Ánh dương buổi sáng xuyên qua bức màn mỏng chiếu vào phòng, làm cho căn phòng ấm áp thêm vài phần, hai chú gấu bông ngồi cùng một chỗ ở đầu giường, trên mặt mang theo vẻ cười ngượng ngùng, trên giường là hai nữ nhân tóc dài quấn quanh nhau, dính sát tiếp hợp vào nhau.
Di động đầu giường rung lên, thân mình của nữ nhân bị ôm vào trong ngực nhẹ nhàng giật giật, hơi mở mắt ra, rồi nhắm mắt lại lần nữa, tay nhẹ nhàng đẩy người nằm bên cạnh.
"Ngô...". Cau mày, tựa hồ không muốn thoát khỏi giấc ngủ mơ, cọ cọ vào người kia, rồi đêm đầu chôn ở cần cổ trắng nõn, "Ân...."
"Tiểu Diễm, đứng lên....". Đêm qua sau khi ăn xong thì đi dạo phố, rồi trở về nhà, tên kia liền bắt đầu quấn quít dính lấy nàng, nghĩ đến hôm sau tiểu quỷ sẽ đi, nên Tần Thanh Miểu cũng không cự tuyệt, nhưng bởi vì không cự tuyệt, Cố Úc Diễm liền được một bước lại muốn tiến thêm một tấc cùng nàng triền miên đến nửa đêm,sau đó nàng căn bản không thể tỉnh lại nữa. Nhưng người lúc này nên rời giường thay quần áo thì lại vẫn tiếp tục ngủ, Tần Thanh Miểu rơi vào đường cùng nên chỉ có thể mở mắt ra, đẩy đẩy nàng, "Nhanh lên, em không phải đã nói phải đến viện kiểm sát trước sao?"
Nguyên bản hôm nay muốn đưa Cố Úc Diễm đến sân bay, nhưng Cố Úc Diễm lại nói phải tập hợp lại rồi mới đến sân bay, nên Tần Thanh Miểu cũng không miễn cưỡng nữa.
Than thở hai tiếng, rốt cục mở mắt ra, nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, vừa mới tỉnh nên còn thấy mông lung, bộ dáng ngốc hồ hồ của Cố Úc Diễm, làm Tần Thanh Miểu nhịn không được mà nhéo nàng một chút, thanh âm có vẻ suy yếu, "Mau đứng lên...."
"Nga...". Ngoan ngoãn ngồi dậy, tuy vẫn chưa tỉnh táo, nhưng phản ứng đầu tiên sau khi ngồi dậy là đắp chăn cho Tần Thanh Miểu, còn không quên sửa lại cho hảo, Cố Úc Diễm ngồi bên giường nhìn Tần Thanh Miểu, thẳng đến khi tỉnh ngủ hoàn toàn, mới cúi đầu hôn một cái lên trán nữ nhân vừa chợp mắt lần nữa, đứng lên đến phòng tắm rửa mặt.
Vẫn còn một ít thời gian mới đến giờ, sau khi Cố Úc Diễm rửa mặt thay quần áo, lại nhìn Tần Thanh Miểu đang nặng nề ngủ trên giường, ra khỏi phòng ngủ, tiến đến phòng bếp tìm nguyên liệu nấu cháo, thừa dịp cháo đang chín thì lấy thức ăn cho Đạm Đạm và Tưu Tưu, rồi lại trở về phòng bếp chờ, thẳng đến khi cháo nấu xong thì bỏ vào hộp giữ nhiệt, rồi mới trở vè phòng, ngồi ở bên giường nhìn Tần Thanh Miểu trong chốc lát, đến lúc cảm thấy thực sự đã đến giờ, mới hôn lên nữ nhân ngủ say, xách hành lý tối hôm qua Tần Thanh Miểu chuẩn bị cho nàng rời đi.
Lại nói tiếp, nữ nhân này mặt ngoài luôn tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm với tất cả mọi thứ, tối qua lúc ăn cơm biết nàng sẽ đi Giang Nam, nên sau khi ăn xong liền kéo nàng đi mua vài bộ quần áo thích hợp với khí hậu bên đó, rồi đến lúc trở về nhà tắm rửa, Tần Thanh Miểu lại giúp nàng săp xếp quần áo chuẩn bị hành lý.
Ngô.....Đã nói Miểu Miểu hảo ôn nhu mà...
Kéo túi hành lý nhỏ xuống xe, đến địa điểm gặp mặt, nhìn thấy Thương Mặc và hai ba đồng nghiệp đã tập trung ở đó, Cố Úc Diễm vội vàng chạy chậm qua, mặt hồng lên, "Ngại quá, đến muộn".
"Không muộn". Một nữ nhân tổ khác ở bên cạnh cười nói, "Sớm, vẫn còn có người chưa tới".
