Cơ hồ không có một chút lưỡng lự nào liền chạy qua che đằng trước Đường Vận và Tần Thanh Miểu, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân kia, "Lại là anh".
"Lại là cô?". Nam nhân kia cũng phun ra một câu tương tự, con ngươi màu nâu sắc bén nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm, Cố Úc Diễm chỉ liếc hắn một cái rồi xoay người, nói với Đường Vận đang kinh ngạc, "Đường tỷ tỷ, em đưa hai người về nhà".
"Ân". Vẫn kinh ngạc, nhưng bất quá chỉ sau hai giây thì Đường Vận nhẹ nhàng gật đầu, đưa chìa khóa xe của Tần Thanh Miểu cho nàng.
"Tiểu Cố?". Mấy người ở khoa công tố kia nhìn thấy được, Thương Mặc, Triệu Mặc và cả Nhiễm Yên, Trương Linh đều quay lại, nhìn tình huống giằng co kia, Nhiễm Yên nhịn không được hô nhỏ một tiếng.
"Tôi đi trước nga". Phất tay với Nhiễn Yên và Trương Linh, Cố Úc Diễm nhìn về phía Triệu Mạt Thương và Thương Mặc, biểu tình có chút không yên, "Khoa trưởng, tổ trưởng, tôi..."
"Đi đi". Triệu Mạt Thương hiếm khi lộ một nụ cười tươi, làm cho nam nhân đang chặn đường Cố Úc Diễm cũng lộ ra vẻ kinh diễm, Cố Úc Diễm vội vàng gật đầu, xoay người cùng Đường Vận giúp đỡ Tần Thanh Miểu đi.
"Đứng lại". Cau mày ngăn lại Cố Úc Diễm, nam nhân kia có chút giận, "Cô là ai, tôi không thể để cho cô tùy tiện mang Tần tổng đi như vậy được".
"Anh điếc sao?". Dù cho tính tình Cố Úc Diễm luôn luôn mềm nhũn không thích nói mấy lời này, nhưng giờ phút này tức giận nói thẳng, "Hay là anh nghe không hiểu? Đến bây giờ còn không biết tôi với Đường tỷ tỷ và Miểu Miểu quen nhau?"
"Tiểu Diễm sẽ đưa chúng tôi về, không cần phiền đến Vương tổng". Đường Vận đúng lúc nói, nam nhân vẻ mặt chính khí vừa rồi lập tức xấu hổ, thẹn quá hóa giận liền nắm cổ áo Cố Úc Diễm, "Cô được lắm...".
Lời nói chưa xong, một bàn tay trực tiếp nắm cánh tay hắn đẩy ra xa, nam nhân kia kinh ngạc nhìn Thương Mặc đang bỏ hai tay vào túi, biểu tình biến đổi, hừ lạnh một tiếng rồi lập tức biến khỏi.
"Tôi...cảm ơn tổ trưởng". Cố Úc Diễm cũng rất kinh ngạc, trong lòng âm thầm thấy kỳ quái nhưng cũng không quên cảm tạ, Thương Mặc cười cười, "Đi nhanh đi, làm việc của em đi".
"Ân, ừ". Gật gật đầu, vẫy tay với các nàng, rồi cùng Đường Vận đỡ Tần Thanh Miểu lên xe, thẳng đến khi ngồi vào ghế điều khiển của chiếc Porche trắng, Cố Úc Diễm lại có chút hoảng hốt.
Sau khi điều chỉnh tư thế cho Tần Thanh Miểu, vừa quay đầu thì thấy Cố Úc Diễm đang ngồi ở kia ngơ ngác, nháy mắt thì có thể hiểu được cảm giac của nàng, Đường Vận thở dài, "Đừng sững sờ, lái xe đi".
"Ân? A....nga, hảo....". Liên tiếp thốt ra, Cố Úc Diễm quơ quơ đầu khởi động xe, ra khỏi khách sạn đưa Đường Vận về nhà.
Dọc theo đường đi, Đường Vận không nói gì, Cố Úc Diễm cũng không nói chuyện, Tần Thanh Miểu ngủ say không phát ra một chút thanh âm.
Sau khi đỗ xe dưới nhà Đường Vận, Đường Vận thở dài một tiếng, cởi đai an toàn, "Tiểu Diễm".
"Ân". Quay đầu, nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục nói
"Thanh Miểu....đêm nay giao cho em".
"...Hảo".
Nhìn Đường Vận lên lầu, Cố Úc Diễm xoay người nhìn Tần Thanh Miểu không biết từ lúc nào đã nằm nghiêng xuống, thở dài, cởi ra áo khoác mỏng manh, xuống xe ra sau đắp lên người Tần Thanh Miểu.
