Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Động tác trên tay nhẹ nhàng cởi đai an toàn của Cố Úc Diễm, tiếp theo đem nàng đặt lên cửa kính xe, khóe miệng cười một chút, nhưng trong mắt không có nửa điểm cười, "Quả nhiên càng lúc lá gan em càng lớn".

Đối với một màn như vậy sớm đã thành thói quen, người bị ép kề sát cửa xe chỉ thấy cổ họng có chút khát, cảm giác người nào đó gần trong gang tấc, hạ mắt xuồng không dám cùng nàng đối diện, sợ rằng sẽ tiết lộ cảm giác của mình.

"Không dám nhìn tôi?" Trào phúng nói xong, tay hoàn toàn theo bản năng nâng cằm Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm mắt nàng, có thể nhìn đến cả lông mi của nàng đang nhẹ nhàng rung động.

Không lắc đầu cũng không gật đầu, Cố Úc Diễm vẫn duy trì bộ dáng đó, thanh âm nhỏ xíu, "Em không có..."

"Không có?", Ngữ điệu nâng lên, ẩn ẩn hàm chứa tức giận, "Không dám nhìn tôi? Lá gan không lớn? Hay là không có...."

Tần Thanh Miểu dừng một chút, cuối cùng vẫn không nói hết lời, đầu ngón tay nắm cằm Cố Úc Diễm hơi dùng sức, mày nhíu lại.

Bị nắm cằm nhưng rõ ràng cảm nhận được lực đạo yếu hơn rất nhiều so với trước kia, không khỏi lén lút giương mắt nhìn khuôn mặt giận giữ của nữ nhân một chút, lại cảm thấy Tần Thanh Miểu vẫn làm động lòng người như vậy.

"Hừ....". Hừ nhẹ một tiếng rồi thả tay quay lại ghế điều khiển, Tần Thanh Miểu ôm ngực dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không khí trong xe lập tức trở nên có chút quỷ dị, Cố Úc Diễm cúi đầu một lát, lại ngẩng đầu nhìn người có chút không được tự nhiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn cắn môi, "Ngô..."

Thân mình Tần Thanh Miểu giật giật, nhưng không có quay đầu nhìn nàng.

Trái tim nhảy lên với tần suất rất nhanh, Cố Úc Diễm chần chờ trong chốc lát, tạy nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của cô, "Đừng có tức giận...."

"Ai nói em tôi đang tức giận". Tần Thanh Miểu mím môi, cũng không thèm nhìn nàng, cố ý dùng thanh âm lạnh băng nói.

Đánh bạo đưa tay về phía trước, cuối cùng dừng ở trên cánh tay Tần Thanh Miểu, vừa chạm được da thịt non mềm bóng loáng kia, Cố Úc Diễm lại run lên một cái, mà Tần Thanh Miểu cũng quay đầu dùng ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm nàng.

"Không... bằng không.... chị cắn em đi?". Khuôn mặt nhỏ nhắn khi nói ra lời này lại dần dần đỏ lên, Cố Úc Diễm lại cúi đầu, tay vẫn đặt trên mu bàn tay của Tần Thanh Miểu, "Chị.... chị không tức giận, nhưng cắn một chút cũng...."

Còn chưa dứt lời thì lại một lần nữa bị ấn lên trên xe, yếu đuối nhìn nàng một cái, ngoan ngoãn nhắm mắt ngửa đầu chờ bị cắn, nhưng không nhìn thấy trong ánh mắt người kia chợt lóe lên một tia phức tạp.

"Hừ.... em nghĩ thật là hay". Ngữ khí Tần Thanh Miểu có chút khinh thường, nhìn ánh mắt Cố Úc Diễm ôn nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng từ từ nhắm lại hai mắt, bộ dáng chờ bị hôn, cổ họng giật giật, đưa thân mình ngồi thẳng lại, nhưng Cố Úc Diễm vẫn giữ tay cô.

