"Anh mẹ nó không biết xấu hổ hay sao mà nói mấy lời này với tôi? Đó là ngoài ý muốn sao? Hả?"
"Còn có mấy ngày hôm trước, bên chi nhánh công ti có chuyện, đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra! Tôi đã nói cái gì? Không được chạm đến Thanh Miểu!"
"Nực cười, muội muội của tôi thì tôi che chở, có vấn đề gì sao?"
....
"Bộp!".
Đầu bỗng nhiên bị vỗ một cái, đang ngồi đối diện máy tính nhớ lại mấy lời nói tức giận của Tần Thanh Dật ở bệnh việc ngay hôm đó, Cố Úc Diễm hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Thương Mặc đang cầm hồ sơ đập vào đầu mình, vội vàng đứng dậy, "Tổ trưởng"
"Nghĩ cái gì thế, nhập thần đến như vậy". Mày nhướng lên, đặt hồ sơ lên bàn, Thương Mặc thản nhiên nói, "Án tử này em phụ trách đi".
"Nga....hảo". Gật gật đầu, nhìn bìa hồ sơ trước mặt, tầm mắt dừng lại ở mấy chữ "Án trộm cướp", Cố Úc Diễm cũng không nghĩ gì nhiều, trả lời theo thói quen hàng ngày.
"Tôi muốn, từ đầu tới đuôi, em phụ trách". Nâng tay sờ sờ mũi, khóe môi Thương Mặc cong lên, "Bao gồm cả công tố, em hiểu ý của tôi không?"
Chớp mắt, Cố Úc Diễm có chút ngây người, ánh mắt dại ra nhìn Thương Mặc, sau một hồi lâu, nâng ngón tay chỉ chỉ mình, "Từ đầu tới đuôi, một mình tôi?"
"Đúng vậy". Trực tiếp trở lại vị trí của mình, Thương Mặc cũng không thèm để ý vẻ mặt phức tạp có bao nhiêu ngốc của Cố Úc Diễm, mở máy tính của mình ra bắt đầu làm việc, "Hảo hảo chuẩn bị, khoa trưởng đã có ý muốn xem văn kiện, chắc em hiểu được".
Ngồi ở trên ghế, nghe Thương Mặc nói xong, Cố Úc Diễm quay đầu lại, nhìn phần hồ sơ trên bàn, rất lâu sau đó cũng chưa làm động tác tiếp theo.
"Ngây người?". Nhiễm Yên ngồi ở một bên chứng kiến hết một màn, nhìn thấy bộ dáng lăng lăng của Cố Úc Diễm, nhìn Trương Linh rồi cùng nhau cười, đi đến bên cạnh Cố Úc Diễm gõ đầu nàng, "Được thăng chức không thấy vui sao?"
"A.....Không phải....". Lắc đầu, trên mặt có chút vô thố, Cố Úc Diễm phủ lên phần hồ sơ kia, "Tôi....một mình....giải quyết?"
"Đúng vậy". Vô cùng thân thiết xoa xoa đầu Cố Úc Diễm, Nhiễm Yên cười cười nói, "Văn phòng chúng ta ít nhất cũng phải có Tiểu Cố làm công tố viên chứ".
"Ân.....". Trừng mắt nhìn, cong cong đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn nữ nhân tràn đầy ý cười, rồi lại quay đầu nhìn Trương Linh cũng đang cười với mình, Cố Úc Diễm dùng sức gật đầu, "Ân!".
"Được rồi, hảo hảo chuẩn bị đi Tiểu Cố, có gì không hiểu thì cứ hỏi phòng mình". Thương Mặc nãy giờ cúi đầu làm việc không nói gì rốt cục cũng mở miệng, "Đừng khẩn trương".
"Ân!".
Đợi đến khi tất cả mọi người trở về với công việc của mình, Cố Úc Diễm hít một hơi thật sâu, mở ra tập hồ sơ trước mặt, còn thật sự nghiêm túc đặt bút viết, mà bộ dáng tập trung tinh thần kia, làm cho Thương Mặc lúc đến văn phòng Triệu Mạt Thương nghĩ đến vẫn cảm thấy buồn cười, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý thì Thương Mặc rời đi, mà Cố Úc Diễm bình thường có vẻ có chút sợ nàng bây giờ lại không hề phát hiện nàng đã rời đi.
Đến giữa trưa Tần Thanh Miểu vì chuyện công ty nên không về nhà ăn cơm, Cố Úc Diễm ở nhà tùy tiện ăn linh tinh một chút, sau đó cho Đạm Đạm và Tưu Tưu ăn, rồi lười nhát nằm trên sô pha, trong chốc lát nghĩ đến mình sắp trở thành công trợ lí kiểm tra, một lát sau lại nghĩ đến mình sắp sửa thành công tố viên tham gia tòa án thẩm vấn, rồi lát sau lại nghĩ đến chuyện Tần Thanh Dật và Tần Thanh Miểu, mặt mày khi thì gắt gao nhăn lại, lúc thì lại buông lỏng ra.
