Editor: nhatientri
Beta: Lam
Ngẩn người, Mục Hề Liên cũng tốt, Nguyễn Minh Kỳ cũng tốt, ở trước mặt các bạn học đều có thể giữ bình tĩnh, nhưng trước mặt Thương Mặc lại không thể nào che giấu cảm giác, Cố Úc Diễm rất không tự nhiên, nghe nàng nói vậy, khóe miệng miễn cưỡng tươi cười, "Tôi hiểu được..."
"Ha ha , đi thôi". Thương Mặc cười cười, đẩy cửa phòng ra đi vào, Cố Úc Diễm vội vàng đuổi theo, vừa bước vào văn phòng lại càng khẩn trương hơn so với lúc ban đầu.
"Đừng khẩn trương". Thương Mặc đưa lưng về phía Cố úc Diễm nhẹ giọng mỉm cười, giống như nhìn thấu tâm tình của nàng, "Tôi có thể nghe rõ tiếng tim đập của em".
"Ách, ân". Cố Úc Diễm có chút ngây người đáp, sau khi vào thì thấy hai nữ nhân đang mỉm cười hiền lành với mình, thế này mới hơi buông lỏng cảm giác khẩn trương, nhưng vẫn luống cuống tay chân, "Mọi người hảo..."
"Ha ha, chắc là Tiểu Cố rồi". Nữ nhân khá lớn tuổi nhìn Cố úc Diễm, "Hoan nghênh nga".
"Dạ, cảm ơn". Cố Úc Diễm nhức đầu nói, hai nữ nhân kia sau đó cười giới thiệu bản thân, Thương Mặc dẫn nàng đến cái bàn trống duy nhất trong phòng, trên bàn chỉ có một cái máy tính, "Đây là chỗ của em".
Như vậy, tiểu tổ đệ nhất thiên tài của viện khiểm sát công tố này đã biết được gồmThương Mặc, hai nữ nhân kia, một người gọi là Trường Linh, còn người thoạt nhìn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu gọi là Nhiễm Yên, cùng nhau trò chuyện trong chốc lát, một buổi sáng liền trôi qua, giữa trưa tan tầm, bộ dáng Cố Úc Diễm thoạt nhìn thả lỏng hơn rất nhiều so với buổi sáng.
"Tổ trưởng, chúng tôi đi trước". Trương Linh và Nhiễm Yên thu thập đồ đạc xong thì chào Thương Mặc, nói với Cố Úc Diễm, "Tiểu Cố, muốn đi cùng bọn tôi không?"
"A...Hảo". Muốn thu thập đồ đạc, nhưng lại phát hiện trên bàn vốn đã sạch sẽ, Cố Úc Diễm đứng dậy, đóng máy tính, chạy lại chỗ hai người, lại phát hiện Thương Mặc vẫn còn ngồi đó, không khỏi có chút kỳ quái quay đầu nhìn nàng, giật giật miệng, nhưng cũng không nói ra.
"A, mọi người đi trước đi". Tựa hồ hiểu được ý định của Cố Úc Diễm, Thương Mặc phất phất tay với nàng, "Chú ý an toàn, ha ha".
"Dạ, hẹn gặp lại tổ trưởng".
Cùng hai người kia đi thang máy xuống lầu, ra khỏi viện kiểm sát, Trương Linh có người nhà đón đi trước, Nhiễm Yên và Cố Úc Diễm cùng nhau đi xe bus, sau khi lên xe thì nữ nhân thoạt nhìn không có chút yên tĩnh bắt đầu bát quái.
"Tiểu Cố, có phải thấy tổ trưởng không đi cùng chúng ta rất kỳ quái hay không?"
"A?". Đối với việc bạn chuyện sau lưng người khác có chút không quen, Cố úc Diễm hơi ngẩn người, không gật cũng không lắc đầu, "Chắc tổ trưởng có việc phải làm..."
"Cô chỉ biết có như vậy". Nhiễm Yên nháy mắt với nàng vài cái, lại nhìn nhìn bên cạnh, hạ giọng, "Nói với cô a, tổ trưởng muốn chờ khoa trưởng cùng nhau về".
"Hả?". Cố Úc Diễm sửng sốt, sau một lát, gật gật đầu, "Nga..."
