Ngày hôm sau sắc trời âm u, Lôi Hải Thành liền cáo biệt Vô Ấn đại sư, xuất phát tiến về thành trì Khánh Thân.
Càng tới gần chiến tuyến biên giới phía tây, khắp nơi chốn lại càng tiêu điều hơn. Thiên Tĩnh bách tính ngoại trừ những người quá già yếu bệnh tật lại không có thân nhân chăm sóc mới lưu lại, còn đại bộ phận đều đã chạy về phương khác lánh nạn.
Trên đường Lôi Hải Thành đi qua vài tòa thành trì, mười cái thì đến chín vắng tanh. Binh lực thủ thành cũng thiếu thốn nghiêm trọng, đúng là những tướng sĩ có chút tinh tráng đều bị đưa đến tây tuyến tác chiến.
Đi đến ngoại thành Khánh Thân, đã qua chính ngọ. Con ngựa đi liên tục mấy canh giờ, thở phì phò trong mũi, mệt mỏi cùng cực. Lôi Hải Thành trông thấy phụ cận ven đường có phiến rừng cây ăn quả, lại có nguồn nước, liền đem ngựa dắt đi uống nước, bản thân cũng ở dưới tán cây nghỉ ngơi.
Hai chén cháo lạt ăn lúc sáng ở trong miếu đã sớm tiêu hóa hết, hắn hái lấy mấy quả, cũng chẳng biết tên gọi là gì, bất quá nhìn trái cây có chút dấu vết sâu ăn, chứng tỏ không độc, sau khi rửa sạch liền chậm rãi cắn.
Nước quả ngọt thanh, tan ra trong miệng. Loại hương vị thiên nhiên tinh khiết này ở thời hiện đại lạm dụng thuốc trừ sâu cùng chất kích thích sinh trưởng đã trở nên rất khó được thưởng thức.
Đem cừu hận quẳng đi một bên, quay đầu lại nhìn thật kỹ nơi dị thế này, kỳ thật vẫn có rất nhiều thứ đáng giá để thưởng thức. Ít nhất, bầu trời nơi đây vô cùng xanh thẳm, không khí cũng trong lành nhẹ nhàng khoan khoái......
Lôi Hải Thành ôm lấy đầu gối, thỏa mãn thở dài, hít lấy hương trái cây trong gió.
Vài con bướm cùng ong mật ở trong rừng bay lượn. Con bướm lớn với hai cánh vàng nhạt cũng bất ngờ xuất hiện tại đó.
Nụ cười bên môi Lôi Hải Thành dần dần tan biến ──
Từ lúc ly khai kinh thành, hắn mỗi ngày đều nhìn thấy con bướm này. Lúc ban đầu hắn nghĩ rằng chẳng qua là cùng một giống loài, nên cũng không để ý. Nhưng sau này lưu tâm lại, liền phát hiện vẫn đều là cùng một con bướm mấy ngày nay bay theo hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn con bướm sặc sỡ sau khi vờn quanh một trận, liền bay về hướng kinh thành.
Giữa con đường trống trải, một con tuấn mã lông trắng như tuyết phe phẩy đuôi chậm rãi tiến đến gần. Bốn vó tuấn mã, đều đen nhánh như mực.
Trên lưng ngựa, nam nhân toàn thân mặc áo gấm đen tuyền, kiểu dáng bình thường, nhưng không che dấu được khí thế hoàng giả của nam nhân.
Trong không trung phụ cận bạch mã, cũng có một con bướm lớn đồng dạng bay lượn lên xuống.
Hắn cùng Lãnh Huyền, đều lẳng lặng nhìn đối phương. Sau khi nhìn hồi lâu, Lãnh Huyền cuối cùng mở lời trước.
“Lôi Hải Thành, ngươi nếu đi Tây Kì, ngươi ta hãy cùng đi.”
Lôi Hải Thành hờ hững dời mục quang, ăn xong trái cây cuối cùng trên tay, liền huýt một tiếng kêu ngựa chạy lại, lên ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước.
Trong khi báo thù đã trở nên tẻ nhạt vô vị, Lãnh Huyền có làm cái gì, cũng đã vô pháp khiến cho hứng thú của hắn trỗi dậy.
Hắn cũng không muốn truy cứu xem Lãnh Huyền đến tột cùng là đã làm cái trò gì trên người mình, để có thể khiến cho con bướm đó theo dõi hắn, lại càng không muốn biết Lãnh Huyền là thật muốn đi Tây Kì, hay bởi vì vẫn không bỏ qua ý niệm thuyết phục hắn, muốn cùng hắn đồng hành để tìm cơ hội tiếp tục du thuyết.
