Editor: nhatientri
Beta: Phanh_
Đại sảnh đường hoàng lộng lẫy, trên trần treo đầu thủy tinh lóa mắt, âm nhạc tao nhã, lễ phục hoa lệ, ngừng khuôn mặt mang theo ý cười nhã nhặn hoặc là vẻ kích tình, giữa sàn nhảy là người tao nhã đầy kỹ thuật, buổi tối tại đây mà càng lộ ra vẻ phóng đãng, không biết làm cho bao nhiêu người say mê, cũng không biết có bao nhiêu người vọng tưởng về quyền sở hữu.
Nhân vật chính của bữa tiệc cũng đang khoác bộ lễ phục động lòng người, đứng ở giữa những nhân vật nổi danh, trên mặt duy trì lãnh đạm, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn đã hơi phiếm hồng.
"Thanh Miểu...", bởi vì trong nhà có chuyện nên đến trễ Đường Vận cố gắng đi tới chỗ nam nhân cùng nữ nhân đang cụng ly nói chuyện, mới đi được hai bước, liền bị Tần Thanh Dật ở bên cạnh ngăn lại, "Tiểu Vận, cùng tôi khiêu vũ một bài được không?"
Hơi hơi sửng sốt, nhìn Tần Thanh Dật vài giây, hai má nóng lên, Đường Vận hơi chần chờ, "Em có việc cùng..."
"Thanh Miểu và tổng tài Tô thị đang bàn chuyện". Tần Thanh Dật nhã nhặn cười, "Nếu không có chuyện gì gấp, chốc lát nữa nói cũng không sao".
"Em...", cắn cắn môi, mắt vẫn nhìn tổng tài Tô thị đang nói gì với Tần Thanh Miểu, cuối cùng Đường Vận cũng gật đầu, tay để lên tay Tần Thanh Dật, "Được rồi".
"Ha ha, trông em có vẻ như quá miễn cưỡng". Tần Thanh Dật nắm tay nàng đến giữa sàn nhảy, bình đạm mang theo Đường Vận cùng khiêu vũ, tiếng nói trầm thấp từ tốn, "Anh sẽ cảm thấy mị lực của mình giảm đi rất lớn".
"Di.... Anh như thế này cũng đã mê hoặc mấy tiểu cô nương rồi". Đường Vận liếc cái xem thường, dưới chân cũng không hốt hoảng, bước nhảy nhanh nhẹn.
Bên kia, Tần Thanh Miểu đem ly rượu bỏ lên khay phục vụ, lại bưng ly bên cạnh lên, cạn ly với tổng tai Tô thị, "Như vậy đi, hợp tác vui vẻ".
"Hợp tác vui vẻ". tầm mắt nam nhân đảo qua vai Tần Thanh Miểu, trong mắt lộ một chút nóng rực, "Đúng rồi, còn muốn chúc mừng sinh nhật vui vẻ a, Tần tổng".
"Cảm ơn". Không nhìn quá lâu ánh mắt mình cực chán ghét, vẻ mặt Tần Thanh Miểu lạnh nhạt, đem ly rượu hồng uống một hơi cạn sạch, "Tôi còn có việc, không thể bồi nữa".
Đem ly để sang bên cạnh, Tần Thanh Miểu đi vài bước, lại bị Vệ Minh Khiêm một thân tây trang đen tươi cười ngăn lại, "Có thể mời em khiêu vũ một bài không? Vị hôn thê của tôi".
Nhăn mi, nhìn trước mặt chính là nam nhân mà mình không muốn để ý nhất đang bày ra bộ dáng phóng khoáng khom người mời khiêu vũ, Tần Thanh Miểu trực tiếp đi qua người hắn ta, "Anh nhận sai người rồi".
Biến sắc, hiển nhiên là bởi vì thái độ của Tần Thanh Miểu nên rất bất mãn, Vệ Minh Khiêm đang muốn nói cái gì, mấy lão nhân cách đó không xa đi tới, ước chừng là người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, liền khôi phục bộ dáng nho nhã, đến bên cạnh Tần Thanh Miểu, "Anh nói rồi, bác Tần sẽ không vừa lòng thái độ này của em đâu".
"Ông ấy không đồng ý, là chuyện của ông ấy". Tần Thanh Miểu lạnh lùng nói đi đến chỗ khác, thấy Vệ Minh Khiêm vẫn theo bên người mình, không khỏi nhăn mi, có chút phiền toái cầm lấy ly rượu trên bàn, một ngụm uống cạn.
"Em đêm nay, rất đẹp". Làm như không nhìn thấy vẻ mặt hờn giận của Tần Thanh Miểu, Vệ Minh Khiêm cười khẽ nói, cũng đến bên cạnh cầm một ly rượu, tự động cạn vào chiếc ly trên tay Tần Thanh Miểu, "Sinh nhật vui vẻ, vị hôn thê của tôi".
Trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm Vệ Minh Khiêm một lát, buông ly, thanh âm lạnh lẽo, "Anh không nên quá đáng như vậy".
"Như thế nào lại quá đáng?", Vệ Minh Khiêm tươi cười nâng tay xoa xoa khuôn mặt ngày càng đỏ, nhìn từ trên xuống dưới, thấy nữ nhân này so với lúc làm việc thiếu đi vài phần nghiêm túc, tăng thêm vài phần quyến rũ, tươi cười trên mặt lại càng ngả ngớn, từ túi lấy ra một hộp nhung, đưa đến trước mặt nàng, "Đây là quà sinh nhật anh tặng em".
Mím môi, dư quang nới đáy mắt nhìn thấy ba mình, ông nội Vệ Minh Khiêm và vài lão nhân đang đi tới, Tần Thanh Miểu nhận cái hộp, "Cảm ơn".
"Ha ha...". Vệ Minh Khiêm lại cười, tiến đến hôn lên mặt Tần Thanh Miểu, Tần Thanh Miểu vung tay "chát" một cái ở trên mặt hắn, lực đạo rất lớn, âm thanh vang lên, làm cho không ít người quay dị với ánh mắt khác thường.
"Thanh Miểu". Nam nhân trung niên kia cùng với mấy lão nhân đi lại chứng kiến một màn này, biến sắc bước đi nhanh hơn, "Con đang làm cái gì vậy!"
"Không có gì!". Tần Thanh Miểu cùng hắn đối diện, sau đó lại quét mắt nhìn lão nhân đang nhìn mình chằm chằm ở sau lưng hắn, trong tay còn nắm chặt cái hộp Vệ Minh Khiêm vừa đưa cho mình, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, hiển nhiên là khí lực siết chiếc hộp là cực kỳ to lớn.
"Mau xin lỗi Minh Khiêm!" Nam nhân cau mày, "Hôm nay là sinh nhật con, con làm hành động này là cho ai xem?"
Trầm mặc một lát, Tần Thanh Miểu thở dài, quay người về phía nam nhân đang bụm mặt, "Thật có lỗi, tôi không nên ra tay mạnh như vậy..."
Vệ Minh Khiêm cười cười, đang muốn nói cái gì, lại nghe nàng nói tiếp, "Bất quá, chuyện vừa rồi, tôi hy vọng sẽ không có lần sau".
"Thanh Miểu!". Phía sau Tần Thanh Miểu, nam nhân lập tức đề cao thanh âm vài phần, nhưng Tần Thanh Miểu không chút nào để ý, trực tiếp đi tới bên người hắn, lấy cái hộp bỏ vào trong túi hắn, "Ba, con uống rượu, ngày mai còn có việc, đi về trước nghỉ ngơi".
Nói xong câu này, cũng không liếc nhìn cha mình một cái, cũng không quay đầu nhìn xung quanh, nữ nhân tối nay tâm tình không tốt nên khi uống rượu đều là một ly rồi lại một ly uống cạn, cước bộ tao nhã trực tiếp rời khỏi đại sảnh, đi thẳng đến xe của mình.
Nhưng đi được vài bước, như nhớ tới cái gì, xoay người quay lại đại sảnh, một đường thẳng đến chỗ để rượu, lấy hai chai rượu, sau đó mới trở lại xe mình, trực tiếp mở nắp một chai uống mấy ngụm, khởi động xe.
Mãi cho đến khi đậu trong ga ra chỗ ở của mình, hai bình rượu sớm đã trống rỗng, lúc Tần Thanh Miểu xuống dưới, cước bộ có chút lảo đảo, đem của xe đóng lại rồi khó khăn bước lên lầu, mở cửa ra đi vào, liền dựa vào vách tường ngửa đầu thở dốc.
Hôm nay chính là sinh nhật nàng, yến hội tối nay cũng chính là tiệc sinh nhật của nàng, nhưng.... một chút nàng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Nàng không muốn ngày sinh nhật này mà ra khuôn mặt nhã nhặn với đám người nội tâm không biết xấu xa bao nhiêu, cũng không muốn trên danh nghĩa sinh nhật mình nhưng mà bày ra yến hội này...
Hằng năm đều như thế... hôm nay, cũng không khá hơn năm vừa rồi chút nào.
Mở mắt ra, khẽ thở dài, dùng chút lý trí còn sót lại để đổi giày cao gót rồi mang dép lê vào, hướng phòng của mình mà đi, nhưng đi được vài bước, lại thối lui trở về, nhìn chằm chằm đôi giày màu trắng một vài giây, xoay người đi về hướng phòng khách.
