Xe chạy vững vàng trên đường, Đường Vận nắm tay lái, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong mắt chứa nhiều ý cười, ngẫu nhiên còn thoáng giương mắt quét qua kính chiếu hậu, sau đó khoéo môi ngoéo lên một cái.
Phía sau, Cố Úc Diễm một tay bịt lỗ tai, tay kia nắm chặt lấy tay Tần Thanh Miểu, bĩu môi, biểu cảm đầy ai oán.
Không phải chỉ lỡ mồm nói sai câu thành ngữ thôi sao, Miểu Miểu lại có thể nỡ lòng nhéo tai nàng, trước kia không hề có chuyện như vậy. Mặc dù nữ nhân này luôn mang một bộ dáng lạnh lùng ngạo kiều, nhưng thực ra lại rất ôn nhu, mấy chuyện bạo lực như thế này.... Rốt cục học từ ai.
Nghĩ đến đây, nhịn không được liền lén lút liếc mắt nhìn nữ nhân bên cạnh vừa tùy ý để mình nắm tay, vừa nắm mắt tựa vào cửa sổ, rồi chợt ý thức được đêm qua lúc nói chuyện điện thoại với nàng thì Tần Thanh Miểu đã nói hai ngày nữa mới trở về, nhưng hôm nay lại đột ngột xuất hiện... Nghĩ thế, rồi lại nhớ đến trước khi đi Tần Thanh Miểu nói cảm ơn Tần Thanh Dật, Cố Úc Diễm lập tức hiểu ra, kéo bàn tay bị mình nắm đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Mở mắt, đôi mắt đẹp chứa đầy nhu tình, Tần Thanh Miểu nghiêng đầu nhìn Cố Úc Diễm, thấy nàng cười ngốc nghếch với mình, lông mi run rẩy, thu tay về, thuận tiện gõ lên đầu nàng một cái, Cố Úc Diễm không hề để ý, cười càng thêm ngu ngốc.
Đường Vận vừa lái xe vừa nhìn trộm đoạn đối thoại ngọt ngào khiến người khác ghen tị của hai người, cảm thấy cực kì buồn nôn và bất đắc dĩ, dứt khoát không nhìn nữa, tăng tốc độ, hận không thể lập tức tống hai người đang dính lấy nhau về nhà.
Tần Thanh Miểu như thế này chắc mới là Tần Thanh Miểu chân chính đi, ngoài Cố ÚC Diễm, liệu có ai có thể khiến cho nàng khi thì ôn nhu khi thì ngạo kiều, thậm chí còn bạo lực? Ngay cả Cố Úc Sâm theo đuổi hồi đại học từng làm cho Tần Thanh Miểu phát sinh hảo cảm kia, cũng chưa từng thấy qua.
Nghe lời Tần Thanh Miểu chỉ dừng xe ở cửa tiểu khu chứ không có lái xe vào, lúc hai người tay trong tay đi vào, Đường Vận vẫn chưa lập tức lái xe rời đi, mà nhìn bóng lưng hai người, khóe miệng chứa ý cười nhợt nhạt, nhìn Cố Úc Diễm ôm cánh tay Tần Thanh Miểu, còn Tần Thanh Miểu nâng tay gõ đầu Cố Úc Diễm, rồi lại nhìn Cố Úc Diễm lay cánh tay Tần Thanh Miểu, thẳng đến khi thân ảnh hai người biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới thu lại ánh nhìn, lái xe rời khỏi.
Chuyện đầu tiên sau khi trở về nhà là tắm rửa một cái rồi thay quần áo rộng thùng thình ở nhà, Tần Thanh Miểu do tắm rửa nên trên gương mặt trắng nõn vẫn còn ửng đỏ, ngồi trước bàn trang điểm, nghiêng đầu sấy tóc, Cố Úc Diễm ngồi bên giường nhìn, chẳng bao lâu sau thì đứng dậy đi qua, lấy máy sấy từ trong tay nàng rồi giúp nàng sấy, bộ dáng chuyên chú kia, khiến cho Tần Thanh Miểu đang nhìn nàng qua gương cười nhẹ, thân mình nhích dần về sau, thoải mái nhắm mắt lại.
"Miểu Miểu, thực ra ba của chị vẫn rất để tâm đến chị". Một bên giúp nàng sấy tóc, một bên nghĩ đến chuyện bị gọi đến Tần gia, Cố ÚC Diễm cắn cắn môi, sau một lúc thì nhẹ giọng nói một câu, thấy Tần Thanh Miểu hơi nhướng mi, âm thầm hít thầm hai tiếng, hơi chần chờ, nhưng vẫn tiếp tục mở miệng, " Chắc ông ấy sợ em đến với chị là vì tiền...."
