“Giết ngươi......”
Không biết qua đã qua bao lâu, Lôi Hải Thành cuối cùng tựa như kiệt quệ sức lực, thân thể trượt ngã trên mặt đất, vẫn thở gấp lẩm nhẩm nói: “Ta nhất định phải giết ngươi......”
Lãnh Huyền thẫn thờ đứng thẳng. Dương quang ngày đông thực ấm, nhưng lại không chiếu vào được trong lòng hắn.
Vị trí bị cắn trên đầu vai đau đến như không tồn tại, ngực cũng như bị người dùng lợi khí (vũ khí sắc bén) khoét ra một động lớn, trống rỗng, lạnh giá thấu xương.
Thật lâu sau, hắn mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đem Lôi Hải Thành kéo vào trong lòng.
“Ngươi quả thật vẫn còn hận ta như vậy sao? Hận đến muốn giết ta sao? Nhưng đêm đó, nếu ta không nói lời đoạn tuyệt, để ép ngươi ly khai, thì sẽ không cứu được ngươi......”
Hắn không cầu Lôi Hải Thành hiểu, nhưng không thể tưởng được, Lôi Hải Thành cuối cùng vẫn là không thoát được kết cục điên cuồng.
Thiếu niên cõng hắn trên lưng, không chút chùn bước nhảy xuống vách núi tìm đường sống kia...... Thiếu niên ở trong đao quang kiếm ảnh gắt gao bảo hộ hắn, khuôn mặt đầy những máu nhưng vẫn cười đến thực ôn nhu...... Thiếu niên dùng ánh mắt giăng đầy tơ máu chòng chọc nhìn hắn, hỏi hắn đến tột cùng là muốn hắn đi hay là lưu lại...... Thiếu niên với mục quang phẫn nộ tuyệt vọng, một đao lại một đao ở trước mặt hắn cắt nát miếng da kia......
Cuống họng một trận đau buốt, như thể bị bỏng, hắn gắt gao mím chặt bờ môi, bởi biết rằng chỉ cần hé miệng, thì sẽ không ngăn nổi máu phun ra ngoài.
“Phụ hoàng, ngươi đang làm cái gì vậy?!”
Lời chất vấn của Minh Chu xông vào Khai Nguyên cung trước cả người. Đi theo phía sau là Lục Lang cùng Lan vương Lãnh Thọ.
Vừa mới hạ triều, liền đụng phải Lục Lang đến cầu viện binh, hắn ngay cả triều phục cũng chưa thay, ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến Khai Nguyên cung.
Thấy miệng Lôi Hải Thành đầy máu, hai mắt thất thần nằm ở trước ngực Lãnh Huyền, Minh Chu cấp bách, chạy tới đem Lôi Hải Thành kéo về bên người mình, chặt chẽ đỡ lấy, chằm chằm nhìn Lãnh Huyền.
Vốn cứ luôn lo lắng Lãnh Huyền có hay không gây thương tổn đến Lôi Hải Thành, nhưng nhìn kỹ thấy rõ dấu răng trên vết thương ở đầu vai Lãnh Huyền, Minh Chu lập tức nghĩ đến máu bên ngoài miệng Lôi Hải Thành là do cắn Lãnh Huyền mà thành, hắn thả lỏng thần sắc, nói: “Phụ hoàng, độc của Hải Thành đã hoàn toàn phát tác, hắn hiện tại chịu không nổi nửa điểm kích thích, ngươi sau này đừng nên xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.”
Làn môi tái nhợt của Lãnh Huyền hơi khẽ động, tựa hồ muốn nói điều gì, chung quy lại không phát ra tiếng.
Lôi Hải Thành mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên thấp giọng phun ra mấy chữ mơ hồ không rõ.
“Ngươi nói gì, Hải Thành?” Minh Chu lau huyết tích bên khóe miệng Lôi Hải Thành, hỏi: “Có chỗ nào khó chịu sao?”
“Lôi đi......, đem lũ cẩu lôi đi......”
Thanh âm của hắn vẫn rất thấp, tựa như nói mê. Nhưng lần này, tất cả mọi người đã nghe rõ rồi hết.
Lặng yên tựa như chết chóc, lạnh lùng đè xuống g ngực mỗi người.
Hai mắt Minh Chu vằn đỏ, chòng chọc nhìn Lãnh Huyền, cuối cùng cũng chẳng nói gì, đỡ lấy Lôi Hải Thành, không hề quay đầu lại bước khỏi Khai Nguyên cung.
Lãnh Thọ cùng Lục Lang đứng lặng tại chỗ, đều bị thần tình thảm đạm như kề cận tử vong của Lãnh Huyền làm chấn động, hoàn toàn không dám thở mạnh.
Mãi đến khi bóng dáng Lôi Hải Thành hoàn toàn tan biến trong tầm mắt, Lãnh Huyền mới xoay cần cổ cứng ngắc, thanh âm khàn khàn, bình tĩnh đến dị thường.
“Thọ hoàng thúc, ta sai hai thủ hạ của ngươi đi Tây Kỳ âm thầm tìm hiểu bệnh tình của Lôi Hải Thành, ngươi nói hắn hết thảy đều mạnh khỏe không việc gì. Vậy hiện giờ, là sao? Đừng có giấu giếm ta nữa.”
