Mùa xuân, Bắc Hán Cảnh Nguyên năm thứ mười.
Kì Cốc bốn phía núi cao vây quanh, địa hình hiểm trở: phía Bắc dựa vào núi, phía Nam nhìn ra Xích Thủy, phía Đông có Hổ Lao, phía Tây có vực sâu. Từ xưa, nơi này luôn là nơi tranh chấp giữa Bắc Chu và Bắc Hán. Thái tử Bắc Chu Vũ Văn Thác dẫn mười vạn binh, chia làm hai đường mà đến, một đường do Lí Tiến, Quách Hoài dẫn ba vạn binh, đóng quân tại phía Bắc Hổ Lao quan; đồng thời, tự đem bảy vạn, cùng Hàn Tử Hàng, Triệu Phi đóng quân bên bờ sông Xích Thủy chờ tại phía Đông Kì Cốc.
Cùng lúc đó, chủ tướng quân Bắc Hán cách đó một nhánh sông Hà không ở trong trận. Hai hôm trước, Tĩnh khanh vương Lưu Liên Thành vốn nhiều năm đóng ở biên cương đã vội vã thúc ngựa về kinh đô chịu tang hoàng đế Bắc Hán. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến Vũ Văn Thác chọn lúc này là thời điểm tấn công Bắc Hán.
Từ sau khi Vũ Văn Giác đăng cơ tới nay, Bắc Hán luôn là cái đinh lớn nhất trong mắt Bắc Chu. Song, chính sách "Hợp tung liên minh" của Lưu Sùng cùng tuyến phòng ngự được bố trí tỉ mỉ tại biên giới giáp ranh hai nước của Lưu Liên Thành khiến Bắc Chu thủy chung không thể vượt qua một bước. Lúc này, vào chính tang lễ của hoàng đế Bắc Hán, chủ tướng rời trận, phòng thủ lỏng lẻo chính là thời cơ tiến công Bắc Hán tốt nhất.
Nửa đêm, trong trướng chủ soái Bắc Chu vẫn sáng ánh nến.
"Điện hạ, tướng thủ thành Kim Dong Lưu Diễn tới rồi."
"Cho hắn vào."
Vừa vào trong trướng, người mới tới lập tức quỳ một gối xuống đất, ôm quyền, "Lưu Diễn từ thành Kim Dong bái kiến thái tử điện hạ."
"Đứng lên." Thanh âm không lạnh không nóng, tựa hồ còn lộ ra chút lạnh lẽo. Lưu Diễn chậm rãi đứng dậy, hơi ngẩng đầu, lặng lẽ đánh giá người nọ liếc mắt nhìn hắn một cái, liền lại buông mí mắt xuống. Người nọ ngồi nghiêng trên tấm thảm da hổ lớn mềm mại, khói từ lư hương trên bàn lượn lờ. Nhìn qua, gương mặt người nọ thấy có chút cương nghị, sắc bén; nhìn không rõ vẻ mặt, một đôi con ngươi màu đen lộ ra tinh lượng quang mang, mày kiếm nhập tấn, mũi cao thẳng; trên người dù không mang áo giáp hoàng kim mà chỉ một kiện áo dài màu vàng ôm lấy thân hình cao ngất hữu lực, chỉ giơ tay nhấc chân cũng ẩn ẩn lộ ra khí phách vương giả. Lưu Diễn thầm cảm thán, vị Bắc Chu thái tử này quả nhiên theo đúng như lời đồn đãi, oai hùng bất phàm.
"Vật đó đâu?" Thanh âm uy nghiêm, không để cho cự tuyệt. Lưu Diễn nghe xong vội từ trong y bào rộng thùng thình lấy ra một cuốn da dê, khom người trình lên. Vũ Văn Thác vung tay, người hầu bên cạnh liền tiến đến thu hồi cuộn da dê, đưa cho chủ tử.
Ngón tay thon dài hữu lực đem quyển trục đặt lên bàn, chậm rãi mở ra, nương theo ánh nến, núi non, sông suối, thành trì yếu đạo cùng binh lực lương thảo nhất nhất hiện ra, bờ môi đẹp đẽ khẽ nhếch lên tia cười tà mị.
"Lưu Diễn."
"Dạ"
"Sáng sớm mai, Triệu Tướng quân đem quân tiến công thành Kim Dong, đến lúc đó, ngươi biết làm gì chưa?"
"Thuộc hạ đã biết."
"Lui ra đi."
Nhìn Lưu Diễn rời đi, vị tướng lãnh trẻ tuổi mang trường kiếm đứng cạnh khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm tấm da dê, vẻ mặt có chút nghi ngờ. Vũ Văn Thác ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai đối phương, cười nói, "Tử Hàng, không cần lo lắng quá, thành Kim Dong phòng thủ kiên cố, chúng ta cướp lấy Kì Cốc, nơi tất thủ của quân Bắc Hán. Nếu như chúng ta dồn binh đánh lớn, chắc chắn ta sẽ phải trả giá rất đắt. Người này tuy là loại hai lòng, nhưng lần này hắn phản bội Lưu Liên Thành cũng là sự thực. Ta nghĩ trận đồ hành quân này có thể tin tám phần."
"Vậy ngày mai?"
Vũ Văn Thác liếc mắt nhìn đối phương một cái, cười nói, "Huống hồ vợ con Lưu Diễn ở trong tay ta, hắn còn có thể giở trò gì?"
"Điện hạ anh minh."
"Ha hả, Tử Hàng, ngươi chính là quá cẩn thận đi."
Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Thác lệnh Triệu Phi dẫn ba vạn quân, dựa vào yểm trợ của hỏa lực, vượt Xích Thủy, tiến công chớp nhoáng đánh chiếm thành Kim Dong, yếu địa ở Kì Cốc. Tướng lãnh thủ thành bị bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng nhờ vào công sự phòng ngự mấy năm liên tục được Lưu Liên Thành gia cố, sau hồi đầu chật vật bắt đầu ra sức chống đỡ. Tuy nhiên, quân địch thế công mãnh liệt, tướng thủ Lưu Diễn không thể không phát ra tín hiệu cầu viện Hổ Lao quan, Hàm Cốc quan. Đợi khi hai tiến quân viện trợ đến, Lí Tiến và Quách Hoài, thuộc hạ của Vũ Văn Thác, liền phục kích. Trong khoảng thời gian ngắn, lòng người đại loạn, lúc này Lưu Diễn đợi thời cơ chín muồi mở cửa thành Kim Dong.
"Báo ~~~ điện hạ, Triệu tướng quân cùng Lưu Diễn nội ứng ngoại hợp, thành công chiếm thành Kim Dong!"
"Báo ~~~ điện hạ, Lí Tiến, Quách Hoài phục kích thành công viện quân từ Hổ Lao quan, Hàm Cốc quan, diệt năm nghìn địch."
Đứng khoanh tay trong quân trướng, Vũ Văn Thác nâng tay vẫy lui binh sĩ đến báo tin chiến thắng, chợt xoay người ngồi xuống, lại nhìn về phía bản đồ trên bàn, mày vẫn nhíu chặt, thành Kim Dong đã phá, như vậy kế tiếp....
"Người đâu?"
"Dạ!"
"Truyền lệnh ba quân, vượt sông Xích Thủy, tiến hai quan Hổ Lao, Hàm Cốc."
Kì Cốc sở dĩ được gọi là Kì Cốc bởi nếu muốn đi vào phải thông qua một khe núi hẹp và dài. Nếu như không phải đã chiếm được thành Kim Dong và gần tiêu diệt hoàn toàn cánh quân chủ lực coi giữ tại Hổ Lao và Hàm Cốc, Vũ Văn Thác tuyệt đối sẽ không tùy tiện dẫn quân tiến vào. Từ trước đến nay, Bắc Hán chính là điểm yếu của Bắc Chu. Liên tiếp nhiều năm, sở dĩ Bắc Chu chậm chạp không thể thôn tính Bắc Hán bởi thứ nhất, Kì cốc là nơi hiểm yếu cách trở, dễ thủ khó công; thứ hai, sau khi Lưu Liên Thành nhậm chức đã đem cả lãnh thổ Bắc Hán chia làm các phòng tuyến, mượn các ưu thế về địa lý để bố trí các cứ điểm phòng thủ trọng yếu ở khắp mọi nơi. Nếu như không phải lần này Lưu Diễn trở mặt, phòng tuyến này gần như không có một lỗ hổng nào. Tuy là vậy, sau khi tiến vào khe núi, Vũ Văn Thác cảm giác tựa hồ từng trận lạnh cả người, ẩn ẩn cảm giác bất an, nhớ lại lời nói của chính mình với Tử Hàng trước khi đi, biểu tình trên mặt có chút đăm chiêu.
Đột nhiên, cùng với tiếng vang vọng ầm ầm của sơn cốc, hỏa tiễn từ vách đá trên núi bắn xuống cơ hồ che lấp cả ánh mặt trời, ba quân nhất thời đại loạn, chỉ chốc lát sau, giữa núi rừng hiện ra chiến kỳ màu lam, trên mặt rõ ràng in một chữ "Lưu".
Trúng kế!
Vũ Văn Thác lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cao có một người, áo giáp đen ôm lấy thân hình thon dài, ngạo nghễ đứng đó. Người nọ đeo chiếc mặt nạ màu vàng, lại vẫn giấu không được khuôn mặt thanh tú đến quá phận, ánh mắt đen phiêu lượng lại càng làm nổi bật sự lâm li của chiến hỏa. Vũ Văn Thác tim loạn một nhịp. Có lời đồn rằng, Tĩnh Khanh vương có dung mạo khuynh quốc. Thưở trước, mỗi khi ra trận đều bị quân địch trêu đùa, sau liền đơn giản đeo mặt nạ màu vàng, không để người khác thấy diện mạo thực của mình. Song, bất đồng với diện mạo ôn nhu, Tĩnh Khanh vương lại là một người dũng mãnh thiện chiến, văn thao vũ lược. Từ ngày đóng ở biên cảnh, trong những cuộc xung đột nho nhỏ với Bắc Chu, Lưu Liên Thành chưa từng thất bại, lại đem tổ chức phòng tuyến kiên cố. Vậy nên, ba năm trước, Bắc Chu quốc chủ Vũ Văn Giác mới phái Vũ Văn Thác vừa bình định xong Tây Thục tới phụ trách đối phó với phòng ngự của Bắc Hán. Không phụ kỳ vọng, trong ba năm cùng lúc đóng quân dưỡng dân, Vũ Văn Thác theo dõi sát sao tướng lãnh biên cương Bắc Hán, lén mua chuộc quan lại, nhìn trộm phòng ngự, mà Lưu Diễn là một trong những tay trong quan trọng nhất. Nhưng, dù Vũ Văn Thác cùng Lưu Liên Thành ngầm đánh giá nhau đã ba năm, lần này mới là lần đầu tiên hai người giáp mặt gần đến vậy.
Khóe miệng Vũ Văn Thác khẽ cong lên, áo giáp hoàng kim tỏa ra từng trận luồng sáng, tay phải duỗi ra, Hiên viên kiếm hiện thân khỏi vỏ, vung tay đem xẹt qua không trung, một cỗ kiếm khí thẳng hướng tận trời.
Lưu Liên Thành, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi!