“Khụ, là ta đã quá tin tưởng hắn.” Một trận thở dốc kịch liệt cắt ngang suy nghĩ của Lôi Hải Thành, Ngự Diễm Liệu xoa ngực cười khổ.”Hắn quả là nhân tài trị quốc hiếm có. Ta vốn có ý ngộ nhỡ có bất trắc gì, thì sẽ để hắn kế nhiệm Phong Lăng cơ nghiệp ta, vậy nên khi xuất chinh Thiên Tĩnh cũng lưu hắn lại nhiếp chính, để có thể thụ uy trước mặt bách quan, kết quả ngược lại khiến cho hắn thêm lớn mạnh.”
Hắn nhắm mắt lại dùng sức hít thở, bi thương, phẫn nộ, đớn đau, mất mác...... Vô số biểu tình rối rắm hiển hiện, làm cho cơ mặt hắn co giật.”Nếu Phù Thanh Phượng là vì soán vị, ta cũng ngưỡng mộ dã tâm của hắn, nguyện ý thành toàn cho hắn, nhưng hắn cư nhiên lại nói là vì Tây Kì. Chẳng lẽ ta những năm gần đây đối hắn tin yêu mọi bề, so ra đều thua kém hơn tên Tây Kì cẩu hoàng đế lợi dụng hắn sao?”
Lôi Hải Thành từ lúc ở Lâm Uyên thành đã cảm thấy được quan hệ giữa Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng có phần ám muội, nghe khẩu khí hiện tại của Ngự Diễm Liệu, thấy rõ được sự ghen tỵ còn vượt xa hơn cả sự phẫn hận của người bị phản bội.
Lột đi mặt nạ hoàng đế tôn quý, Ngự Diễm Liệu cũng bất quá cũng chỉ là một người thường bị đố kị che mờ suy nghĩ mà thôi.
Lôi Hải Thành có thể lý giải, vì cái gì Ngự Diễm Liệu chịu giúp hắn giết Tây Kì quốc quân. Hắn chỉ có một điều không rõ, nếu Phù Thanh Phượng đã đoạt được đại quyền, vì sao không nhổ cỏ tận gốc, giết Ngự Diễm Liệu, mà lại chỉ giam cầm cho xong việc thôi?
Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương[]. Phù Thanh Phượng hẳn là hiểu rất rõ đạo lý này, huống chi là đối phó với nhân vật kiêu hùng xuất thế như Ngự Diễm Liệu!
“Phù Thanh Phượng không giết ngươi, có phải hay không là còn có âm mưu gì?” Hắn nghĩ một chút, vẫn là đưa ra nghi vấn của bản thân.
Ngự Diễm Liệu vặn vẹo khóe miệng, “Còn có thể là gì nữa, chẳng qua là muốn dương oai với ta mà thôi, khụ ──”
Hắn khom người, lại ho thêm một trận nữa. Lôi Hải Thành mặc dù còn rất nhiều hoài nghi, nhưng cũng không nỡ hỏi hắn thêm nữa, quay sang nhìn công tử Tuyết.
Khuôn mặt từ lúc chia tay tại Lạc Thủy vẫn không hề thay đổi, lại được biết đến thủ đoạn ra tay tàn nhẫn của công tử Tuyết, Lôi Hải Thành không bao giờ dám coi con người cao gầy trước mặt này là kẻ văn nhược nữa.
Thậm chí công tử Tuyết mới chỉ khoanh tay đứng gần bên cạnh, Lôi Hải Thành cũng đã có cảm giác từng sợi hàn khí từ trên người hắn lan ra, khiến cho đống lửa trước người công tử Tuyết cũng ảm đạm vô quang.
Toàn thân, tựa như một thanh hàn kiếm được rút ra khỏi vỏ.
Phải thu lại khí thế mức này, công tử Tuyết lúc cùng hắn và công tử Du trên đường chạy trốn, hẳn là thật sự khó chịu khi phải ngụy trang như vậy.
“Ngươi đến tột cùng là ai?”
“Lạc thủy quốc Đại công tử.”
Công tử Tuyết ngược lại mỉm cười, “Cũng là thừa tướng Phong Lăng duy nhất không cần thượng triều, không cần phải lộ diện.”
Trên triều Phong Lăng, nơi ngồi của tứ tướng thủy chung có một chỗ trống. Mặc dù trên hôn lễ của Lôi Hải Thành cùng Dao Quang, hoàng đế đích thân tới, bách quan tập hợp, tứ Thừa tướng vẫn như cũ chỉ có ba người trình diện.
Bởi là vì công tử Tuyết chẳng hề ở Phong Lăng.
“Ngươi là chất tử Lạc Thủy đưa sang Thiên Tĩnh, sao lại được làm Phong Lăng thừa tướng?” Lôi Hải Thành nhịn không được hiếu kỳ.