Lãnh Thọ cũng là mới từ chỗ Lục Lang biết được Lôi Hải Thành đã trở lại cung, lại đã gặp Lãnh Huyền. Trước khi đến đã dự đoán rằng Lãnh Huyền sẽ hỏi, cười khổ nói: “Là ý tứ của Chu nhi. Diệt trừ Nguyên Thiên Tuyết, rồi giá họa Phong Lăng. Gốc Mộng tiên đằng kia cũng hủy đi. Nếu không như vậy, chưa chắc đã có thể giết được Nguyên Thiên Tuyết.”
Ống tay áo bên trái của Lãnh Huyền run lên, “Chẳng lẽ ngươi không nói cho Chu nhi, Mộng tiên đằng là sinh cơ duy nhất của Lôi Hải Thành? Ngươi thế nhưng lại để hắn tự do hồ nháo sao?!”
“Ta đương nhiên có nói, nhưng hắn lại nói đã từ chỗ Phù Thanh Phượng lấy được phương thuốc chữa mộng chập rồi, không còn cần đến Mộng tiên đằng nữa.”
“Các ngươi sao lại có thể dễ dàng tin tưởng như thế?” Lãnh Huyền bất ngờ gầm nhẹ, nhanh chóng lấy tay che lấy miệng, hít thật sâu hấp.
Lãnh Thọ vội đáp: “Ta cùng Chu nhi đã đều cùng nghĩ đến vấn đề này, cho nên đã cùng Phù Thanh Phượng đem mộng chập, ép một tử tù uống vào. Đợi mỗi lần độc phát liền cấp giải dược, tử tù kia quả thật thanh tỉnh không ít, ngủ cũng không còn thấy ác mộng. Phương thuốc hẳn là không giả.”
“Ngươi cùng Chu nhi vì cái gì lại chẳng hề cho ta hay biết?” Lãnh Huyền từ trong khe hở khàn khàn hỏi, thần sắc thê lương.
“Ta cũng là bị ép bất đắc dĩ.” Lãnh Thọ tránh đi mục quang của Lãnh Huyền, thấp giọng nói: “Hắn dùng Bích Kiều để áp chế ta, ta không thể để Bích Kiều rơi vào hiểm cảnh được......”
Hắn trầm mặc một trận, mới thở dài nói: “Việc đã đến nước này, ta nhiều lời giải thích cũng vô ích. Hiện giờ Tây Kỳ có thể nói là ở dưới sự thao túng của Thiên Tĩnh ta, quân liên minh thì cũng đã áp sát đến Phong Lăng đô thành. Hài tử Chu nhi này, so với trong tưởng tượng của ta và ngươi còn quyết đoán hơn nhiều, ngươi khỏi phải lo lắng cho hắn. Còn như Lôi Hải Thành, có giải dược kia chậm rãi điều trị, cuối cùng cũng sẽ có ngày khỏi bệnh.”
Sau một lúc lâu không nghe thấy Lãnh Huyền mở lời, hắn lắc lắc đầu, rồi đi ra ngoài.
Lục Lang đóng xong hai phiến cửa cung, quay người lại, vẫn thấy Lãnh Huyền đứng thẳng như cũ.
Giữa kẽ hở, mơ hồ rỉ ra tơ máu.
Lục Lang lấy chiếc khăn tay sạch, nghĩ muốn đưa cho Lãnh Huyền, Lãnh Huyền lại không tiếp lấy, chỉ che miệng, chậm rãi quay về thiên điện, chậm rãi đóng cửa cùng cửa sổ lại.
Minh Chu dìu Lôi Hải Thành trở lại tẩm cung, quở mắng thị nữ cùng thị vệ canh phòng một hồi, kêu người mang đi hết đồ ăn sáng đã nguội lạnh trên bàn, rồi mang lại chút cháo đã hâm nóng.
Lôi Hải Thành trên đường trở về quả thực thập phần im lặng. Sau khi đồ ăn đặt lên bàn, hắn cũng tự mình cầm đũa ăn mấy khối bánh ngọt, rồi bất thình lình buông bát đũa, mục quang cư nhiên trong trẻo hơn nhiều, có chút nghi hoặc nói: “Ta vừa rồi có phải là đã đi đến chốn nào không? Ta dường như đã nhìn thấy hắn......”
Thần trí hắn đã có chút thanh tỉnh, Minh Chu đương nhiên cao hứng, nhưng nghe Lôi Hải Thành lại nói đến Lãnh Huyền, hắn vô luận như thế nào cũng cười không nổi, trong lòng vừa chua xót vừa khổ sở, cưỡng ép ra một nụ cười. “Đâu có, chỉ là ta với ngươi đi tản bộ chút ở hoa viên mà thôi, trừ bỏ ta, người nào ngươi cũng không thấy.”
“Không đúng! Người kia không phải là ngươi!” Lôi Hải Thành kiên trì giữ ý kiến, chớp mắt lại dùng sức gõ lên đầu mình, “Vì cái gì mà ta nhớ không ra hắn là ai vậy?”
Minh Chu thấy hắn lại bắt đầu phát tác, vội lấy ra bình giải dược xuân miên kia, vừa dỗ dành vừa cho Lôi Hải Thành uống mấy ngụm. Không bao lâu, dược lực có hiệu quả, Lôi Hải Thành quả nhiên thiếp ngủ đi.
Đỡ Lôi Hải Thành phù lên giường thu xếp xong xuôi, Minh Chu kêu thị vệ thống lĩnh tiến vào, hạ một đạo ý chỉ khiến cho người nọ không hiểu ra sao ──
Trước khi mặt trời lặn, giết sạch tất cả lũ khuyển trong cung. Đăng bởi: admin