Ngọn đèn mờ nhạt trong xe làm cho không khí có chút ấm áp hơn, Cố Úc Diễm đứng ở ngoài xe, thân mình thì lui vào bên trong, đắp hảo chăn cho Tần Thanh Miểu, yên lặng nhìn dung nhan đang ngủ say kia, tầm mắt dừng ở hàng mi đang gắt gao nhíu chặt, tay liền xoa lên chỗ hàng mi.
"Ân...". Trong lúc mơ ngủ thì khẽ ngâm một tiếng, tựa hồ có thể cảm giác được động tác vuốt ve ôn nhu của Cố Úc Diễm, mi Tần Thanh Miểu quả nhiên giãn ra, thân mình hơi cục cựa. Cố Úc Diễm ngây ngốc nhìn, động tác trên tay lại càng trở nên mềm nhẹ, sau một lúc lâu, mới hạ thân mình xuống thấp, một cái hôn dừng ở khóe mắt Tần Thanh Miểu, rồi lại dừng ở môi mềm mại, sau đó mới đứng dậy đóng cửa xe, trở về chỗ, rời đi.
Xe dừng lại ở dưới lầu nhà Tần Tanh Miểu, Cố Úc Diễm cố gắng làm động tác nhẹ nhàng nhất có thể, có chút gian nan đem thân thể Tần Thanh Miểu từ trong xe dựa vào người mình, đem cửa xe khóa kỹ, giúp đỡ nàng trở vào.
Vừa bước vào nơi ở của Tần Thanh Miểu, trong lòng còn ôm một nữ nhân đang say, Cố Úc Diễm mở đèn thì nhìn thấy phòng khách không khác gì hai năm trước, trong lúc nhất thời cảm khái ngàn lần, thở dài rồi cởi giầy cho Tần Thanh Miểu và mình, nửa ôm nửa bế nàng trở về phòng ngủ, sau khi đưa nàng lên giường, mới nhẹ nhàng thở ra.
Đứng dậy tính vào phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho Tần Thanh Miểu, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy hai con gấu bông đang rúc đầu dựa vào nhau ở đầu giường, Cố Úc Diễm hơi hơi sửng sốt, hướng qua đó hai bước, lông mi nhẹ nhàng nhăn lại, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.
"Meo meo...". Ngay lúc nàng đang ngẩn người, trong phòng ngủ vừa mới im lặng bỗng vang len tiếng mèo kêu, thân mình Cố Úc Diễm run lên, xoay người nhìn lại hướng phát ra âm thanh, lập tức trừng lớn mắt, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm chỗ cửa phòng ngủ, một con mèo trắng nửa ngồi nửa nằm, nửa ngày vẫn chưa có phản ứng gì.
"Meo meo meo meo....". Con mèo lại kêu thêm hai tiếng, cùng đối diện với Cố Úc Diễm, đôi mắt u lam có vẻ rất đạm mạc, sau một lúc thì quay đầu, thân hình thoạt nhìn có chút cồng kềnh lết qua giường Tần Thanh Miểu, đến bên giường thì có chút gian nan để leo lên, mãi cho đến khi chạy được đến bên cạnh người đang ngủ say, mới thỏa mãn liễm cánh tay của người đó.
"...". Lúc này Cố Úc Diễm mới lấy lại tinh thần, thấy nó liếm Tần Thanh Miểu, vội vàng đi qua ôm lấy con mèo trắng, rối rắm, "Đạm Đạm?"
Nhưng theo nàng nhớ thì Đạm Đạm trước kia....không có lớn như vậy a, hảo nặng.....
"Meo meo—". Móng vuốt trực tiếp cào lên tay Cố Úc Diễm, Đạm Đạm kêu một tiếng, thừa dịp Cố Úc Diễm đau đớn hấp một ngụm lãnh khí thì nhảy lên giường, cong thân mình cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, "Meo meo meo meo...."
Nâng tay lên nhìn, một vệt máu dài nhỏ rất rõ ràng, Cố Úc Diễm càng thêm nhăn mặt, lắc lắc tay, vừa tính ôm con mèo cồng kềnh ra ngoài, bên tai lại vang lên tiếng nói, "Đạm Đạm đói bụng...ở phòng bếp có thức ăn khuya cho nó...."
Thân mình run rẩy nhìn nữ nhân nằm trên giường, lúc này mới phát hiện người lúc nãy còn ngủ say đã muốn tỉnh từ khi nào, ánh mắt vẫn còn chút mê ly, nhưng cũng không còn say lắm, đầu óc coi như thanh tỉnh.