"Quan hệ của tổ trưởng và khoa trưởng rất tốt". Thấy nàng đầu gỗ không biết nói chuyện, Nhiễm Yên nhất thời cảm thấy có chút vô vị, nhích lại gần, rồi lại làm như nhớ đến cái gì, "Ôi chao, Tiểu Cố, cô tốt nghiệp ở đại pháp học viện X đúng không? Tổ trưởng và khoa trưởng cũng thế a".
"Ân...". Cố Úc Diễm lại gật gật đầu, không hề nói tiếp, bởi vì nàng thật sự không biết nói cái gì mới tốt, mà Nhiễm Yên cũng không nhiều lời nữa.
Xe bus đi một đường, qua hai ba trạm thì Nhiễm Yên xuống xe, Cố Úc Diễm nói lời tạm biệt với nàng xong thì lẳng lặng quay đầu nhìn cảnh phố không ngừng hiện lên ngoài cửa xe, nghĩ đến mấy người mình vừa mới nhận thức và mấy tin tức nghe được, lại nhớ đến có lúc Tần Thanh Miểu muốn kéo gần quan hệ giữa mình và Lệnh Hồ Huyên, mà chính mình cư nhiên cứ ngốc hồ hồ không hiểu.
Cúi đầu, ngẩn người nhìn bàn tay, nhớ đến Tần Thanh Miểu thì lòng lại chua xót, rất lâu sau đó, Cố Úc Diễm ngẩng đầu lên, trên mặt lại là cái vẻ tỉnh tỉnh mê mê.
Sau khi có công việc thì cuộc sống cũng trở nên có quy luật, mỗi ngày sáng sớm thì cùng Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ ăn sáng rồi đi làm, giữa trưa tan tầm thì trở về ăn cơm, buổi chiều tiếp tục đi làm, buổi tối xem sách rồi chơi máy tính, so với thành phần tri thức tinh anh xã giao nhiều như Mục Hề Liên hay luật sư cả ngày mệt đến chết khiếp như Nguyễn Minh Kỳ, thì Cố Úc Diễm hiển nhiên nhàn nhã hơn rất nhiều.
"A a a a a, không công bằng a!". Tối thứ sáu, ở luật sở quay cuồng đến mười giờ tối mới mệt mỏi kéo thân mình về nhà, Nguyễn Minh Kỳ nhìn thấy Cố Úc Diễm đang nhàn nhã dựa vào sô pha, mà bên cạnh còn có thêm một ly nước chanh, nhất thời tâm nổi lên, trực tiếp đi đến trước mặt nàng, "Bất công a, lão nương ở bên ngoài mệt sống mệt chết, cậu cư nhiên lại tự do tự tại ngồi đây!".
Bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đè, sau đó lại đổ ập xuống, Cố Úc Diễm một trận cả kinh choáng váng đầu óc, hơn nửa ngày mới đẩy được Nguyễn Minh Kỳ ra, quơ quơ đầu đứng lên, ném một cái xem thường, "Lại động kinh".
"Ô ô ô ô, vì cái gì mà mình vất vả như thế này mà cậu lại thanh nhàn đến thế?". Nguyễn Minh Kỳ ôm lấy Cố úc Diễm, "Mệt đến dậy không nổi a!".
"Cậu cũng có thể thi nhân viên công vụ a". Một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, Cố Úc Diễm lấy ly nước chanh ở bên cạnh nhấp một ngụm, tiếp tục xem sách, vẻ mặt vân đạm phong kinh, "Sau đó cũng có thể nhàn hạ như mình".
Chỉ nghe "bộp" một tiếng, Nguyễn Minh Kỳ trực tiếp vỗ vỗ đầu Cố Úc Diễm, "Mình không cần, ý định của mình là trở thành một đại luật sư, giống như Lệnh Hồ lão bản ở sở luật của mình vậy!".
"Được rồi, cậu....". Cố Úc Diễm lười biếng nói, nhưng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh Kỳ, "Cậu nói ai?"
"Cái gì a?". Sớm đã quen Cố Úc Diễm sau khi có công việc lại càng khiến cho người ta dễ tức giận, Nguyễn Minh Kỳ ngồi xuống, đang định phát tiết với nàng tiếp, lại bỗng nhiên nghe nàng hỏi như vậy, biểu tình còn thập phần nghiêm túc, có chút không hiểu, "Lệnh Hồ lão bản?"
"Đúng rồi". Gật đầu, khép sách lại để sang bên cạnh, Cố Úc Diễm nhìn thẳng nàng, "Lệnh Hồ Huyên?".