"Suy nghĩ cái gì đây?". Đang nhập thần tự hỏi, đến ngay cả thanh âm mở cửa của Tần Thanh Miểu cũng không nghe được, thẳng đến khi bên tai nghe được thanh âm quen thuộc, sau đó cổ được nhẹ nhàng vòng qua từ phía sau, Cố Úc Diễm mới phục hồi tinh thần lại, thuận thế tựa ra phía sau, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, tại sao lại trở về vây a?"
Không phải nói buổi trưa sẽ không trở lại sao?
"Em không muốn gặp tôi?". Mày liễu giương lên, trong lời nói tựa hồ lộ ra một chút hoài nghi, nhưng tiếng nói lại rất ôn nhu, Tần Thanh Miểu cũng nghiêng đầu đối diện với Cố Úc Diễm, "Vậy tôi đi đây".
"Ngô, em chỉ hỏi một chút thôi". Biết nàng thích trêu chọc mình, Cố Úc Diễm cũng không sốt ruột, nhưng miệng vẫn giải thích, "Chỉ là thấy kì quái mà thôi....Mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy Miểu Miểu chẳng phải rất tốt sao?"
"Ân hừ". Đứng dậy rời khỏi sô pha, đi đến đằng trước ngồi xuống, Tần Thanh Miểu hừ khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa.
"Miểu Miểu, buổi sáng tổ trưởng đưa cho em một phân hồ sơ, để cho em tự mình xử lí". Tuy rằng đối với chuyện sắp xảy đến rất khẩn trương không yên, nhưng vẫn thật vui vẻ hưng phấn, giờ phút này nhìn thấy Tần Thanh Miểu ở bên người mình, dĩ nhiên liền muốn chia sẻ với nàng ngay lập tức, Cố Úc Diễm nhếch miệng nói, "Lần nay em là công tố viên chứ không phải là thư kí nha".
"Ân....". Nhẹ nhàng gật đầu, đối với phương diện này căn bản là không biết gì, nhưng sau khi ở cùng một chỗ với Cố Úc Diễm, riêng với mấy cái trình tự thẩm vấn tòa án pháp luật cũng hiểu thêm đôi chút, biết được nhân viên công tố là gì, Tần Thanh Miểu giật giật thân mình tựa vào lòng Cố Úc Diễm, "Hảo hảo làm".
Ừ". Ngoan ngoãn đáp ứng, Cố Úc Diễm ôm chặt nàng, cằm dán sườn mặt nàng cọ cọ hai cái, rồi lập tức nhăn mi lại, nghi nghĩ, "Miểu Miểu, gần đây có chuyện gì xảy ra sao?"
"Ân?". Nhắm mắt lại, mặc nàng cọ cọ vào cổ mình, Tần Thanh Miểu nghẹ giọng lên tiếng, "Cái gì?"
"Chính là....". Cắn cắn môi dưới, người luôn thích làm loạn ở trên người nàng dừng động tác lại, Cố Úc Diễm quay đầu suy nghĩ vài giây, có chút không yên, "Miểu Miểu, có chuyện này, không biết có nên nói với chị không...."
"Cái gì?". Vẫn duy trì trạng thái nhắm hai mắt, tựa hồ không để ý đến chuyện này, hai tay phủ lên hai tay Cố Úc Diêm đang vòng qua eo mình, thanh âm Tần Thanh Miểu vẫn đạm đạm, "Nếu không muốn nói với tôi, thì không cần miễn cưỡng".
"Không phải, cũng không phải không muốn nói với chị". Tuy thái độ của Tần Thanh Miểu như vậy, nhưng Cố Úc Diễm biết nữ nhân này không thể không để ý, chẳng qua là thói quen luôn dùng tư thái như vậy đối mặt với hết thảy mà thôi, miệng cũng vội vàng giải thích, "Em không biết nên nói với chị thế nào....chính là....chính là ngày đó, em ở trước cửa phòng bệnh ca ca chị nghe được, nghe được anh ta nói chuyện điện thoại với người khác, còn phát hỏa".
"Nga?'. Mở mắt ra, mày nhíu lại, Tần Thanh Miểu hướng qua bên cạnh một chút, quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, "Em nói cái ngày mà em nghĩ tôi bị thương?"
"Ân". Thành thật đáp, vốn ngày đó đã định nói cho Tần Thanh Miểu, nhưng bởi vì Tần Thanh Miểu ở trong xe nói mấy lời kia nên có chút do dự, lo lắng nếu mình nói ra sẽ làm nàng hiểu lầm hờn giận ca ca nàng, Cố Úc Diễm suy nghĩ vài ngày nhưng vẫn chưa có gì rõ ràng, lại nghĩ đến trước đó thấy Tần Thanh Dật và Vệ Minh Khiêm ở cùng một chỗ, cảm thấy chuyện lần này có khả năng liên quan đến Vệ Minh Khiêm, nên vẫn quyết định nói cho nàng, để cho nàng suy xét, vì vậy cẩn thận nói, "Em còn nghe anh ta nói chuyện không may ở công trường không phải là ngoài ý muốn, là người ở bên kia điện thoại gây ra, còn có chuyện bên phía công ti bất động sản, cũng là người kia làm, sau đó còn nói không liên quan đến chị, đối phương không được làm tổn thương chị".