“Năm thứ nhất ta đến kinh thành Thiên Tĩnh, đều bị bọn tiểu quan lại heo lợn đùa bỡn. May mắn bệ hạ năm ấy lẻn vào Thiên Tĩnh du lịch, giúp ta giải vây, lại còn chỉ dạy ta võ nghệ, để không bị người khi dễ nữa.”
Công tử Tuyết vốn trời sinh tính không thích nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói qua một lời, con ngươi không chút gợn sóng chăm chú nhìn Ngự Diễm Liệu, “Bệ hạ có ơn với ta, phàm là kẻ thương tổn bệ hạ, cũng chính là cừu nhân của ta.”
Khuôn mặt Ngự Diễm Liệu vốn vì kịch liệt ho khan mà đau đớn biến dạng cuối cùng lộ ra một chút tươi cười vui mừng, hướng công tử Tuyết vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo hắn cũng ngồi xuống. “Cũng may lúc trước muốn ngươi tiếp tục dùng thân phận chất tử lưu lại Thiên Tĩnh làm nội ứng, ta cũng không tiết lộ thân phận của ngươi với bất kỳ ai, ngay cả Phù Thanh Phượng cũng không biết. Bằng không hắn sau khi diệt trừ Cố Đông Thần, nhất định cũng sẽ đối với ngươi hạ thủ.”
Lôi Hải Thành rùng mình, “Cố Đông Thần đã chết?”
“Bị Phù Thanh Phượng hạ lệnh ngũ xa phanh thây mà chết, tội danh bao che hung thủ hành thích bệ hạ.”
Công tử Tuyết cầm nhánh cây gảy đống lửa, hỏa quang ánh lên diện dung của hắn cùng Ngự Diễm Liệu những sắc tối sáng đan xen.”Còn có không ít thần tử đối với tin bệ hạ qua đời ôm mối nghi tâm, cũng đều bị Phù Thanh Phượng viện cớ xử tử. Ta ở Lạc Thủy nghe được Phong Lăng có biến, khi đến Lâm Uyên, rất nhiều chức vị quan trọng trong triều đều đã được thay bằng tâm phúc được Phù Thanh Phượng nâng đỡ. Hắn có lẽ nghĩ rằng đại cục đã định, cư nhiên an tâm mà rời cung đi đến Tây Kì, chính là đã để cho ta có cơ hội cứu bệ hạ ra.”
Lôi Hải Thành gật đầu, xem như là đã hiểu rõ. Ngự Diễm Liệu xác định là nuốt không nổi ngụm oán khí này, mới đem an nguy tánh mạng mình vứt ra khỏi đầu, dù xa ngàn dặm cũng muốn đến Tây Kì.
Cơ trí xảo trá như Ngự Diễm Liệu, nhưng lại làm hành động mạo hiểm thế này, xem ra quả thực đã bị Phù Thanh Phượng đả một kích mất hết lí trí.
Hắn cũng không có lòng dạ gì can dự đến ân oán giữa Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng, song nếu như có công tử Tuyết tương trợ, ám sát Tây Kì quốc quân không thể nghi ngờ là đã có nhiều hơn một phần thắng.
“Lôi Hải Thành, ngươi ta liên thủ trừ khử Tây Kì cẩu hoàng đế, ý của ngươi thế nào?” Ngự Diễm Liệu truy vấn trong khoảng không giữa lúc thở dốc.
Nhanh chóng cân nhắc qua lợi hại, Lôi Hải Thành ra quyết định.”Hảo!”
Hắn quay đầu, công tử Tuyết đang chăm chú nhìn hắn, đối hắn lộ ra một cái mỉm cười.
Đống lửa thiêu đốt suốt một đêm, đến sáng sớm yếu ớt tắt dần. Cơn gió sớm lạnh lẽo, thổi tro tàn trên mặt đất, ở dưới bánh xe lăn qua thành những dấu tích rồi cuồn cuộn tung bay.
Lôi Hải Thành ngồi ở trong xe, ăn lương khô nước sạch công tử Tuyết mang theo.
Ngủ xong một giấc, sốt cao đã lui, có điều tứ chi vẫn mệt mỏi mềm nhũn ra. Vốn muốn cưỡi ngựa, công tử Tuyết lại lấy nguyên do hắn có thương thế trong người, kiên quyết dắt ngựa hắn đi, rồi đẩy thẳng hắn vào trong xe.
Dù sao cùng Ngự Diễm Liệu ngồi chung một xe cũng không phải chưa thử qua, trong lòng Lôi Hải Thành đối với sự bá đạo của công tử Tuyết cảm thán hai tiếng, rồi đành từ bỏ.
Thùng xe thập phần chật hẹp, trang trí đơn sơ tầm thường, cùng với hoàng liễn hoa lệ mấy tháng trước hắn ngồi quả thực cách biệt một trời một vực. Hai nam nhân cao lớn chen chúc một chỗ, ngay cả chân cũng không duỗi thẳng được.
Ngự Diễm Liệu vẫn đang ho khan tê tâm liệt phế, không khí trong thùng xe phiêu đãng mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Ngươi không nên cấp bách đi Tây Kì.” Lôi Hải Thành cuối cùng nhịn không được lắc đầu, “Chờ dưỡng hảo thương, tìm cách đoạt lại Phong Lăng đại quyền, rồi hãy đi tìm Phù Thanh Phượng tính sổ, không phải là nắm chắc phần thắng hơn sao?”
Ngự Diễm Liệu lấy khăn gắng sức che lấy miệng, thở dốc nửa ngày mới buông ra, đôi mắt dài nhỏ mệt nhọc vô cùng. “Lôi Hải Thành, ta đương nhiên biết với bộ dạng như hiện tại đi Tây Kì tuyệt không sáng suốt, thế nhưng thời gian của ta đã không còn nhiều.” Hắn nhìn những điểm huyết tích trên khăn tay cười khẽ.
“Ta chính là y sư giỏi nhất Phong Lăng, hiểu rõ nhất thương tích của chính mình. Hiện tại bất quá là dựa vào dược vật để kéo dài sinh mệnh, trừ phi có thể tìm được Di thần thảo trong truyền thuyết cải tử hoàn sinh, bằng không ta sống không qua nổi mùa hè này. Cho nên, ta không thể chờ......”
Lời thì thào lẩm bẩm của hắn cuối cùng bị chìm ngập trong một trận ho gấp.
Lôi Hải Thành không khuyên thêm gì nữa, xốc lên tấm màn vải bông bên sườn xe, để cho gió thổi đi huyết vị trong không khí.
Bên ngoài xe, những gò đất thấp màu nâu vàng tản mát. Nước sông chảy xiết về hướng đông, cỏ xanh hai ven hai bên bờ theo gió phất phơ, mang đến vài phần sức sống cho vùng đất hoang vu.
Đi qua dải đất này, chính là hoàn toàn rời xa biên cương Thiên Tĩnh......
Một tiếng ngựa hí lên, đem thần trí đang phiêu du của Lôi Hải Thành kéo về.
Xe ngựa dừng gấp lại, theo quán tính khiến Ngự Diễm Liệu bất ngờ không kịp đề phòng va vào người Lôi Hải Thành, khung xương gầy giơ toàn thân đâm vào vết thương Lôi Hải Thành đau nhói. Hắn đem Ngự Diễm Liệu đỡ tựa vào vách thùng xe, rồi chui ra ngoài.
Binh khí va chạm xé gió cùng tiếng chiến mã hí vang lập tức tràn đầy hai tai.
Công tử Tuyết cầm trong tay dây cương, ngồi thẳng trên ghế, thản nhiên nhìn kỹ phía trước.
Tầm hai chục Tây Kì binh sĩ đang vây quanh hai thanh niên nam tử chém giết. Y phục bó hắc sắc của hai người kia đã muốn bị máu tươi thấm ướt, tóc tai tán loạn, cùng với máu dính đầy trên mặt, thảm hại vạn phần. Trường kiếm trong tay cũng nhiễm đầy máu, khi chém xuống huyết châu văng khắp nơi. Động tác tuy rằng khéo léo, nhưng mềm nhũn vô lực, hiển nhiên đã thế suy sức yếu.
“Chuyện không liên quan đến chúng ta.” Công tử Tuyết nhìn lướt qua, điều khiển ngựa, chuẩn bị vòng qua chúng nhân đang chiến đấu kịch liệt.
Đột nhiên, một hắc y nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết, nguyên lai hắn ra tay hơi chậm, bị Tây Kì binh sĩ bên cạnh chém liền cho mấy đao, ngã khỏi lưng ngựa. Tây Kì binh sĩ kia phóng ngựa giẫm qua lại trên người hắn vài cái, ruột gan người nọ tức thì liền bị đạp nát.
Hắc y nhân kia chứng kiến đồng bạn chết thảm, nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt vằn đỏ, đem trường kiếm vung nhanh, liên tiếp đâm chết mấy Tây Kì binh sĩ. Hắn tiến công quá mạnh mẽ, hiển nhiên sẽ sơ hở phòng bị. Khi trường kiếm đâm vào ngực Tây Kì binh sĩ thứ tư, mũi đao sáng loáng của đối thủ cũng đâm thẳng vào mắt trái hắn, móc ra cả con ngươi.
“A ──” Hắc y nhân thê lương gào thét, ôm lấy hốc mắt trống rỗng đang tuôn trào huyết thủy, trường kiếm khua loạn, dọa đám Tây Kì binh sĩ đang định thừa cơ tấn công phải thối lui hai bước.
Thân thể Hắc y nhân lay động, từ lưng ngựa ngã xuống, bò dậy nhưng lại hướng phía xe ngựa loạng choạng chạy tới, kêu lên: “Vương gia, cứu ta!” Đăng bởi: admin