"Nga....nga....". Gật gật đầu, đem hành lý để sang bên cạnh rồi tiếp tục chờ, chán đến chết nên tùy ý nhìn xung quanh, không nghĩ tới lại thấy cách đó không xa, Triệu Mạt Thương đang sửa sang lại áo cho Thương Mặc, theo góc độ của nàng nhìn qua, cư nhiên còn có thể nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoaã của Thương Mặc thay thế vẻ lười biếng hàng ngày đang gật đầu đáp ứng cái gì.
Trừng lớn mắt, nhì chằm chằm cảnh tượng mà đối với nàng thì thật sự không thể tin được, miệng Cố Úc Diễm há thật to, nửa ngày vẫn chưa chịu khép lại.
"Tại sao mà em cũng phải đi?". Giờ phút này Thương Mặc quả thật rất nhu thuận, nhưng trong mắt vẫn lộ ra bất mãn, tuy nói vấn đề này nàng đã dây dưa với Triệu Mạt Thương từ hôm qua đến giờ rồi, nhưng hiện tại thấy phải đi, vẫn là nhịn không được mà hỏi lại, "Hay là em không đi nữa?"
Nếu Cố úc Diễm luyến tiếc Tần Thanh Miểu, thì tự nhiên Thương Mặc cũng sẽ luyến tiếc Triệu Mạt Thương.
"Ngoan". So với thái độ lúc thì lạnh băng khi thì ôn nhu của Tần Thanh Miểu với Cố Úc Diễm, thì Triệu Mạt Thương đối với Thương Mặc là cực kỳ cưng chìu, lúc này tuy biết rõ là nàng đang làm nũng với mình, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng dỗ dành, "Chỉ có ba ngày mà thôi, cùng lắm làm đến ngày thứ tư".
"Cái gì mà chỉ có ba ngày mà thôi nha...". Bĩu môi, đoạn đối thoại tương tự đã lập lại nhiều lần từ đêm qua, Thương mặc vẫn tiếp tục nói, "Ba ngày, hơn nữa thời gina cũng không xác định, thật là dài!"
"Ngoan nào Tiểu Đản....". Liếc mắt sang mấy người ở viện kiểm sát, xác định không có ai chú ý đến các nàng, đang định sờ đầu Thương Mặc tiếp tục dỗ nàng, dư quang ánh mắt lại đảo đến bộ dáng lén lút nhìn các nàng của Cố Úc Diễm, Triệu Mạt Thương nhất thời ngừng động tác, hai giây sau, nhẹ nhàng nở nụ cười, tay tiếp tục sờ sờ tóc Thương Mặc, "Chờ em trở về thì thưởng cho em".
Lại bĩu môi, biết nàng đang dỗ dành mình, Thương Mặc thở dai, "Người ta là luyến tiếc chị, luyến tiếc Tiểu Nhạc thôi".
"Em còn dám nhắc đến Tiểu Nhạc". Trắng mắt liếc nhìn người yêu một cái, Triệu Mạt Thương tức giận, "Em tại sao lại đáp ứng khi nào trở về sẽ dẫn con đi chơi?"
"Con bé chỉ đùa thôi.....". Đối với việc Triệu Mạt Thương nghiêm khắc với nữ nhi rất là rõ ràng, Thương Mặc nhìn bộ dáng phụng phịu của nàng, không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, "Hơn nữa cũng lâu rồi em chưa dẫn con đi chơi".
"Đã lâu?". Lại trắng mắt liếc nàng một cái, Triệu Mạt Thương không biết phải nói gì với người này, "Là ai cuối tuần trước đưa con bé đến công viên chơi?".
"Di? Có sao? Ai? Tại sao em lại không biết!". Lập tức thu lại nụ cười trên mặt, rất nhu thuận vô tội nhìn nàng, "Chắc là do Huyên tỷ và Linh Lung làm!".
"Thương Tiểu Đản!".
"Có mặt!".
"....Em a!". Bất đắc dĩ nhìn bộ dáng đùa giỡn của nàng, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng lắc đầu, lại nhìn Cố Úc Diễm, thấy mọi người đã đến đông đủ, khẽ chạm cánh tay Thương Mặc, "Được rồi, không náo loạn với em nữa, đi qua đi".
"Ân...." Gật đầu, không tình nguyện lê bước đi qua, Thương Mặc theo sau Triệu Mạt Thương, lại nghĩ đến cái gì, lủi một bước vọt đến trước mặt Triệu Mạt Thương, cười tủm tỉm nhìn nàng.
"Em lại muốn làm gì nữa?". Vừa thấy vẻ mặt này, Triệu Mạt Thương liền biết người kia lại có có chủ ý quỷ quái gì đó.
"Cái kia....". Đè thấp thanh am, tiến đến bên tai nàng, cười xấu xa thổi một hơi, "Bảo bổi, chỉ nói là thưởng, vậy chờ em trở lại, ở văn phòng chị làm một lần".
Triệu khoa trưởng luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn đột nhiên đỏ mặt, cắn môi dưới, trừng mắt nhìn nàng một cái, bước đi nhanh hơn, không để ý tới mấy lời nói hưu nói vượn của người này.
