" Em... Em...". Ở trước mặt Tần Thanh Miểu luôn vô cùng yếu ớt nhu thuận, cắn môi, buông thỏng mắt không dám nhìn nàng, " Vừa rồi bà ngoại.... lúc nói đến ca ca... Không phải là chị rất khó sống sao?"
Miểu Miểu đã từng mắng nàng rất nhiều lần. Nhưng, mỗi lần làm loại chuyện này, đều ép nàng phải gọi tên mình.... Mà nàng mỗi lần đều mặc Miểu Miểu mắng rồi chỉ ngây ngốc cười, không nói cho nàng biết muốn nàng gọi tên mình là bởi vì nàng ngẫu nhiên sẽ luôn nghĩ đến cái đêm kia Tần Thanh Miểu ôm nàng mà lại gọi tên ca ca.
Ngay cả khi, đã biết nữ nhân này là người yêu của mình, nhưng mà, vẫn cảm thấy rằng, nếu như ca ca còn sống, thì người nàng thích không nhất định là mình
Mà sự tự ti mơ hồ này, Cố Úc Diễm vẫn chưa bày ra trước mặt Tần Thanh Miểu, luôn luôn cố gắng khắc chế không nghĩ đến chuyện đó. Nhưng mới vừa rồi, khi bà ngoại nói "A Sâm đã ra đi", rõ ràng nàng thấy được trong mắt Tần Thanh Miểu lóe lên một chút khổ sở, trong lòng đau xót, chẳng qua ngại bà ngoại còn ở đó, mới gắt gao khắc chế cảm xúc cơ hồ có thể đỗ vỡ trong nháy mắt.
Vẻ mặt vừa mới hơi tức giận nhất thời lóe qua một tia kinh ngạc, nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu trầm mặc một lát, lắc đầu đưa tay xoa trán Cố Úc Diễm, "Thật có lỗi, tôi tưởng em không để ý tới".
Sắc mặt bị kiềm hãm, tiếp theo đó là ngẩng đầu dùng ánh mắt khó sống quan sát Tần Thanh Miểu, nếu như vừa rồi ngực chỉ mơ hồ đau, thì giờ phút này quả nhiên muốn vỡ ra, cảm giác chua xót ngay xoang mũi biến mất, tâm trạng khóc không ra nước mắt lập tức trào ra, Cố Úc Diễm há miệng thở dốc, lui về sau tránh đi bàn tay khẽ vuốt trán mình của Tần Thanh Miểu, muốn nói cái gì đó, nhưng toàn bộ lời nói đều bị chèn ép trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra lời được.
Cái gì mà tưởng nàng không để ý tới? Tưởng nàng không để ý, nên có thể tự nhiên lo lắng cho ca ca, có thể vì ca ca mà tâm tình bị kéo theo sao?
Cắn cắn môi, nháy mắt dưới không cho nước mắt trượt xuống, Cố Úc Diễm cơ hồ xúc động muốn chạy lấy người, nhưng vẫn quật cường đứng yên nhìn khuôn mặt của người nàng thích đến như vậy.
Hai tay vòng trước ngực, mi mắt đẹp đẽ gắt gao chạy theo, Tần Thanh Miểu nhìn bộ dáng Cố Úc Diễm như muốn khóc lên, thở dài một tiếng rồi kéo nàng vào lòng, tiếng nói ôn nhu rất nhiều so với trước, "Rốt cục em đang để ý đến cái gì vậy, tuy rằng tôi không nói qua tôi thích em, nhưng chẳng lẽ em còn không cảm giác được?"
Thân mình nhẹ nhàng giãy giụa, thối lui khỏi lòng Tần Thanh Miểu, trâm mặc không muốn tới gần, Cố Úc Diễm không nhìn nàng, tay rũ xuống hai bên người nắm lại thành đấm, giống như môt đứa trẻ đang phát cáu.
Đôi mắt chợt lóe lên, bởi vì động tác thối lui của Cố Úc Diễm mà sắc mặt khẽ biến, Tần Thanh Miểu nhíu mi, rồi lại rất nhanh dùng ngữ khí ôn nhu dỗ dành, "Em đang muốn đùa giỡn với tôi sao?"
