"Bất quá, nghe nói gần đây cuộc sống của người đàn bà kia không tệ a". Không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Cố Úc Diễm, chỉ thấy nàng vẫn làm động tác uống nước trong vô thức, lại tiếp tục thêm nước rồi nói, "Cũng không thấy cô ta ghi nợ nữa, ra tay cũng rất hào phòng, nghe nói chơi mạt chược thua rất nhiều tiền cũng không nhăn một chút nào".
"Như vậy sao....". Thì thào nói xong, liên hệ với tình trạng tài khoản của Tần Thanh Dật trong khoản thời gian này, trong lòng Cố Úc Diễm tiên đoán ngày càng nhiều, nghe mẹ Nguyễn Minh Kỳ nói tiếp chuyện khác, trong đầu lại lo lắng chuyện này, hồi lâu sau, mới chỉnh lại sắc mặt, "Dì, có thể nói cho con biết địa chị nhà Vương Vận Như không?"
"Đương nhiên là có thể rồi". Khoát tay, nữ nhân hiền lành cười tươi trực tiêp đứng dậy cầm bút viết xuống địa chỉ đưa cho Cố Úc Diễm, "Có gì cần dì giúp đỡ thì cứ nói dì nha"
"Dạ! Cảm ơn dì". Lộ ra nụ cười tuôi, Cố Úc Diễm nhìn địa chỉ, đứng lên, "Con đi trước làm chút chuyện, không quấy rầy dì nữa"
"Đi đi, đi đi". Hai người đã hiểu nhau từ sớm, mẹ Nguyễn Minh Kỳ cười cười, cùng Cố Úc Diễm tới cửa, rồi hình như nhớ đến cái gì đó nên gọi nàng lại, "Tiểu Diễm a..."
Người sắp rời đi lập tức dừng cước bộ, xoay người nhìn về phía nữ nhân phía sau, vẻ mặt nghi hoặc.
"Con.... Có thời gian thì nhớ tâm sự nhiều hơn với Minh Kỳ, nha đầu kia, bảo nó tìm bạn trai mà nó lại không chịu". Thở dài, nghĩ đến đứa nhỏ kia, mẹ Nguyễn Minh Kỳ tất nhiên không còn bộ dáng bát quái như vừa rồi nữa, khôi phục thần tinh, "Đều là con gái lớn cả rồi, cũng không thể chần chờ thêm nữa".
Giật mình, Cố Úc Diễm có chút ngơ ngẩn nhìn bà, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, "Con hiểu rồi, con sẽ hỏi Minh Kỳ một chút".
"Được rồi, vậy cảm ơn Tiểu Diễm nha". Mặt mày cong lên, vừa mới có ý buồn rầu lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười, "Tiểu Diễm a, con cũng vậy, khi nào thì mới đưa bạn trai về đây cho dì gặp mặt a?"
"A..... Còn sớm còn sớm....". Ngượng ngùng cười cười, thấy mẹ Nguyễn Minh Kỳ còn muốn nói thêm gì nữa, Cố Úc Diễm vội vàng, lui về phía cửa mấy bước, "Di, con đi trước nha, trở về sẽ nói với Minh Kỳ".
"Ôi chao, đứa nhỏ này....". Nhìn thấy thân ảnh vội vàng trốn tránh kia, nữ nhân lắc đầu, xoay người vào nhà mình, vừa đi vừa cảm khái, ' Thanh niên hiện nay a, tại sao lại không gấp a....'
Sau khi ra khỏi nhà Nguyễn Minh Kỳ, Cố Úc Diễm xem xét tờ giấy ghi địa chỉ của Vương Vận Như, một đường tìm tới nhà Vương Vận Như, khi tới cửa thì có chút nghi hoặc đánh giá căn nhà có chút cũ nát, yên lặng đứng ở đó một lát, cắn môi lo lắng tìm lí do để xâm nhập.
"Đến đi, hôm nay thắng được tiền, mời các bà uống rượu". Ngay tại lúc Cố Úc Diễm đang đau đầu khổ sở, phía sau chợt truyền đến một giọng nữ hào phóng, đồng thời còn có mấy người đi theo, tiếng bước chân truyền đến, Cố Úc Diễm sợ run lên, lập tức trốn sang bên cạnh, ra vẻ là đang mua đồ ở tiểu tạp hóa.
Đứng bên cạnh tiệm tạp hóa vừa mua kẹo cao su vừa nhìn trộm mấy nữ nhân đang đi vào nhà Vương Vận Như, nghe thanh âm lộn xộn, mà bộ dáng này của Cố Úc Diễm lại rơi vào tầm mắt của bà chủ cửa tiệm, trái lại làm cho bà ấy bật cười, 'Bọn họ thường xuyên như vậy".