Sờ sờ mũi cái mũi đuổi theo, tuy rằng không biết được đáp án, nhưng đến lúc đó nếu mình cứ quấn quít thì nhất định nàng sẽ đáp ứng. Thương Mặc hứng trí bừng bừng đi qua, ngay cả buồn bực vì cảnh ly biệt lúc nãy cũng đã dần biến mất.
Hình như năm nay vẫn chưa cùng Triệu Mạt Thương ở văn phòng làm mấy chuyện không thích hợp với nhi đồng.
Sau khi tập trung thì đến sân bay để đăng ký, nữ nhân đang nằm ngủ trên nệm Tịch Mộng Tư mềm mại rốt cục đã tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy, ôm chăn nghiêng đầu nhìn sang vị trí trống không bên cạnh, cầm di động ở đầu giường nhìn thời gian, rồi buông điện thoại ra, ngồi lẳng lặng ở bên giường một hồi lâu, sau đó mới đứng dậy rửa mặt.
Ra khỏi phòng thì nhìn thấy Đạm Đạm đang nằm dài ở phòng khách híp mắt nhìn ánh dương xuyên thấu qua cửa sổ, mà tiểu miêu còn lại kia đang dùng móng vuốt quấy phá cái bát của Đạm Đạm đầy đồ ăn không biết đã được Cố Úc Diễm cho vào từ lúc nào, nhưng Đạm Đạm lại khinh thường mà đùa sợi cầu len. Tần Thanh Miểu nhìn chúng nó trong chốc lát, xoay người đi vào phòng bếp, tính lấy thức ăn cho bọn nó, nhưng lại nhìn thấy một tờ giấy ở trên bàn.
Miểu Miểu, cơm cho Đạm Đạm và Tưu Tưu em đã chuẩn bị rồi, cháo ở trong hộp giữ nhiệt, sau khi chị rời giường thì có thể ăn ngay....Em sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về....Đúng rồi, chị không nên uống quá nhiều rượu, nếu uống rượu thì đừng lái xe, tuy rằng em không ở đây, nhưng mỗi ngay em sẽ gọi điện thoại để kiểm tra chị.
Thanh Miểu bình tĩnh xem hết tờ giây, "xuy" một tiếng, nhưng không vứt tờ giấy đi, mà rất cẩn thận vuốt phẳng rồi cất vào túi quần.
Ăn điểm tâm xong cũng không đến công ty, mà là ngồi ở phòng khác xem tin tức, cảm giác chân bị cọ nhẹ nhàng, Tần Thanh Miểu cúi đầu, nhìn thấy Đạm Đạm đang ngửa đầu nhìn mình, thực ôn nhu khom người ôm nó để lên đùi mình.
"Meo meo—meo meo—". Nhưng vừa để Đạm Đạm lên, thì một tiếng kêu nho nhỏ khác lại truyền đến nữa, theo thanh âm nhìn lại, nhìn thấy tiểu hắc miêu Tưu Tưu đang dùng móng vuốt bám lên quả cầu len, cũng đồng dạng ngửa đầu nhìn mình, Tần Thanh Miểu nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười.
Có phải hay không là người dạng gì, thì tìm được mèo, nhất định sẽ giống người kia đến như vậy?
Cũng bế Tưu Tưu lên sô pha lên, cư như vậy, một người hai mèo ngồi ở phòng khách ngây người, gần đến một một giờ, di động Tần Thanh Miểu đặt ở trên bàn rung lên.
"Miểu Miểu, em đến rồi". Sau khi hạ máy bay thì đến khách sạn, Cố Úc Diễm và Thương Mặc ở cùng một phòng, sau khi qua loa thả hành lý thì lập tức gọi điện cho Tần Thanh Miểu để khai báo tình trạng trước mắt.
"Ân". Đạm mạc đáp một tiếng, Tần Thanh Miểu một tay nắm di động, một tay tùy ý bấm điều khiển từ xa, hiển nhiên là nội dung trên TV không thể nào đi vào đầu.
"Ngô, Miểu Miểu, em nhớ chị". Nhìn bốn phái xung quanh một chút, xác định không có ai, thanh âm Cố Úc Diễm lậ tức mềm nhũn, "Mới không bao lâu đã nhớ chị, ba ngày ôi chao, làm sao bây giờ?".
"Không tiền đồ". Mềm nhẹ phun ra ba chữ, buông điều khiển từ xa, tay vuốt ve người Đạm Đạm, ánh mắt Tần Thanh Miểu càng thêm nhu hòa.
"Ngô, chị có nhớ em không nha?". Nghe nàng nói như vậy, Cố Úc Diễm cũng không để ý, hỏi một câu, đôi mắt sáng lên, một bộ dáng chờ mong.
"Ân hừ". Hừ nhẹ một tiếng, thanh âm Tần Thanh Miểu trong nháy mắt đã khôi phục vẻ đạm mạc thường ngày, "Tôi có Đạm Đạm và Tưu Tưu ở cùng, nhớ em làm gì?