"..... Không có". Thật vất vả mới bật ra được hai chữ khỏi cổ họng, vẻ mặt Cố Úc Diễm vẫn quyết liệt.
"Mới vừa rồi, chỉ là nghĩ đến bà ngoại của tôi thôi". Rất ít khi tự mình giải thích những chuyện như vầy trước mặt người khác, thế nhưng lúc này lại không nề hà nhu hòa giải thích, Tần Thanh Miểu lắc lắc đầu, cũng không lại chỗ Cố Úc Diễm nữa, mà trở lại ngồi lên giường, chậm rãi nói, "chỉ là nhớ, nếu như bà ngoại tôi vẫn còn sống, có phải cũng khoan dung giống như bà ngoại của em hay không.... Lúc tôi học đại học thì bà ngoại đã qua đời".
Chớp chớp mắt, người luôn đắm chìm trong sự tự ti không thể so được với ca ca lập tức ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân ngồi ở trên giường bình tĩnh nói, ánh mắt kinh ngạc, nhưng vẫn còn mang theo một chút do dự không tin được.
"Không tin tôi?". Ngẩng đầu nhìn Cố Úc Diễm, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt không thể tin được của nàng, Tần Thanh Miểu nâng ngữ điệu lên, híp híp mắt, "Cố Úc Diễm, em giỏi lắm".
"Em....em ....Miểu Miểu?". Cảm giác được Tẩn Thanh Miểu thực sự tức giận, tâm Cố Úc Diễm nhất thời hoảng lên, chạy qua chỗ nàng hai bước, lại dừng lại, biểu tình bối rối, "Em không phải...."
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm đang mâu thuẫn, Tần Thanh Miểu mấp máy môi không nói một lời, ánh mắt lạnh băng xoáy vào trực tiếp khiến Cố Úc Diễm cảm thấy từng đợt lạnh lẽo, nuốt ngụm nước miếng, cứng thân mình không dám nhúc nhích.
Mặt lạnh lùng nhìn Cố Úc Diễm trong chốc lát, vốn muốn mắng nàng một chút, rồi lại bởi vì thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cùng ánh mắt hơi phiếm hồng mà đau lòng đứa trẻ nhỏ hơn mình rất nhiều kia,cuối cùng Tần Thanh Miểu thở dài, ngay cả ngữ khí cũng chậm lại một chút, "Lại đây".
Tự biết đã chọc giận nàng, Cố Úc Diễm miễn cưỡng bước lại gần, di chuyển đến trước mặt Tần Thanh Miểu, còn chưa kịp nói ra câu nào, tay liền bị bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, ngay sau đó liền nghe được thanh âm trong trẻo lạnh lùng cất lên, "Cố Úc Diễm, tôi yêu em".
Tầm mắt người nọ nhìn thẳng vào mắt mình, có thể thấy rõ sự nghiêm túc bên trong, lòng Cố Úc Diễm nhảy dựng lên, môi rung động, hốc mắt lại càng thêm đỏ.
"Vì sao lại không nói tôi biết, em vẫn còn để ý buổi tối hôm đó?'. Thông minh mẫn cảm như Tần Thanh Miểu, giờ phút này thấy bộ dạng khiến người khác đau lòng của Cố Úc Diễm, chỉ thoáng nhớ qua liền hiểu vì sao mỗi lần cùng nàng làm chuyện thân mật thì luôn cố chấp bắt chính mình kêu tên nàng, lông mi run lên, càng nắm chặt tay nàng hơn, "Tôi tưởng em sớm đã biết đó là do tôi cố ý"
Giữa mũi chua xót một trận, vốn đã ủy khuất thì này lại càng thêm ủy khuất, nước mắt luôn cố khắc chế giờ đây rơi xuống từng giọt, rồi lại cắn răng không dám khóc thành tiếng, thẳng thân mình mặc cho Tần Thanh Miểu lôi kéo, ánh mắt lom lom nhìn dưới đất, nước mắt trượt xuống theo sườn mặt, nhỏ lên mu bàn tay Tần Thanh Miểu, làm cho bàn tay thoáng run lên, sau đó trực tiếp đặt lên lưng nàng, kéo nàng vào ngực mình
"Hơn hai năm trước, em cũng không có như bây giờ....". Làm như nhớ tới cái gì, trên gương mặt chợt lóe lên một đạo hồng nhạt, Tần Thanh Miểu duy trì ngữ khí bình tĩnh, tay ôm lấy Cố Úc Diễm, "Kia..... Lúc làm chuyện đó, tôi vẫn có thể bảo trì lí trí được...."
Ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân đã đứng dậy từ lúc nào không biết, ý vào giày cao gót mà cao hơn mình, vẻ mặt Cố Úc Diễm ngây ngốc, ngay cả lệ cũng quên rơi, chỉ biết nhìn vào người bởi cái nhìn thẳng của mình mà hai má dần ửng đỏ, "Như vậy sao?"
Hàm răng cắn nhẹ môi dưới, cúi đầu nhìn nàng hai giây, rồi mau chóng tránh đi ánh mắt của nàng, Tần Thanh Miểu ngay cả hai bên tai cũng có chút đỏ lên, nhưng ngữ khí vẫn lãnh đạm như vậy, "Ân, cho nên chỉ cần cố ý muốn gọi tên Cố Úc Sâm, thì vẫn có thể".
Tay níu lấy áo sơ mi của Tần Thanh Miểu, ánh mắt Cố Úc Diễm lóe lên, tựa hồ nghĩ đến cái gì, một lát sau, đánh bạo, "Vậy.... Bây giờ chị..... Bây giờ kêu tên em.....".
Ngực phập phồng thật mạnh, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, Tần Thanh Miểu trực tiếp trắng mắt liếc nàng một cái, hai má từ đỏ ửng đã chuyển sang đỏ đậm, "Em còn dám nói!"
Nói xong, trực tiếp đẩy Cố Úc Diễm ra, "Tin hay không thì tùy, tránh ra".
"A....". Sớm đã không còn cảm giác chua xót nữa, Cố Úc Diễm đang ôm Tần Thanh Miểu thả lỏng thân mình ở trên người nàng thiếu chút nữa té dập mặt xuống đất, nháy mắt, bình ổn thân mình rồi lập tức dán lên ôm nàng, ôm gắt gao không chịu buông ra, "Miểu Miểu...."
"Làm gì vậy, em còn muốn cái gì nữa? Tránh ra". Giãy giụa cố gắng thoát khỏi lòng Cố Úc Diễm, hai tay Tần Thanh Miểu chống lên bả vai nàng, thanh âm mang theo tức giận, "Buông tay!".
Có chút không hiểu vì sao người vừa rồi ủy khuất tức giận rõ ràng là mình nha, lúc này bị đảo ngược, Cố Úc Diễm càng ôm chặt nàng không cho nàng đẩy mình ra, thanh âm mềm xuống, "Miểu Miểu Miểu Miểu, đừng nóng giận nữa".
"Tránh ra". Ngữ khí lạnh xuống, nghĩ đến tên này vừa rồi dám đẩy mình ra, Tần Thanh Miểu lại càng giận, động tác chống đẩy trên tay lại càng phát ra nhiều lực, "Có nghe thấy không".
"Không buông". Khí thế vô lại xuất hiện, Cố Úc Diễm cong miệng lên, "Miểu Miểu là của em".
Khẽ hừ một tiếng, nghe nàng nói như vậy, động tác Tần Thanh Miểu hơi dừng lại, ngữ khí khinh thường, "Nằm mơ".
"Ngô.... Miểu Miểu...". Suy sụp, Cố Úc Diễm cọ cọ vai nàng, thật giống như đứa nhỏ thương bị vứt bỏ lúc nãy không phải nàng, thanh âm mềm nhũn, "Em biết lỗi rồi, chị không cần tức giận nữa...."