Không mở mắt ra, cũng không nói gì, Tần Thanh Miểu vẫn dựa vào nàng, để mặc nàng ôn nhu khẽ vuốt tóc mình, bên tai vẫn vang lên âm thanh "ù ù" của máy sấy, nghe Cố Úc Diễm tiếng được tiếng không, mấp máy môi, không nói lời nào.
Cố Úc Diễm thấy nàng như thế, nhịn không được thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng tiếp tục vuốt tóc nàng, trong mắt lộ ra vài phần thương tiếc.
Đến Tần gia, rồi bỗng nhiên Tần Thanh Miểu bỗng nhiên xuất hiện đưa nàng đi, thẳng đến khi về nhà, rốt cục nàng cũng có thể im lặng nhìn Miểu Miểu của nàng một cách gần gũi nhất, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy đau lòng.
Quanh mắt lộ ra quầng xanh nhạt, mấy ngày nay, ắt hẳn Miểu Miểu đã rất mệt, mỗi buổi tối đều khi đáp ứng nàng sẽ lập tức đi ngủ, nhưng không biết sau đó lại tiếp tục thức đến khi nào?
Cảm giác trên tay càng thêm nhẹ nhàng, vuốt nhẹ sợi tóc, Cố Úc Diễm đặt máy sấy tóc lên bàn, ôm phủ Tần Thanh Miểu từ phía sau, trong phòng ngủ thiếu đi âm thanh "ù ù" kia thì liền trở nên có chút yên tĩnh.
"Lại đang nghĩ cái chuyện ngốc nghếch gì thế?". Để mặc nàng ôm chặt mình, ngay cả khi nhiệt độ của người này luôn cao hơn mình thì cũng không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại mảnh lo lắng từ đáy lòng được hòa tan, qua một hồi lâu, Tần Thanh Miểu nâng tay phải lên xoa cái đầu nhỏ của Cố Úc Diễm đang nằm úp trên vai trái mình, tiếng nói cực kì ôn nhu, khiến cho người khác có cảm giác bị ôn nhu này làm tan chảy.
"Miểu Miểu, chờ đến khi đã giải quyết xong moi chuyện, chúng ta đi nghỉ mát được không?". Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng ngàn vạn lần hi vọng Tần Thanh Miểu quyên đi tất cả mọi chuyện, cũng biết rõ khả năng này khó xảy ra trên người nữ nhân cường hãn này, Cố Úc Diễm ôm nàng thật chặt, "Chị cần nghỉ ngơi..."
"Ha ha....". Nhẹ giọng cười, từ trong lời nói của nàng nghe ra được đau lòng, khóe môi Tần Thanh Miểu càng cười càng trở nên ôn nhu, tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ, nói trong lơ đãng, "Em có thời gian rảnh không? Tiểu kiểm sát trưởng".
"Ngô?". Hai má đỏ lên, hiểu nàng đang chọc mình, Cố Úc Diễm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình chà sát lên khuôn mặt bóng loáng ngay bên cạnh, cuối cùng dứt khoát đặt cái hôn nhợt nhạt lên đó, buộc miệng tuôn ra lời tâm tình, " Bên cạnh Miểu Miểu, muốn cả đời cũng được".
"Đồ ngốc....". Than nhẹ một tiếng, để mặc nàng hôn như mưa vụn lên cổ mình, bàn tay vốn đang vuốt ve cái đầu nhỏ khẽ trượt, đầu ngón tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhắm nghiền hai mắt, dựa vào Cố Úc Diễm, cảm nhận động tác của người yêu càng thêm ôn nhu tràn ngập tình ý, dần dần thả lòng thân mình, chìm vào giấc ngủ.
Lúc đầu không cảm giác được điều này, thẳng đến khi hôn đến thỏa mãn, cái đầu dần dò xét cố gắng hôn lên hai mảnh môi mềm kia thì mới ý thức được Tần Thanh Miểu đã say ngủ từ lúc nào, toàn bộ động tác không thành thật lập tức dừng lại, nghiêng đầu chăm chú nhìn dung nhan ôn nhu trong chốc lát, hơi có chút rối rắm nhíu mi, nhưng vẫn thành thật duy trì tư thế khom người, hai tay ôm Tần Thanh Miểu, tùy ý nàng ngủ.