Dứt bỏ cừu hận, hắn cùng Lãnh Huyền kỳ thật chẳng có quan hệ gì, không đáng để hắn lại vì người này mà lãng phí thời gian. Có lẽ, đem Lãnh Huyền coi như người dưng, triệt để không đếm xỉa đến nam nhân này, mới là cách giải quyết tốt nhất.
Hắn nghe thấy Lãnh Huyền điều khiển bạch mã đi sau hắn ở một khoảng cách vừa phải, liền không để ý tới nữa.
Lãnh Huyền tựa hồ cũng biết Lôi Hải Thành tuyệt sẽ không chủ động để ý tới hắn, chỉ một mình tự thuyết tự thoại.”Ngươi không hỏi ta là làm sao tìm được ngươi ư? Lôi Hải Thành, ngươi có còn nhớ hay không, cái đêm ngươi nhập cung tìm ta, mùi hương cỏ thơm ta đốt ở trong thư phòng?”
Mục quang Lôi Hải Thành chợt lóe, cái hương vị ấy tuy rằng ấm vào tận trong lòng, nhưng lại mang hương thơm nhàn nhạt......
Lãnh Huyền ngẩng đầu, nhìn con bướm rực rỡ ở trên đầu hai người bay qua bay lại, mỉm cười nói: “Cỏ thơm cùng hồ điệp đều là sứ giả Mật Hoa năm ngoái tiến cống. Hương cỏ thơm này tinh luyện từ rất nhiều loại hoa cỏ, mùi rất thanh nhã, mà lại có một điểm vô cùng thần kỳ, chỉ cần lưu lại ở nơi đốt hương cỏ đó vài giây, hương vị sẽ thấm ngay vào da đầu, nhiều ngày cũng không biến mất. Người bị nhiễm hương vị này bản thân sẽ không ngửi thấy được, chỉ có loại hồ điệp cực kỳ nhạy bén với hương vị này, thì từ khoảng cách vài dặm vẫn có thể tìm được ra được nơi phát ra mùi hương. Cho dù ngươi có cải trang, cũng vô dụng.”
Côn trùng có khả năng phân biệt những mùi vị đặc biệt nào đó cũng rất tầm thường, cho nên nghe Lãnh Huyền giải thích xong, Lôi Hải Thành cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ có ánh mắt dần dần u ám lại ──
Chẳng trách đêm đó hắn tiến vào thư phòng Lãnh Huyền như vào chỗ không người, không thấy phụ cận có bất cứ thị vệ cung nhân nào. Những người đó khẳng định đều bị Lãnh Huyền trước đó điều đi hết, để tránh dính phải hương cỏ, làm cho hồ điệp không cách nào theo dõi......
Hắn lại một lần nữa nhận thức được tâm cơ của nam nhân này, trong lòng hơi hơi rùng mình.
Sớm đã minh bạch Lãnh Huyền không hề dễ dàng đối phó như vậy, nhưng từ sau khi ở Vân Đồng quan bắt được Lãnh Huyền, Lãnh Huyền vẫn cứ luôn ở thế yếu, Lôi Hải Thành không tránh khỏi có ý khinh địch. Song giờ phút này, hắn bỗng nhiên cảm thấy, nếu hai người chân chính tranh đấu, thắng lợi cuối cùng chưa chắc đã thuộc về hắn.
Lạnh lùng quay đầu lại, cấp cho Lãnh Huyền một ánh mắt mang ý cảnh cáo, hắn dùng lực giật dây cương, con ngựa mở rộng bốn vó, chạy nhanh về hướng cửa thành Khánh Thân.
Bốn vó đen bạch mã tung bay, bám sát không rời, trước sau xông qua cửa thành, bỏ mặc viên quan cao tuổi coi cửa thành đang nghỉ ngơi chờ kiểm tra phải trơ mắt ra nhìn bụi đất bay đầy trời.
Cảm giác bị người đi theo chẳng hề thoải mái, bất quá đã quyết định triệt để không lưu tâm đến Lãnh Huyền, Lôi Hải Thành cũng tự coi như là không khí. Trong mấy ngày kế tiếp, vào thời điểm muốn ăn thì liền ăn, thời điểm nên rèn luyện thân thể thì liền rèn luyện.
Khi hắn nghỉ chân, Lãnh Huyền cũng xuống ngựa không tiếp tục lên đường, ở nơi cách Lôi Hải Thành không xa một mình nghỉ ngơi. Vài đêm Lôi Hải Thành bất giác tỉnh lại, vẫn thấy Lãnh Huyền ngồi ngay ngắn bên cạnh đống lửa đã tắt, tay trái cầm lấy nhánh cây ở trong tro tàn vẽ sơn hình địa thế, đại đa số thời gian đều cúi đầu trầm tư.