Lẳng lặng nghe Cố Úc Diễm nói xong, Tần Thanh Miểu cũng không nói gì, mà nhíu mi lại tự hỏi, thẳng đến khi Cố Úc Diễm im lặng, vẫn chưa nói một lời.
"Miểu Miểu?". Lo lắng nàng bởi vì chuyện này mà tâm tình không tốt, Cố Úc Diễm ôm chặt nàng hơn, bất an kêu nàng một tiếng.
"Ân, tôi sẽ điều tra chuyện này". Khôi phục sắc mặt, Tần Thanh Miểu buông lỏng mi, khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, kéo Cố Úc Diễm đứng lên, "Trở về phòng ngủ đi, buổi chiều còn phải đi làm".
Thuận theo nàng đứng lên, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng, trong lòng Cố Úc Diễm vẫn có chút lo lắng, nhưng nhìn bộ dạng này của Tần Thanh Miểu, cũng không nói gì nữa, huống gì biết rõ nữ nhân này luôn luôn cậy mạnh đứng chắn trước mặt mình tự thu phục hết mọi việc, không hề muốn nàng nhúng tay.
"Đừng suy nghĩ lung tung". Nâng tay nhẹ bắn cái ót nàng, Tần Tanh Miểu kéo nàng trở về phòng, sau đó để buông nàng thay quần áo, "Còn nữa, không được nhúng tay".
"Ngô?". Cũng đi theo mở tủ ra lấy áo ngủ thay, hai má Cố Úc DIễm đỏ lên, "không có nha...."
"Vậy sao?". Động tác tao nhã nhanh chóng thay váy ngủ, Tần Thanh Miểu nằm lên giường, cười như không cười nhìn thẳng vào người đang vừa đổi áo ngủ vừa nhìn lén mình, " Tôi thấy em hơi nhiều chuyện".
"Miểu Miểu....". Hai má nóng lên, sau khi đổi áo ngủ thì cọ lên giường, Cố Úc Diễm ôm lấy nàng, hận không thể nhập cả người nàng vào lòng mình, "Em chỉ đang quan tâm chị thôi".
"Em ngoan ngoãn là được rồi". Nhắm mắt lại, Tần Thanh Miểu kéo cái chăn qua đắp lên mình và Cố Úc Diễm, "Ngủ đi"
"Ân...."
Nhưng mà, tuy rằng ra vẻ đáp ứng Tần Thanh Miểu, nhưng trên thực tế, Cố Úc Diễm vẫn lo lắng phiền não về chuyện này.
"Ai....". Đứng ở hành lang trại giam, nhìn đường cái bên ngoài, mày gắt gao nhăn lại, thở dài.
Lo lắng phiền não thì có lợi ích gì đây? Nàng không biết nên làm gì để giúp Tần Thanh Miểu, vốn không phải là người của thành phố này, nhận thức không nhiều người lắm....cho dù sau khi làm việc cũng nhận thức được một vài người, nhưng chỉ là xã giao hời hợt, nên không dám hỏi quá nhiều dễ lộ ra sơ hở, mấy người có thể cầu cứu, thì chỉ có Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kì cũng không thực hiểu biết về chuyện này, mà Thương Mặc và Triệu Mạt Thương...
"Đang tức giận gì thế?". Đưa một chai nước khoáng đến trước mặt Cố Úc DIễm, Thương Mặc mở miệng, "Án tử có vấn đề gì sao?"
"Ách, không phải....."Lắc đầu, Cố ÚC Diễm cười khổ mở nắp chai nước suối, không nói ra chuyện phiền não của mình.
Án tử mà Thương Mặc đưa cho nàng rất đơn giản, trừ lần đầu tiên làm công tố viên ra tòa có chút khẩn trương, căn bản không có gì phải lo lắng nữa.
"Vậy thì là do Tần Thanh Miểu?". Uống miếng nước, Thương Mặc cười cười, đưa ra câu nghi vấn, nhưng ngữ khí làm thập phần khẳng định, "Mau, nói xem"
Nghiêng đầu nhìn bộ dáng thủ trưởng luôn lười nhác này, lại có thể giúp mình rất nhiều, Cố Úc Diễm cắn chặt răng, đem sự tình nói lại một lần nữa.
"Nga...". Sờ sờ cằm, Thương Mặc nghe xong chuyện, nheo mắt lại, tự hỏi một lát, rồi quay đầu đưa cho nàng một nụ cười xán lạn, "Chờ trở về giới thiệu cho em một người, em có thể nhờ người đó tra chuyện này giúp em nga".
"Di?", ngẩn đầu nhìn người đang cười tủm tỉm, Cố Úc Diễm có chút mơ hồ.
"Lệnh Hồ Huyên, đã nghe qua chưa?". Lại cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, Thương Mặc chớp mắt với nàng, "Luật sư nổi tiếng nga, có thể sau này sẽ gặp phải cô ấy".
A?
Lệnh....Lệnh Hồ Huyên?