Ngậm điếu thuốc trên môi, Tần Thanh Dật trầm mặc, cũng không nhìn Cố Úc Diễm, chỉ yên lặng nhìn sàn nhà.
Trong phòng chỉ có thánh âm "vù vù" của quạt điện, Cố Úc Diễm ngồi chỗ kia, mất tự nhiên nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt lại rơi lên người Tần Thanh Dật, bỗng dưng dâng lên cảm giác kì dị.
Từ trước đến nay, mỗi lần thấy Tần Thanh Dật, đều thấy anh ta một thân âu phục đen chỉnh tề, soái khí hiên ngang, mà hôm nay, nửa người trên là áo sơ mi vuông, nửa người dưới là quần tây đen bình thường, trên chân mang đôi giày thể thao, thoạt nhìn qua, quả thực là hai người khác nhau. Cộng thêm thái độ của Tần Thanh Dật đối với Vương Vận Như vừa rồi, hoàn toàn là một đứa con ngoan. Còn nữa, cách bày trí ở đây, so với biệt thự của Tần gia kia, tuyệt đối là một trời một vực.
So sánh như thế, Cố Úc Diễm càng thêm khâm phục người đàn ông trước mặt này.
"Thanh Miểu sẽ tới đây sao?'. không biết điếu thuốc trong tay đã cháy hết từ lúc nào, Tần Thanh Dật dụi điếu thuốc vào gạt tàn, mở miệng nói.
"Ân.... Đúng ra chị ấy sẽ trở về cùng tôi, nhưng lại có việc đột xuất". gật gật đầu, Cố Úc DIễm thu hồi tầm mắt, không suy nghĩ thêm nữa, ngẩng đầu đối diện với Tần Thanh Dật, "Thật ra anh không cần phải ở đây, Miểu Miểu chị ấy.... chị ấy rất cần anh".
Tần Thanh Dật nở nụ cười một lần nữa, thật giống nụ cười nhợt nhạt trong ngày thường của Tần Thanh Miểu, lắc đầu, "Tôi nói cho em chuyện này, em đừng kể lại với Thanh Miểu".
Nháy mắt mấy cái, có chút tò mò, Cố Úc Diễm hơi do dự, gật gật đầu.
"Lúc học trung học, tôi luôn thầm mến Thanh Miểu". Bình tĩnh nói, ngữ khí nghe qua thật đạm mạc, ngay sau đó, quả nhiên thấy Cố Úc Diễm trừng mắt thật lớn, một bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.
"Lúc đó tôi không biết Thanh Miểu là em gái của tôi". Nâng tay sờ sờ mũi, Tần Thanh Dật lại cười cười, thân mình dựa về sau, ngửa đầu nhìn trần nhà, giống như nhớ đến cái gì, "Đó là những năm tháng thanh xuân a....".
Cố Úc Diễm tuyệt đối không cảm nhận được cái gì là năm tháng thanh xuân, mà trước mặt chính là người đàn ông từng thấm mến Tần Thanh Miểu, nháy nháy mắt, "Không biết anh... còn thích Miểu Miểu không?"
Nếu còn thích... vậy anh ta.... không phải sẽ trở thành tình địch của nàng sao?
Cười như không cười liếc nhìn nàng, cũng không trả lời vấn đề của nàng, Tần Thanh Dật vẫn dựa vào ghế salon, ngữ khí chậm rãi, "Tính ra, chưa hết trung học, nhưng từ nhỏ cho rằng Thanh Miểu sẽ gả cho tôi khi trưởng thành.... không nghĩ tới lão già sẽ biết được chuyện này, lúc tôi vừa thi vào trường đại học, đã nói cho tôi biết Thanh Miểu chính là em gái ruột của tôi, mà tôi chính là con trai ruột của ông ta".
Nhìn Tần Thanh Dật hờ hững kể lại chuyện xưa, là những chuyện mà ngay cả Tần Thanh Miểu cũng không biết, Cố Úc Diễm tưởng tượng, nếu lúc ấy là mình thì nhất định sẽ khiếp sợ khó sống đến nhường nào, cảm giác được chút chua xót trong giọng nói của Tần Thanh Dật, không khỏi nhăn mi lại.