Nhíu mi, đang muốn trách cứ, người đang gay gắt lôi kéo tay nàng lại mở mắt ra, sau đó ngồi thẳng thân mình, khoảng cách nhỏ hẹp chỉ chừa ra khe hở của hai người phát ra một tia ái muội.

Có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt không chút nào né tránh của Cố Úc Diễm, bên trong người tim đập nhanh hơn một ít, Tần Thanh Miểu giật giật môi, nhưng không phát ra thanh âm nào.

Hô hấp hơi dồn dập, tay cầm bàn tay non mềm, hơi hơi dùng một chút lực kéo vào trong lòng mình, khi hai thân thể tiếp hợp, Cố Úc Diễm trực tiếp hôn lên, Tần Thanh Miểu kinh ngạc trừng lớn mắt.

Thân mình từ từ dựa vào cửa xe, Cố Úc Diễm từ từ nhắm hai mắt, ngây ngốc lấy lưỡi liếm nhẹ cánh hoa mềm mại, tham nhập một chút, bởi vì người nào đó đóng chặt khớp hàm mà có chút lo lắng hàm hồ "ô ô" hai tiếng.

Mà người trên nửa thân người đều ghé vào lòng nàng, sau khi kinh ngạc, trong mắt rất nhanh xẹt qua một chút ngượng ngùng, lại lập tức nghi hoặc.... nhưng cũng khó có thể che dấu nhu tình như nước.

Cố Úc Diễm cố gắng thăm dò cuối cùng cũng mở được khớp hàm mà đưa cái lưỡi mềm mại tiến vào, cảm giác được có gì đó mềm mềm bên trong, Tần Thanh Miểu ở trong lòng âm thầm hít hai tiếng, nhắm mắt lại, không hề trốn tránh cũng dây dưa cùng một chỗ với vật vừa xâm nhập kia.

Nguyên lai cảm giác chủ động là như thế này...

Đến khi không thể hô hấp nổi mới dừng lại rụt lui đầu thở hổn hển lấy không khí, lại nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân đang nằm trên người lộ ra mảng hồng, thoạt nhìn so với bình thường càng thêm quyến rũ, tâm kêu một cái, lại lần nữa hôn lên.

Không khí xấu hổ quái dị trong xe sớm đã trở nên ái muội kiều diễm, Cố Úc Diễm gắt gao ôm Tần Thanh Miểu, chỉ cảm thấy thân thể nóng như lửa đốt.

Một cái rồi một cái hôn cũng chưa chờ bình ổn hô hấp lại hạ xuống, thẳng đến khi Tần Thanh Miểu không thể nhịn được nữa, mới ở thời điểm nàng tiếp tục chạm môi can đảm cắn nát cánh hoa kia.

"Ô...", Dục hỏa trong cơ thể đang tăng vọt bỗng cảm thấy đau đớn, mùi máu tươi quen thuộc lập tức tràn ra, mà nửa thân người đang ghé vào nàng cũng tách ra, Cố Úc Diễm mở mắt ra, đáng thương nhìn Tần Thanh Miểu, tay đang nắm ống tay áo nàng không muốn buông ra.

Thở gấp hai ba cái để thu lấy không khí, Tần Thanh Miểu liếc nàng một cái, nhìn đôi mắt chứa nước cùng cánh môi sưng đỏ đi vào mắt Cố Úc Diễm, mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn, "Em không phải là bảo tôi cắn sao?"

Cho dù trừng như vậy thì cũng rất mê người, Tần Thanh Miểu có chút tức giận, trong lòng lại có chút mê hoặc, nhận thấy được ống tay áo của mình vẫn bị nắm gắt gao, nhíu mi, "Còn không buông tay!"

"Nga...", Ngoan ngoãn thả tay ra, nhìn cô ngồi ở ghế điều khiển, Cố Úc Diễm ngồi thẳng thân mình, đối mặt với ánh mắt hồ nghi của Tần Thanh Miểu, trái tim ngưng đập, nhắm mắt lại, nghĩ rằng thổ lộ, "Em... em..."