"Đúng vậy". Đối với việc bạn tốt nhắc đến tên lão bản không để ý chút nào, tưởng nàng ở viện kiểm sát nghe nhắc đến Lệnh Hồ Huyên, Nguyễn Minh Kỳ bưng ly nước chanh của Cố Úc Diễm lên uống một ngụm, "Rất lợi hại".
"Nga, vậy sao?". Ngay lúc lơ đãng nghe được tên người này thì lại nghĩ ngay đến Tần Thanh Miểu, tâm tình Cố Úc Diễm xuống thấp cực điểm, thanh âm có chút mơ hồ, yên lặng ngồi ở ghế sô pha một lát, "Mình đi tắm".
"Ân".
Cầm quần áo vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, rõ ràng cảm thấy mình không hề giống ca ca, nhưng lại không tự chủ được mà nhăn mặt, để sát mặt vào gương nhìn chăm chú.
Lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng....vì cái gì, vẫn cảm thấy giống như vậy?
Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu, Cố Úc Diễm cười khổ, lắc đầu cởi quần áo, mở ra vòi nước ấm để nước bao quanh từ đầu đến chân.
Nàng và ca ca là anh em, giống nhau là chuyện đương nhiên đi?
Bất tri bất giác, cuộc sống bình đạm như thế, thời gian nàng vào làm ở viện kiểm sát cũng đã trôi qua mấy tuần, lúc đầu trong lòng có chút khẩn trưởng và chờ mong, đến bây giờ tập mãi thành thói quen, thậm chí có thể cùng cãi nhau ầm ĩ với Trương Linh và Nhiễm Yên, Cố Úc Diễm cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Nhưng mỗi khi hai nữ nhân bát quái hỏi nàng chuyện tình cảm, nàng lại nhớ đến Tần Thanh Miểu, tiện đà kéo theo một trận khổ sở, không biết làm sao.
Tuy nói là thuận theo tự nhiên, nàng sống rất tốt, nhưng...lòng của nàng, không phải là vẫn luôn hy vọng đến ngày có thể một lần nữa cùng một chỗ với Tần Thanh Miểu sao?
Nhưng từ khí bắt đầu năm ba, nàng và Tần Thanh Miểu bất quá chỉ thấy mặt nhau một lần, mà còn một lần nữa, là khi tốt nghiệp đại học, nhưng cũng chỉ đứng xa xa nhìn một chút, sau đó nữ nhân lạnh lùng kia cũng không chút do dự đi mất.
Nàng và nàng, thật sự không thể gặp nhau nữa sao?
Đang tắm rửa thì lại nghĩ đến chuyện đau thương như vậy, tắm rửa xong mặc quần áo, nhìn mình trong gương, gắt gao nhìn chằm chằm mắt mình, Cố Úc Diễm có chút tố chất thần kinh lầm bầm làu bàu, "Cho dù có thật sự gặp nhau, ngươi được là ngươi, hay vẫn là ca ca đây?"
Nhưng trong phòng tắm không có ai đáp lại, chỉ có tiếng nươc "tí tách" xối xả vang lên.
"Tiểu Diễm, không sao chứ?". Lúc này cửa bị gõ, sau đó vang lên tiếng nói ôn nhuận của Mục Hề Liên, đem người đang có tâm tư và cử chỉ điên rồ bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu mở cửa ra ngoài, "Không có việc gì đâu".
"Ân". Mục Hề Liên ở ngoài cửa hiển nhiên bị động tác vội vàng của Cố Úc Diễm làm cho hoảng sợ, ngây người một lát rồi mới gật đầu, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng tố cáo cho Cố Úc Diễm biết nàng chắc chắn là uống không ít rượu.
"Liên tỷ tỷ, chị lại uống rượu nữa a?". Nhăn mi, Cố Úc Diễm có chút lo lắng, vừa muốn đi xuống phòng bếp, Nguyễn Minh Kỳ đã bưng một chén canh giải rượu đến, "Canh giải rượu nấu xong rồi đây, Liên tỷ tỷ uống nhanh đi".
"Hảo, cảm ơn". Cười cười trấn an Cố Úc Diễm, sau đó tiếp nhận chén canh giải rượu, Mục Hề Liên uống một ngụm rồi cảm ơn Nguyễn Minh Kỳ.
Nguyễn Minh Kỳ giơ khóe miệng cười một chút, nhìn Mục Hề Liên ăn canh một lát, rồi lại nhìn Cố Úc Diễm, trong mắt chợt lóe lên một chút phứt tạp.