"A?". Tầm mắt dưng lại ở người đàn bà đi đầu rõ ràng đã qua bốn mươi nhưng vẫn đầy phong độ, nghe nàng nói cười mới khách uống rượu, lại nghe thấy bà chủ nói như vậy, Cố Úc Diễm xoay đầu lại, vừa nhìn liền thấy mỡ muối dấm chua đều có đủ trong tiệm tạp hóa, chợt nhớ đến mẹ Nguyễn Minh Kỳ nói Vương Vận Như thường xuyên ghi nợ, bèn hỏi, "Người đàn bà chanh chua đó là A Như?"
"Đúng vậy a...." quét mắt nhìn cánh cửa mở ra rồi khép lại, ngữ khí của bà chủ có chút hâm mộ, "Gần đây cũng không biết phát tài từ đâu, ngày nào cũng sống an nhàn a'
"Ngô...." Gật gật đầu, Cố Úc Diễm không nói thêm gì nữa, thấy bà chủ thối tiền, hơi chần chờ, ' Thoạt nhìn bà ấy rất giống người thường xuyên uống rượu bài bạc a, chồng con sẽ không nói gì sao?'
"Tôi ở đây đã hai mươi mấy năm, chưa từng thấy chồng con cô ta xuất hiện'. Bà chủ lắc đầu, đưa tiền cho Cố Úc Diễm, thở dài, 'Người này thật may mắn a...."
"Ngô....Bình thường ngoài làm việc ra thì chỉ như vậy a?". Ra vẻ không biết Vương Vận Như không đi làm, Cố Úc Diễm nhét tiền vào túi, không chút để ý, "Có cảm giác rất hào phóng".
"Công việc? Tôi không hề thấy cô ta làm việc a". Giờ này ước chừng khoảng hơn ba bốn giờ chiều, đến tiệm tạp hóa mua đồ chỉ có một mình Cố Úc Diễm, bà chủ có lẽ đang rảnh rỗi nên tán gẫu, thấy Cố Úc Diễm có vẻ rất hứng thú, tính bát quái cũng bắt đầu nổi lên, "Bất quá đầu tháng có thể sẽ thiếu tiền...nhưng gần đây có vẻ khá hơn, nói là chờ làm bà lớn, nên ra tay cũng hào phóng hơn nhiều".
"Bà lớn". Chớp mắt lặp lại hai từ này, Cố Úc Diễm quay đầu nhìn căn phòng cũ nát kia, nhíu nhíu mày.
"Đúng vậy a....." Gật gật đầu, bà chủ ngồi xuống ghế, cũng cùng Cố Úc Diễm nhìn căn nhà kia, "Cũng lạ, một nữ nhân, không có việc làm cũng không chồng con, mà mỗi tháng lại có tiền, còn thích đánh bạc uống rượu...."
Đứng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Nhất định là có người đàn ông nào cho cô ta tiền, hiện tại muốn cho cô ta lên làm chính"
Nao nao, Cố Úc Diễm gắt gao nhìn chằm chằm cảnh cửa kia, môi mím lại, đứng đó nghe bà chủ nói vài câu nữa, cảm giác có tiếp tục cũng không thể moi ra thêm chút thông tin nào nữa, liền thuận miệng nói vài câu với bà chủ rồi rời khỏi.
Lúc về đến nhà thì bà ngoại đang chuẩn bị cơm chiều, Cố Úc Diễm vào nhà bếp phụ bà ngoại, đơi cho đến khi chuẩn bị xong cơm chiều rồi ăn, cùng hai vị lão nhân nói chuyện phiếm một chút, sau đó đi thì phòng luyện chữ.
Nhưng mà khi cầm bút lông lên viết chữ xuống, trong đầu lại sửa sang tin tức thu thập được trong ngày, nên chữ trên giấy có vẻ không dễ coi như ngày thường,
Hai mươi năm trước chuyển vào thôn này, không có công việc cũng không có chồng con, mỗi tháng đều có được một khoảng tiền cố định, thích đánh bạc uống rượu, thường xuyên ghi nợ, đầu tháng trả tiền, mà gần đây căn bản không còn ghi nợ nữa... Nói cách khác, gần đây có người cho bà ấy nhiều tiền hơn so với trước kia, còn có hai chữ 'bà lớn' kia nữa.....
Dừng bút lại, đặt bút lông lên bàn, Cố Úc Diễm nhìn chữ "Tần" ở trên giấy được bản thân viết xuống trong vô thức, thật lâu sau, thở dài một tiếng.
Dựa theo tin tức thu thập được, cha của Tần Thanh Miểu là Tần Mộ chính là người cung cấp tiền trong hai mươi năm qua mới đúng, mà Vương Vận Như chính là mẹ của Tần Thanh Dật, Tần Thanh Dật gần đây không biết tại sao đã biết được tin tức của mẹ, biết được tin huống mẹ mình, nên mới lấy tiền kiếm được chu cấp cho sở thích uống rượu của mẹ...