"Vận Vận, chuyện gì?", Lúc này Tần Thanh Miểu lại cầm di động đưa lên tai, thanh âm đạm mạc nói xong, lập tức "Ừ" một tiếng cắt đứt điện thoại, bỏ di động xuống, cũng không thèm liếc Cố Úc Diễm một cái, "Xuống xe".

"Em...", Vô tội nhìn nữ nhân lập tức lạnh như băng kia, tim Cố Úc Diễm đập lời hại, muốn nói tiếp, nhưng đối mặt với nữ nhân lạnh lẽo thế này, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể há há miệng, "Ở đây là sườn núi".

Mím môi, xuyên thấu qua kính chiếu hậu liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu rất bình tĩnh phun ra hai chữ, "Trừng phạt".

Cố Úc Diễm lập tức cứng họng không trả lời được, vò đầu một lát, mở cửa xe đi xuống, đóng cửa xe lại, lại do dự, gõ gõ cửa xe.

Người trong xe đã muốn rời khỏi liền đem của kính kéo xuống, ngữ khí có chút không kiền nhẫn, "Lại làm sao vậy?"

"Chú ý an toàn"

"....", Nhìn nàng một cái thật sâu, Tần Thanh Miểu không nói gì, trực tiếp kéo cửa xe lên, đem xe khởi động, rất nhanh liền rời khỏi

Đứng ở giữa sườn núi nhìn chiếc xe màu trắng dần dần đi xa, có chút ủy khuất vò vò góc áo, đá bay một viên đá nhỏ nằm trên quốc lộ sườn núi.

Để có dũng khí thêm lần nữa, không biết là đến khi nào.

Đường Vận kia sao lại đúng thời điểm này mà gọi điện a... trong lòng Cố Úc Diễm đối với Đường Vận tràn ngập oán niệm.

Mất một giờ để đến nhà ga công cộng gần nhất, giữa mùa đông nên gió lạnh thổi qua nhà ga, đứng ở sân ga nhịn không được nhìn về chỗ cũ, sau đó nhịn không được mà mặt nổi lên một tầng hồng

Hương vị như vậy, Cố Úc Diễm ý thức được cái gì, ửng đỏ trên mặt lập tức hạ xuống, gương mặt trắng nõn lộ ra chút tái nhợt.

Di động lúc ấy đặt ở trước cửa thủy tinh, tựa hồ không có phát ra âm thanh, ngay cả một chút rung động cũng không có... lúc ấy thật sự là có điện thoại gọi đến sao?

Có chút thất thần nhớ lại rốt cuộc di động Tần Thanh Miểu có phát ra âm thanh hay không, trong óc một mảnh trống rỗng, Cố Úc Diễm càng nghĩ càng hoảng hốt, cuối cùng có chút tuyệt vọng.

Nếu như.... Lúc ấy Đường Vận căn bản không hề gọi điện thoại cho Tần Thanh Miểu, mà Tần Thanh Miểu bỗng dưng có hành động như vậy, nhất định là muốn làm cho nàng không thể nói ra câu kia đi?

Sau đó bỗng nhiên đuổi nàng xuống xe, ngay cả nhìn cũng không nguyện ý liếc nàng một cái, cũng là bởi vì thật sự không muốn nhìn thấy nàng, mà không phải cái gọi là "trừng phạt"?

Trong đầu từng đợt lạnh lẽo, Cố Úc Diễm vô hồn nhìn xe công cộng từ xa tiến lại, bên cạnh cũng có một vài người cũng muốn lên xe, tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó nhìn dãy núi dần dần xa, nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, thói quen lấy tay trùm lấy mắt.

Cái mũi hơi nghẹt, ánh mắt cảm giác hơi đau, hảo khổ sở.

Truyện Chữ Hay