"Lúc điền đơn nguyện vọng, tôi đã quyết định rời khỏi đó, lên thành phố học". vẫn là bộ dáng không thèm để ý chút nào, Tần Thanh Dật cầm cái chén, mắt nhìn cái chén của Cố Úc Diễm, rót nước vào hai cái chén, rồi tiếp tục ngồi xuống, "Đến khi tốt nghiệp, đã trôi qua bốn năm, tâm tình cũng dễ chịu hơn, mà tình cảm đối với nha đầu kia cũng dần phai nhạt"
"Ân....". nghe đến đó mới yên lòng, chỉ nghĩ rằng Tần Thanh Dật đối xử rất tốt với Tần Thanh Miểu, nhịn không được nhìn người đàn ông kia, nhưng vừa đưa mắt tới, đã thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi sửng sốt.
"Bất quá, lần đó nghe Tiểu Vận nói Thanh Miểu có hảo cảm với với một người đàn ông, thật là có cảm giác tổn thương muốn chết a". Tần Thanh Dật chợt cười cười, nhướng mày với Cố ÚC Diễm, "Cô đoán xem, người đó là ai?"
"....". không cần tự hỏi cũng đoán được, coi như có muốn nói tên người khác, thì cũng không có cách nào bỏ qua tròng mắt giảo hoạt của Tần Thanh Dật, Cố Úc Diễm bĩu môi, "Chắc là anh của tôi rồi".
"A....". từ chối cho ý kiến, cười cười, Tần Thanh Dật uống một hớp nước, "Có hảo cảm thì cũng chỉ là có hảo cảm thôi, Thanh Miểu luôn là một người rất lí trí, lúc ấy vốn không có tâm tư chủ động với Cố Úc Sâm, nhưng anh của cô, lại có thể đúng dịp vào Tần thị làm việc, chờ Thanh Miểu tốt nghiệp, cũng vào Tần thị...".
Nói tới đây, dừng một chút, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Úc Diễm hiện lên vài phần ghen tuông, Tần Thanh Dật có chút buồn cười, nâng tay sờ sờ cằm, "Cô thật là dễ ghen vô cùng, ôi chao".
Nói thế nào thì cũng là chuyện của nhiều năm trước, huống chi cảm tình của em gái anh ta đối với Cố Úc Sâm, căn bản là kém hơn nhiều so với tiểu nha đầu này.
"Hai người bọn họ lúc ấy cụ thể xảy ra những chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm.... nhưng có một ngày, Thanh Miểu nói cho tôi biết rằng em ấy kết giao với Cố Úc Sâm". Ngồi thẳng người, lời nói ra làm Cố Úc Diễm có chút bực mình, Tần Thanh Dật cố ý coi thường cái xiết của nắm tay nhỏ kia, tiếp tục nói, "Chắc cô cũng hiểu được cảm giác lúc ấy của tôi, thật sự là... quên đi, có nói cũng không hiểu".
Đến lúc này, Cố Úc Diễm xem như biết rõ Tần Thanh Miểu ngẫu nhiên hay thích trêu chọc mình, muốn nhìn thấy bộ dáng giận sắp hỏng của nàng, hiển nhiên nam nhân trước mắt này cũng như thế... cho nên nói, tính cách tồi tệ như vậy, có phải do di truyền không?
Liếc hắn một cái, tất cả đều là quá khứ rồi, kỳ thật chuyện của Tần Thanh Miểu và ca ca của mình đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng tiếng gọi hôm đó của nữ nhân kia hòng đuổi nàng đi, vẫn còn là nỗi canh cánh trong lòng, hai tay Cố Úc Diễm chống cằm, thở dai, không nói nữa.
"Khụ....". thấy nàng như thế, Tần Thanh Dật cũng không tiếp tục kích thích nàng nữa, sợ nếu như kích thích quá độ, đến lúc đó em gái sẽ trách móc mình, ho nhẹ một tiếng, chuyển để tài, "Tôi cũng muốn cảm ơn".
"Cái gì?". rầu rĩ đáp một câu, Cố Úc Diễm rũ đầu xuống, tâm tình phấn chấn đã bị lời nói của Tần Thanh Dật đánh bay đi mất.
"Trước đây Thanh Miểu không như thế này". thu lại bộ dáng không đứng đắn, Tần Thanh Dật chơi đùa hộp quẹt, "Cùm cụp" một tiếng, mở hộp quẹt, nhìn ngọn lửa nhỏ, "Trước đây em ấy rất hoạt bát ngoan ngoãn, sau đó.... dì qua đời, lão già thì vội vàng chuyện công ty, chỉ có Tiểu Vận ở cùng nàng. Nhưng không biết vì sao, thái độ của Thanh Miểu đối với tôi không còn giống lúc trước nữa. Hoặc là nói, em ấy đối xử với tất cả mọi người đều khác với trước kia, lạnh lẽo, lí trí, kiên cường.... bọn tôi, không một ai có thể dễ dàng hiểu được suy nghĩ của em ấy nữa, em ấy cũng không dễ dàng tín nhiệm ai như lúc trước. Mà tình trạng như thế, mãi cho đến khi anh của cô l ra chuyện phản bội, lại càng thêm nghiêm trọng".