Sau mấy ngày đi đường, Lôi Hải Thành phát giác ra có tầm chục người cưỡi ngựa xa xa đi theo sau hắn cùng Lãnh Huyền. Những người đó cùng chỉ mang trang phục của bình thường của bách tính Thiên Tĩnh, nhưng có thể nhìn ra được thân thủ mỗi người không tồi, hơn nữa đều là những khuôn mặt Lôi Hải Thành chưa từng gặp qua, xem chừng là thân cận vệ của Lãnh Huyền đi theo hộ chủ.
Hắn đối những người đó chỉ là thoáng nhìn lướt qua, cũng không để ý tới, đại khái cũng đoán ra được chiến sự giữa Thiên Tĩnh cùng Tây Kì, chắc hẳn là đã đến thời điểm nguy hiểm, cho nên Lãnh Huyền mới tự mình tới trấn thủ.
Nam nhân hơn phân nửa đã được giáo huấn một lần khi Lô Trường Nghĩa mưu phản, không có lại kéo theo cả quân đội gióng trống khua chiêng hành quân đến biên giới phía tây, chỉ để khinh kỵ lặng yên đi trước, tạo nên dấu hiệu giả Thiên Tĩnh hoàng đế vẫn còn ở kinh thành, ngăn chặn các thế lực ngầm rục rịch náo loạn.
Đoàn người lặng lẽ không nói gì đi đến trưa ngày thứ sáu, chỉ còn cách tòa đại thành cuối cùng biên giới phía tây Thiên Tĩnh – Thập Phương Thành vẻn vẹn vài dặm, Lãnh Huyền từ trong ngực lấy ra một cây sáo nhỏ giống như cái còi dùng sức thổi lên. Thanh âm chói tai phút chốc đã vang vọng khắp nơi.
Con đường bị ánh nắng thiêu đốt khiến nhiệt khí ngùn ngụt bốc, trong tiết tấu đơn điệu của vó ngựa, chẳng bao lâu sau liền có thêm những tiếng vang khác.
Hoàng thổ phía trước cuộn lên, mấy chục con tuấn mã phi tới như bay.
Nam nhân dẫn dầu khoác hoàng kim tỏa tử chiến giáp, chính là Lãnh Thọ. Khuôn mặt tuấn mỹ nguyên bản vốn được bảo dưỡng chăm chút vì mấy tháng liền chinh chiến mà đen đi rất nhiều.
Chúng nhân gặp được Lãnh Huyền, đều vui mừng quá đỗi, xuống ngựa quỳ lạy.
“Thọ hoàng thúc không cần đa lễ.” Lãnh Huyền nhảy xuống ngựa, nâng Lãnh Thọ dậy.
Các tùy tùng hộ vệ đều vội vã xuống ngựa, hướng Lãnh Thọ hành lễ, chỉ có Lôi Hải Thành vẫn như cũ đĩnh đạc ngồi trên lưng ngựa, một mình cao ngất khiến người phải lườm nguýt.
Hai mắt Lãnh Thọ đối Lôi Hải Thành nhìn kỹ một lúc, vừa mừng vừa sợ.”Ngươi là Lôi Hải Thành!”
Đã bị nhìn thấu, Lôi Hải Thành dứt khoát đem râu giả gỡ xuống vứt đi.
Trong tướng sĩ phía sau Lãnh Thọ có không ít người nhận ra được lôi hải thành, đều vui mừng nói: “Nguyên lai Định Quốc vương gia đã đến rồi!”
“Có Định Quốc vương ở đây, chúng ta lần này nhất định có thể đánh lui được Tây Kì.”
Sự anh hùng của Lôi Hải Thành ở trước Vân Đồng quan một mình xông vào giữa Phong Lăng đại quân đã sớm truyền đi khắp Thiên Tĩnh, nhất là một vài tướng sĩ từng tham gia vào chiến dịch Vân Đồng quan sau khi được điều tới chiến tuyến phía tây, lại càng thêm mắm muối thổi phồng lên trong quân Thiên Tĩnh. Chúng nhân thấy hắn đến đây, lập tức sĩ khí dâng cao, trong lời nói ngập tràn sự vui mừng.
Lôi Hải Thành thấy tình hình như vậy, nếu cùng chúng nhân vào thành, xác định chắc chắn sẽ bị Thiên Tĩnh tướng sĩ xem như là vì Thiên Tĩnh mà đến tác chiến. Hắn ghìm cương quay ngựa, hướng sườn tiểu sơn bên cạnh cửa thành lao đi.
Tất cả chúng tướng sĩ đều ngạc nhiên.
Lãnh Thọ cũng hướng ánh mắt dò hỏi Lãnh Huyền, Lãnh Huyền lắc lắc đầu, giục cương đi lên phía trước.”Thọ hoàng thúc, hồi thành rồi nói sau.” Đăng bởi: admin