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, thành tâm của ngươi, chân tình của ngươi phải bị chà đạp bao nhiêu lần ngươi mới sáng ra đây? Hiện tại, ngươi chỉ có nàng, người con gái vì ngươi đang ở giữa trận chiến đấu quên mình, chỉ có nàng.
"Điện hạ, chạy mau!"
"Không!" Sáu năm trước, chính sự yếu đuối cùng vô lực của hắn đã hại nàng. Sáu năm sau, hắn sẽ không lại buông tay, hắn phải bảo vệ nữ nhân mà hắn yêu thương nhất.
Sắc mặt Lưu Liên Thành càng ngày càng tái nhợt, máu trên ngực chảy càng nhiều, trước mắt hắn chỉ thấy trắng đen một hồi. Hắn hiện tại phải miễn cưỡng dựa vào cỗ chân khí để duy trì, bất cứ khi nào đều có thể ngã xuống, mà Tam Nương cũng ở trong tình thế nguy ngập không kém. Hai người bọn họ đã bị bức lui đến rìa vách núi, phía sau là một dòng nước chảy xiết, nơi nước sông xích thủy chảy mạnh nhất.
"Điện hạ, đưa tay chịu trói đi." Dương Nghiệp Thành tay cầm Thừa Ảnh kiếm, đi từng bước về phía bọn họ.
"......"
"Liên Thành," hắn nghe tiếng nàng gọi tên mình, "Nhớ rõ, vì ta, hảo hảo sống sót." Sau đó nàng liền hôn hắn, Liên Thành thoáng sửng sốt, chỉ cảm thấy trong miệng tựa hồ có một viên thuốc bị đưa vào, vừa vào miệng đã tan ra, sau đó thân thể của chính mình đã bị nàng đánh một chưởng, đẩy về phía sau. Tại thời khắc hắn rớt xuống vách núi đen kia, hắn nhìn thấy khóe miệng nàng khẽ cong lên, đối hắn cười cười, thật đẹp như trong lần đầu bọn họ gặp nhau; nhưng những lưỡi kiếm đâm vào thân thể nàng khiến nụ cười xinh đẹp đó hoàn toàn ngưng trệ.
Tam Nương.......
Vũ Văn Thác rút quân.
Điều này bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, đối phương trốn mà không chịu đánh, mà lương thảo bên hắn hầu như không còn; thứ hai, Cảnh vương Vũ Văn Thái đặt điều vu hắn, nói hắn vì úy chiến bất xuất [sợ địch mà không đánh], vậy nên Vũ Văn Giác hạ lệnh triệu hắn về triều.
Vì thế, sau khi lưu lại một vạn nhân mã đóng ở Kim Dong, Vũ Văn Thác không cam lòng mà dẫn đại quân chậm rãi về triều. Đi tới bờ sông Xích Thủy, hắn thoáng thấy một người áo trắng nằm sấp trên bờ phía xa xa, phất tay lệnh cho binh lính đem nâng lại gần, chỉ trong chớp mắt nhìn thấy mặt người nọ, tâm thần hắn liền ngẩn ra. Hắn thấy thấy người nọ mặt mày như tranh vẽ, mũi cao thẳng, hai má gầy yếu, làn da trắng nõn, sợi tóc đen tuyền, thật giống như khuôn mặt đã vô số lần xuất hiện trong những giấc mơ của hắn trong suốt sáu năm qua. Vũ Văn Thác lập tức dò xét mạch đập, tựa hồ còn có thể cứu được, vội vàng tìm người đem nâng quay về quân trướng.
Mùa xuân, Bắc Hán Cảnh Nguyên năm thứ mười.
Tĩnh khanh vương phát động cung biến mưu đồ bí mật tạo phản, bị Bắc Hán Duệ tông trấn áp, lực lượng của Tĩnh khanh vương không địch lại triều đình, thất thủ. Công chúa Phức Nhã của Nam Sở vì theo phu quân, tự ải [treo cổ] mà chết. Năm đó, Nam Sở cùng Bắc Hán đoạn giao [cắt đứt quan hệ], sử ghi "Cảnh Nguyên chi biến". Từ đó, trên đời không còn Tĩnh khanh vương, quốc lực Bắc Hán từ đó về sau không gượng dậy nổi.
Khi Lưu Liên Thành lơ mơ tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một quân trướng xa hoa, trên người mặc áo ngủ bằng gấm được dệt nên từ tơ lụa mềm mại, vết thương trên ngực đã được cẩn thận băng bó, đan điền trống trơn, một điểm nội lực cũng không có.
Lúc này, có người xốc mành quân trướng lên, "Ngươi tỉnh?" Người tới thanh âm trầm thấp cùng hùng hậu, một thân giáp trụ màu đen, mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng.
Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi nhất thời co rút lại, ngẩn ra, Vũ Văn Thác? Hắn sao lại ở đây? Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Hắn có biết thân phận của mình không? Nghi vấn liên tiếp nhanh chóng chiếm lấy suy nghĩ của Lưu Liên Thành, nhưng cuộc sống nhiều năm hành quân khiến hắn rất nhanh trấn định lại, Liền sau đó, mặt hắn cũng bất động thanh sắc.
Người trước mặt nhìn qua cực kỳ suy yếu, đôi môi vì mất máu quá nhiều vẫn đang phiếm xám trắng, thần sắc của mâu trung không để lộ tâm tình, Vũ Văn Thác chậm rãi đến gần, ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt sắc bén thản nhiên đảo qua khuôn mặt người đối diện.
"Ngươi...... bị cừu gia [kẻ thù] đuổi giết?"
Nhìn nhìn vết thương trên ngực, Lưu Liên Thành gật gật đầu.
"Ngươi...... là người Nam Sở?"
"Phải" Tây Thục đã diệt, hiện Bắc Chu đang giằng co với Bắc Hán, vậy Nam Sở đi.
"Mùa hè sáu năm trước, ngươi ở đâu?"
Mặt Vũ Văn Thác ở thật gần, bốn mắt nhìn nhau, hai người liền như vậy im lặng nhìn đối phương, ánh mắtsáng quắc không buông tha bất kỳ biểu tình gì trên mặt đối phương, cả hai cùng nhau giằng co; cuối cùng, vẫn là Lưu Liên Thành lên tiếng trước, ngữ khí lạnh nhạt:
"Tại hạ không biết tướng quân đang nói cái gì."
"Thật không?" Tựa hồ như sớm dự liệu trước, Vũ Văn Thác nhướn mày, đứng dậy khoanh tay, nắm tay phải khẽ từ sau lưng lấy ra một vật, đưa đến trước mặt Lưu Liên Thành mở ra, một viên châu sai [ngọc trai để cài tóc] màu vàng óng ánh tỏa ra hào quang, thanh âm hơi lạnh vang lên.
"Vậy đây là cái gì?"
Vũ Văn Thác hài lòng nhìn vẻ mặt rõ ràng là bị kiềm hãm của đối phương.