Nhưng mà, cái từ ' bà lớn' tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Tần Mộ muốn đưa Vương Vận Như trở về Tần gia?
Nguyên bản người đang đứng luyện chữ không biết từ lúc nào đã chậm rãi ngồi lên ghế, yên lặng nhìn tờ giấy trên bàn, mày càng nhăn chặt lại.
Tuy tằng Tần Thanh Miểu luôn không nhắc đến chuyện này, nhưng chiếu theo thái độ cùng với lời nói lãnh đạm không hờn giận của nàng với Tần Mộ, hiện nhiên nàng rất chán ghét chuyện Tần Mộ có con riêng bên ngoài.
Nghe nói Tần Mộ cùng mẹ Tần Thanh Miểu kết hôn ba năm thì mới có Tần Thanh Miểu, mà Tần Thanh Dật lại lớn hơn một tuổi so với Tần Thanh Miểu....Tình huống như vậy, nếu Vương Vận Như thật sự là mẹ của Tần Thanh Dật, như vậy thời gian mà Tần Mộ và nàng đang sinh Tần Thanh Dật, đã kết hôn với mẹ Tần Thanh Miểu.....
Nghĩ đến chuyện của Tần gia, biểu tình Cố Úc Diễm lại càng thêm nghiêm trọng, nghĩ đến việc nàng ít nhắc đến cha mình, mà mỗi khi ngẫu nhiên nhắc đến thì trong tròng mắt cũng chỉ chứa đựng chán ghét, càng thêm đau lòng.
Tần Mộ nhất định biết Tần Thanh Miểu thực chán ghét việc ông ta có con riêng ở bên ngoài, vậy tại sao lại có tính toán sẽ tái hôn với người đàn bà kia rồi đón về nhà đây? Đây cũng quá không để ý cảm thụ của Tần Thanh Miểu rồi chứ?
Nắm chặt điện thoại trên bàn, Cố Úc Diễm căn môi, rồi lại buông điện thoại.
Trước mắt đã biết được số tin tước cùng phỏng đoán nhất định, hơn nữa trước cú điện thoại kia Tần Thanh Dật và Vệ Minh Khiêm đã gặp nhau ở nhà hàng, chuyện nay rốt cục có quan hệ gì tới Vệ Minh Khiêm? Gần đây Tần Thanh Miểu luôn bề bộn nhiều việc, dựa theo Đường Vận từng nói thì giống như gặp quỷ luôn xuất hiện một ít vấn đề, mặc dù không thay đổi gì lớn, nhưng vẫn làm Tần Thanh Miểu bận rộn hơn so vơí trước kia....còn hai sự cố Tần Thanh Miểu bị thương nữa, lần thứ hai là Tần Thanh Dật bị thương, rốt cục là do Vệ Minh Khiêm gây ra, hay là có quan hệ với Vương Vận Như, hay là một người nào hoàn toàn khác?
Các vấn đề lần lượt xuất hiện, Cố Úc Diễm đau đầu xoa huyệt thái dương, thở dài, vẫn cầm lấy điện thoại bấm số Tần Thanh Miểu.
Không nói đến chuyện trước đó, lời nói lúc này, chỉ là muốn gọi điện khuyên Miểu Miểu không nên uống quá nhiều rượu mà nghỉ ngơi thật tốt.
Không nói đến chuyện xảy ra hôm nay, cũng không nói cho nàng biết suy đoán của mình, Cố Úc DIễm vẫn giống như ngày thường làm nũng dặn dò Tần Thanh Miểu rồi cúp điện thoại.
"Tiểu Diễm a, không còn sớm, nhanh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi", cửa thư phòng mở ra, bà ngoại từ bên ngoài tiến vào, "Đừng viết nữa a, khó có khi trở về thì hảo hảo thả lỏng xuống".
"A, hảo...". Ngẩng đầu, vứt bỏ đầu óc u sầu trước đó, Cố Úc Diễm một bên đáp lời một bên ra khỏi bàn, "Con trở về phòng trước lấy quần áo tắm rửa nga, bà ngoại".
"Đi mau đi". Lộ ra nụ cười hiền lành, bà lão tiến lại bàn học, "Chú ý một chút, đừng để cảm lạnh".
"Dạ biết".
Cố Úc Diễm rời khỏi thư phòng, đi ra ngoài rồi thuận tay đóng cửa thư phòng lại, trong thư phòng, bà ngoại dọn bút lông xong, đang định sửa sang giấy viết lại để sang một bên, nhưng khi thấy tờ giấy thì dựng lại động tác.
Một chứ "Tần" rõ ràng ở bên trên.