Nhớ đến khoảng thời gian mới quen Tần Thanh Miểu, nàng luôn dùng thái độ nghi ngờ đối với mình, Cố Úc Diễm gật gật đầu, có vẻ thấu hiểu sâu sắc.
"Lúc ấy, không chỉ một lần tôi ước, rốt cục phải làm thế nào, mới có thể để em ấy vui vẻ hơn". đóng nắp hộp quẹt, rồi lại mở ra, Tần Thanh Dật lặp đi lặp lại động tác đó, "Làm ca ca, luôn hi vọng em gái của mình thật vui vẻ, bằng không thì có tư cách gì để làm anh.... nhưng Thanh Miểu vẫn luôn như vậy, lạnh lùng với tất cả, thậm chí không muốn ở nhà nữa, dọn ra ngoài ở một mình".
Lại gật gật đầu, thấy được đau lòng trong lời nói của Tần Thanh Dật, Cố Úc Diễm nhíu mày thật chặt, hận không thể xuyên không bay về bên cạnh nữ nhân kia, hảo hảo an ủi một phen.
"Sau đó, tôi lại phát hiện, Thanh Miểu khác với lúc trước, ngẫu nhiên sẽ lộ ra nụ cười, ngẫu nhiên nhìn đâu đó rồi thất thần... tuy rằng rất ít, nhưng chính là khác hoàn toàn với trước kia. Cho nên tôi điều tra một chút, dễ dàng tra ra cô. Tôi đoán... ông ngoại cũng đã biết đến sự tồn tại của cô từ rất sớm, nhất định còn sớm hơn cả tôi, tuy nhiên lúc đó lại không có hành động gì khác lạ, ắt hẳn cũng biết nguyên nhân Thanh Miểu thay đổi".
"Ông ngoại?". Cố Úc Diễm vốn tưởng rằng Tần Thanh Dật không thích ông ngoại của Tần Thanh Miểu, dù sao lúc diễn ra lễ tang, thái độ cuả Vu tấn Lâm cũng rất gay gắt.
"Đúng vậy, ông ngoại". đặt hộp quẹt lên bàn, Tần Thanh Dật nâng tay lau mồ hôi, quay đầu nhìn cửa phòng của mẹ thở dài, "Tuy rằng dì không sinh ra tôi, nhưng không thể chối bỏ ân dưỡng dục mười mấy năm của dì, ông bà ngoại cũng vậy".
"Ân....". Cố Úc Diễm gật đầu, chờ Tần Thanh Dật tiếp tục nói, việc này ắt hẳn đã nghẹn trong lòng người đàn ông này rất lâu rồi, lại không biết nói cho ai.
"Dù sao, cũng nên cảm ơn cô, em gái kia, hiện giờ vui vẻ hơn nhiều so với trước kia". Tần Thanh Dật không tiếp tục nói chuyện quá khứ nữa, chỉ cười chân thành với Cố Úc Diễm, "Vừa mới bắt đầu, tôi không hề có ý sẽ ngăn cản hai người, lúc ấy chỉ lo lắng lão già hay ông ngoại sẽ quở trách Thanh Miểu thôi".
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh". Cố Úc Diễm cũng trả về một nụ cười tươi, rồi lập tức nhớ đến cái gì, nhíu nhíu mày, "Bất quá, tại sao anh lại liên thủ với Vệ Minh Khiêm?"
Chuyện này luôn nghẹn trong lòng, làm nàng buồn bực rất lâu.
Nếu như Tần Thanh Dật sớm đã tính toán chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Tần Thanh Miểu, thì cần gì phải làm ra trò này?
Nghe câu hỏi của nàng, Tần Thanh Dật làm như sợ run lên, rồi lập tức cười cười, "Không phải thấy tôi đóng vai xấu, rất vui vẻ sao?"
"Ách".
"Lão già không phải luôn rằng Vệ gia và Tần gia luôn giao hảo với nhau sao, tôi muốn cho ông ta sáng mắt, anh em họ Vệ kia là thứ gì, để xem ông ta còn muốn gả Thanh Miểu cho Vệ Minh Khiêm nữa không". Tần Thanh Dật nói xong, nụ cười trên mặt càng thêm trào phúng: "Tôi đoán rằng, lấy thủ đoạn hiện giờ của Thanh Miểu, một nhà họ Vệ chắc sẽ muôn màu muôn vẻ".