Đến lúc Tần Thanh Miểu tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm, trong phòng một mảnh đen kịt, do ngồi ngủ nên hơi mỏi thắt lưng, nhưng sau khi tỉnh táo sau một hồi mơ màng, cảm giác được bên hông có hai cánh tay ôm mình thật chặc, mà cơ thể của mình vẫn duy trì tư thế dưa sát vào thân thể ấm nóng phía sau y hệt trước khi ngủ, lúc này mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng giật giật thân mình, có chút tức giận, "Cố Úc Diễm!".
"Tỉnh rồi?". Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai, đồng thời còn có một làn hơi ấm nhẹ thở ra bên tai, thân mình Tần Thanh Miểu mềm nhũn, âm thanh cũng mềm xuống, " Tại sao lại ngốc như vậy, đã đứng bao lâu?"
"Không lâu". Cười cười, Cố Úc Diễm ngồi thẳng lên, hai tay rời khỏi hông Tần THanh Miểu, nhịn không được sờ sờ thắt lưng, vì cảm giác tê dại mà hàng mi nhăn rúm lại, nhưng cố gắng để không phát ra âm thanh rên rỉ nào, vẫn dùng ngữ khí ôn nhu, "Miểu Miểu, cơm chiều muốn ăn cái gì? Em đi nấu"
Tần Thanh Miểu trực tiếp trở tay kéo nàng vào ngực mình, để nàng ngồi lên đùi, tay nhẹ nhàng xoa lưng nàng, tiếng thở dài bật lên trong bóng đêm.
Hiểu được tình thương của nàng dành cho mình cũng không thua gì mình đối với nàng, Cố ÚC Diễm cũng không tiếp tục cậy mạnh đứng lên, trực tiếp rúc vào ngực nàng, hai tay cũng thuận thế vòng qua cổ nàng, dựa vào cảm giác đặt một cái hôn lên môi nàng, rồi lập tức nở ra nụ cười xán lạn, "Miểu Miểu là vợ của em nha, em để cho chị dựa vào ngủ là chuyện hiển nhiên thôi mà".
Lời nói có vẻ thực tự nhiên thốt ra, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm hồng thấu, nóng từ cổ đến đỉnh đầu, tim cũng đập cực nhanh, Cố Úc Diễm nói xong câu đó thì không yên chờ phản ứng của Tần Thanh Miểu, sợ nàng ấy chán ghét.
May mắn bầu trời lúc này tối đen cộng thêm phòng khách không mở đèn, Tần Thanh Miểu cũng không phủ nhận lời tâm tình của Cố Úc Diễm, ngược lại càng ôm chặt nàng hơn, trong bóng đêm, hàng lông mi chớp hai cái, "Không tiền đồ".
Động tác khẽ vuốt ngay lưng vẫn được duy trì từ nãy đến giờ, thắt lưng lúc nãy còn đau giờ đã đỡ hơn rất nhiều, Cố ÚC Diễm chôn đầu chỗ hõm vai Tần Thanh Miểu, nghe thanh âm lạnh lùng quen thuộc nhất kia phun ra ba chữ ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát cần cổ bóng loáng hai cái, rồi chợt lui khỏi lòng Tần Thanh Miểu vài bước.
"Chuyện gì vậy?". Chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ, Tần Thanh Miểu có thể mơ hồ thấy được thân ảnh quen thuộc kia đứng lên lùi về sau, sau đó bước về phía tủ quần áo, không khỏi nhăn mi lại.
Ngay sau đó, người kia không biết làm gì ở tủ quần áo liền bước đến trước mặt nàng, thân mình nhỏ bé liền quì xuống ngay bên người nàng.
"Tiểu Diễm?". Không hiểu rõ động tác của nàng, chợt hoảng hốt khi thấy nàng quì sụp xuống chân mình, đang nghĩ đến có phải vì quá đau eo đau chân nên Cố Úc Diễm ngã xấp xuống, Tần Thanh Miểu vội vàng đứng dậy, hai tay vươn ra trước muốn đỡ nàng thì bị nàng cầm lấy, tiếp theo đó là mảnh môi son mềm mại chợt dừng lại trên mu bàn tay.
"Em....". Nhất thời Tần Thanh Miểu ngưng thở, đang định mắng nàng không có tiền đồ, thân mình cứng đờ tại chỗ.
Thấy không rõ động tác của người đang qùy trước mặt mình, chỉ bất giác cảm thấy trên ngón tay, một vật lạnh lẽo đang chậm rãi trượt xuống từ đầu ngón tay, và dừng ngay chỗ hốc tay.
"Miểu Miểu, gả cho em đi".