"Meo meo...". Đồng dạng cũng ý thức được Tần Thanh Miểu tỉnh dậy, Đạm Đạm vừa mới cong thân mình nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm lập tức kêu một tiếng chạy qua chỗ Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nhíu mày, trực tiếp tóm lấy cái cổ con mèo, bước ba bước thả xuống cạnh cửa, nhanh chóng đóng cửa phòng, sau đó mới trở về giường ngồi xuống, ngưng mắt nhìn nữ nhân mà mình không biết phải đối diện thế nào, tay nhẹ nhàng để lên trán nàng, "Còn khó chịu sao? Em pha mật ong cho chị uống?"
"Không có mật". Quay đầu không nhìn Cố Úc Diễm, thanh âm Tân Thanh Miểu khôi phục vẻ lãnh đạm, nói xong thì đưa lưng về phía nàng, "Cô trở về đi".
Thở dài, đối với thái độ như vậy của nàng có chút bất đắc dĩ, Cố Úc Diễm đứng dậy đi đến bên cạnh, nhìn thân ảnh có chút gầy yếu trên giường một hồi lâu, mới mở cửa phòng đi ra ngoài.
"Meo meo—". Mới vừa trở ra, Đạm Đạm ở ngoài cửa trực tiếp vươn móng vuốt chộp vào quần Cố Úc Diễm, bộ dáng kia như là đang nhìn thấy kẻ xấu, làm cho Cố Úc Diễm hết chỗ nói, cúi đầu gõ lên lên đầu con mèo, rồi ngồi xuống sờ đầu nó, "Hai năm nay ngươi đều ở cùng với chị ấy?"
"Meo meo----". Căn bản nghe không hiểu Cố Úc Diễm đang nói gì, Đạm Đạm muốn tiếp tục cào nàng, Cố Úc Diễm nhanh chóng né ra, ngón tay chọt chọt đầu Đạm Đạm, "Nếu như vậy thì ta sẽ không so đo với ngươi nữa".
Vào phòng bếp nhìn bốn phía thì tìm được thức ăn khuya của Đạm Đạm, chuẩn bị xong thì đưa đến trước mặt Đạm Đạm đang canh giữ ở cửa phòng ngủ, thấy nó vẫn còn cảnh giác, Cố Úc Diễm lắc đầu, không để ý đến nó nữa, lại vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong rỗng tuếch thì nhăn mi, lấy chìa khóa rồi đi đến cửa hàng gần đó.
Nửa giờ sau trở về, Đạm Đạm vừa nãy còn canh giữ ở cửa phòng giờ không thấy bóng dáng nữa, nhưng thật ra cái bát đã trống rỗng, Cố Úc Diễm lấy cái bát ra, thật cẩn thận mở cửa phòng đi vào, Tần Thanh Miểu ở trên giường vẫn còn giữ nguyên tư thế đưa lưng lại.
Ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, Cố Úc Diễm đi qua, đem mấy con gấu bông lấy ra chỗ khác, không một chút chần chờ ôm Tần Thanh Miểu vào lòng.
"Cô trở lại làm gì?". Từ từ nhắm hai mắt, để mặc nàng ôm, Tần Thanh Miểu đạm mạc nói, "Không phải đi rồi sao?"
"Không có, không đi". Cúi đầu khẽ hôn trán nàng, ngồi vào giường để cho nàng có thể gần sát mình hơn, một tay với qua lấy thuốc giải rượu, ngửa đầu uống, rồi lại cúi đầu trực tiếp hôn lên cánh hoa kiều diễm, đưa thuốc giải rượu tràn vào bên trong miệng kia.
Mạnh mở mắt ra nhìn chằm chằm Cố úc Diễm, theo bản năng nuốt xuống thứ thuốc có hương vị kỳ lạ, môi vẫn bị gắt gao ngậm lại, cái lưỡi mềm không ngừng bị dây dưa, tay bất tri bất giác níu nhẹ quần áo Cố Úc Diễm, Tần Thanhh Miểu thở dốc nhận nụ hôn, không hề phản kháng.
"Vị hình như không bình thường lắm....". Sau khi hôn xong, Cố Úc Diễm vẫn duy trì động tác ôm nàng, "Tốt hơn là ngày mai nên đi mua mật".
"Cô...ai cho phép cô làm như vậy!". Muốn tránh khỏi lòng nàng nhưng không thể được, Tần Thanh Miểu giận tái mặt, "Tránh ra!".
"Không đi!". Không hề có ý muốn buông ra, ngược lại ôm chặt hơn nữa, Cố Úc Diễm cười cười, nằm lên giường rồi ôm cả người nàng vào trong lòng, ánh mắt ôn hòa, "Chị đuổi thì em cũng không đi".
Nàng sớm nên nghĩ ra là nữ nhân này luôn ngạo kiều, bất luận ở trước mặt người nào cũng đều duy trì bộ dáng đạm mạc, nhưng bộ dáng yếu đuối như thế, tại sao nàng lại quên mất chỉ có thể xuất hiện vào lúc này thôi.
Đố mọi người biết chương sau sẽ có gì đặc biệt?.