Mở đèn phòng khách, Tần Thanh Miểu liếc mắt một cái liền phát hiện được ở trên ghế sô pha dài, người luôn ngốc hồ hồ từ từ nhắm mắt nặng nề ngủ, trong lòng ôm một chú gấu bông, cùng với con gấu lúc trước mình mua cho nàng cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ khác duy nhất một chỗ, đó là con mình mua cho nàng là màu nâu, mà con này có màu hồng nhạt.
Đi đến vài bước, nhìn thấy ỏ ngực con gấu có dàn một tờ giấy, trên tờ giấy viết, "Miểu Miểu, sinh nhật vui vẻ". Vài trận phiền toái rốt cuộc cũng dịu xuống, Tần Thanh Miểu ngưng mắt nhìn Cố Úc Diễm nhếch miệng ngủ, ánh mắt rất ôn nhu.
Mãi cho đến chỗ sô pha, tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong lòng một trận rung động, phủ tay lên, một cái hôn dừng ở trên trán người ngủ say, lại làm cho người kia giật mình thức giấc.
Mở mắt ra nhìn người ở trước mặt, cảm xúc mềm mại ở trên trán làm Cố Úc Diễm nhịn không được nhếch miệng ngây ngô cười, theo bản năng muốn đi ôm nàng, lại bởi vì gấu bông trong lòng mà không thể thực hiện được, thấy Tần Thanh Miểu lui về sau, vội vàng mang gấu bông đưa đến trước mặt nàng, "Miểu Miểu, sinh nhật vui vẻ".
Nhìn cặp mắt đen bóng sáng như sao một lát, Tần Thanh Miểu đạm đạm cười, "Em tặng chị sao? Tiểu hài tử".
"Ách.... không phải như vậy". Cố Úc Diễm tự nhiên nhớ lúc trước Tần Thanh Miểu nói mình ngây thơ, giờ phút này vẻ mặt còn thật sự, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng, "Cái này cùng với con gấu kia là một đôi...."
"Ha ha..." Tần Thanh Miểu cười cười, tay nhéo nhéo mũi Cố Úc Diễm, tiếp nhận gấu bông hồng nhạt trên tay nàng, ngồi xuống sô pha, "Cảm ơn".
Tiến đến giữ mặt nàng hôn một cái, Cố Úc Diễm ngây ngô cười, "Không cần cảm tạ, thích nhất Miểu Miểu.... đúng rồi, chúng ta ăn bánh kem đi".
"Ừ?", đêm nay tại yến hội vừa bắt đầu không bao lâu đã ăn qua bánh ngọt nhưng giờ phút này vẫn hừng trí cười, tùy ý Cố Úc Diễm lấy gấu bông trên tay mình để qua bên cạnh rồi kéo đến nhà ăn, lại bởi vì một bàn đồ ăn mà sững sờ tại chỗ.
"Ơ, đồ ăn nguội cả rồi..." Sờ sờ đồ ăn trong đĩa, Cố Úc Diễm ngủ đến hồ đồ nên căn bản không biết lúc này đã hơn mười một giờ đêm, há há miệng, buông tay Tần Thanh Miểu, "Để em đem đồ ăn đi hâm lại một chút nga".
Giây tiếp theo, Cố Úc Diễm liền bị Tần Thanh Miểu ở phía sau ôm lấy.
"Tiểu Diễm..."
Thanh âm ôn nhu như nước ở bên tai chậm rãi kêu tên mình, thân mình Cố Úc Diễm cứng đờ, vì vậy cho nên hồi lâu sau cũng chưa đáp lại, cũng là bởi vì người phía sau đang dán sát vào mình.
"Em đến lúc nào?", Ôm sát vòng eo nhỏ, Tần Thanh Miểu đem mặt dán sát lên thân mình có chút đơn bạc, khép hờ mắt hỏi.
"Ơ...", thân mình rất nhanh liền mềm nhũn ra, Cố Úc Diễm hơi do dự, "Cũng không lâu".
"Có thật không?". Từ từ nhắm hai mắt, Tần Thanh Miểu cũng không vì câu trả lời không thật lòng mà sinh khí, nhẹ nhàng hỏi một câu, không thèm nhắc lại.
Cố Úc Diễm để mặc nàng ôm, tay khoác lên cánh tay ở trên thắt lưng mình, chớp chớp mắt, "Miểu Miểu?"
Không khí tựa hồ truyền đến một tiếng thở dài, ngay sau đó, người vừa mới ở phía sau ôm lấy mình buông tay, Cố Úc Diễm có chút mất mát, nữ nhân vẫn luôn duy trì khuôn mặt không gợn sóng đã đi đến trước mặt nàng, trước ánh mắt nghi hoặc của nàng, ôm lấy cổ rồi hôn lên môi nàng.