"Vậy sao?'. Cảm giác được Cố Úc Diễm không còn ôm mình chặt như trước nữa, thân mình Tần Thanh Miểu thoát ra khỏi lòng nàng, ngồi lên giường rồi giơ cằm lên, "Sai ở đâu?'
"Ngô?'. Mới lơi lỏng một chút mà để nàng trốn thoát, Cố Úc Diễm có chút chán nản chu miệng, nghe nàng hỏi như vậy, nâng tay gãi đầu, "Em không nên đẩy Miểu Miểu ra....".
"Còn nữa".
"Không nên nghĩ lung tung..."
"Thật sự cho rằng như vậy sao?". Chân thon dài đảo qua, khuỷu tay Tần Thanh Miểu chống lên đầu gối đỡ lấy cằm, ngữ khí bình thản, "Nói không chừng người tôi yêu là Cố Úc Sâm a?"
"Ngô? Mới không phải!". Khuôn mặt nhỏ nhắn kích động phản bác, nhìn thấy vẻ mặt vênh váo đắc ý của nữ nhân kia, Cố Úc Diễm có chút nóng nảy, nghĩ đến lúc mình khó chịu hình như Tần Thanh Miểu có nói yêu minh, lập tức nói ra, "Miểu Miểu, vừa rồi chị mới nói chị yêu em!".
"Không có, em nghe lầm rồi". Mặc nàng bổ nhảo qua ôm lấy mình, bộ dáng Tần Thanh Miểu vẫn bình tĩnh, ngữ khí khẳng định.
"Không có, không có nghe lầm!". Gắt gao ôm Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm vội vàng hôn lên mặt nàng, "Miểu Miểu Miểu Miểu, lặp lại lần nữa được không?"
"Nói cái gì, nói tôi yêu Cố Úc Sâm?". Mày liễu giương lên, nữ nhân sau khi bà ngoại rời khỏi liền bị nghẹn giờ phút này kích thích Cố Úc Diễm không kiêng nể gì, thấy vẻ mặt buồn bực của nàng, đưa tay búng trán nàng, "Tránh ra.....".
"Ngô, ngô....". Người bị gõ trán rầm rì, tay vẫn siết chặt gắt gao, giữ lấy nàng, đầu óc rốt cục cũng thanh tỉnh một chút, nghĩ đến lúc nãy Tần Thanh Miểu khi bị mình giận thì vẫn mềm mại nhẹ giọng giải thích với mình, rồi lại tiếp tục nhớ đến vẻ mặt hồng hào cùng lời nói ấp úng ngập ngừng khó có được kia, Cố Úc Diễm chợt cười toe toét, ngồi thẳng lên nhìn nữ nhân ngạo kiều trong chốc lát, trực tức thiếp lên, mặc kệ giãy giụa sau đó của nàng mà áp nàng lên giường, nằm phía trên nàng, cười rất chi là đắc ý, "Miểu Miểu, sau này vẫn kêu tên của em nữa, được không?"
Đình chỉ giãy giụa, Tần Thanh Miểu chăm chú nhìn người đang áp ở trên mình cười đến mức làm người ta cực kì khó chịu, khóe môi chợt câu lên một tia cười mị hoặc, tay xoa nhẹ vành tai Cố Úc Diễm, "Tiểu Diễm ~~~"
"Dạ!", thỏa mãn đáp lời, giờ phút này Cố Úc Diễm chợt cảm thấy tất cả khúc mắc trong lòng đã biến mất, nghĩ đến sau này ở cùng một chỗ, mỗi lần ở trên giường đều làm cho Tần Thanh Miểu thành bộ dạng mất hết lí trí thở gấp gọi tên mình, tươi cười lại càng thêm xán lạn, "Miểu Miểu, em yêu chị, em biết chị cũng yêu em!".
"Ha ha..." . Lần thứ hai giơ lên nụ cười dụ dỗ, hai tay Tần Thanh Miểu câu cổ Cố Úc Diễm, đem hơi thở trên môi chuyển qua tai nàng, ngữ khí trong phút chốc trở nên lạnh xuống, gằn từng tiếng.
"Sau khi trở về, không được bước vào phòng tôi một bước".