Công Khai Đình vận hành tốt đẹp, Đại Sắc Yên Thanh danh tiếng như nhật long.
Kỳ thật một tay viết ngôn tình, vĩnh viễn đều không có khả năng trở thành đại thần, Đường Đại cũng rõ ràng, thật giống như Quỳnh Dao cùng Lỗ Tấn, thật ra đọc giả của Quỳnh Dao nhiều hơn hẳn so với Lỗ Tấn, bà cũng giàu có hơn Lỗ Tấn tiên sinh rất nhiều. Thế nhưng nếu luận thành tựu và tôn sùng, hai người liền không thể so sánh nổi.
Nghiên cứu nguyên nhân, thật ra không phải vì Quỳnh Dao so với Lỗ Tấn tiên sinh kém hơn. chỉ là tác phẩm của tiên sinh, được giao phó cho tinh thần của một thời đại, theo lâu ngày dài tháng, kính nể càng nhiều. Mà nói tình sao? Thời gian lâu dài, tình tiết bị lạm dùng nhiều lắm, kính nể kinh diễm thì đã không còn, duy chỉ có cẩu huyết thiên lôi thôi.
Đồng chứng minh mà nói phù thế thịnh danh của Đường Đại hư thực là bao nhiêu.
Cũng may Đường Đại không thèm để ý, nàng vốn là một tiểu dân con buôn, cũng không thắng được giác ngộ sinh tiền thân hậu . Thẩm Dụ đối với tiền tài của nàng kềm kẹp rất chặt, thế nhưng sau đó Đường Đại ở Công Khai Đình thúc đẩy phần thưởng chế độ, đọc giả có thể đăng ký ở chỗ viên quản lý Công Khai Đình, gởi phần thưởng cho tác giả mình yêu thích, tiền bạc, vải vóc, khí cụ, tất cả thu nhập Công Khai Đình cùng tác giả chia - . Danh mục thu chi của Công Khai Đình, vẫn ùn ùn, Thẩm Dụ phòng bị mọi cách này đây, Đường Đại vẫn như cũ thu được rất nhiều tiền tài.
Khi đó tiền trang cũng không nghiêm cẩn như ngân hàng hiện tại, nếu không có cố chủ yêu cầu, theo gửi cũng không cần lưu tính danh. Đường Đại ở các tiền trang lớn đổi thành ngân phiếu các loại, chậm rãi xếp đầy một hộp.
Tới cuối tháng , Đường Quả Nhi lại bị mời phụ huynh một lần nữa. Nguyên nhân là ở trường học đánh nhau, một người đánh ngã tám đứa bé trong trường, thầy giáo cầm thước đi vào ngăn lại, nó đoạt thước, dĩ nhiên cũng đánh luôn thầy giáo.
Khi Đường Đại đi đến học đường hỗn loạn một mảnh, thầy giáo thẳng thắng bảo Đường Đại dẫn con đi về, hắn không bao giờ dạy nữa.
Đường Đại còn không có đi đến học đường, Đường Quả Nhi tự nghĩ lần này ắt gặp đòn hiểm của nàng, sợ sệt bỏ chạy. Đường Đại cho người tìm hết nửa thành Trường An, thực sự là không có biện pháp lại bỏ thêm tiền mướn giang hồ xung quanh tìm kiếm.
Sau cùng ở một tòa miếu đổ nát ngoài ngoại ô tìm được nó, ngôi chùa này đổ nát từ lâu, Đại Hùng bảo điện ngày xưa cũng đã trở thành tàn viên. Chỉ có lập thạch ngoài điện, ba chữ Lan Nhược Tự, còn có thể nhìn rõ.
Đường Đại kéo nó đi ra thì vốn là lòng đầy tức giận, Đường Quả Nhi cũng là chuẩn bị trước không tránh khỏi bị ăn đòn một hồi nghiêm khắc. Nó nhắm mắt, một lát không có gì đến, lẽ nào mẫu thân đi tìm kiếm binh khí?
Nó mê hoặc len lén trợn mắt, nhưng chỉ thấy mẫu thân kinh ngạc nhìn tòa miếu đổ nát, thần sắc này quá mức ủ dột, nó đột nhiên có chút sợ, vôi vàng lay nàng: “Mẫu thân? Mẫu thân, Quả Nhi sai rồi, người đánh Quả Nhi đi, không nên tức giận…”
Đường Đại lúc này mới cúi đầu nhìn nó, khi đó nó tuổi, đã rất cao, lớn lên cũng rất khỏe mạnh, hoàn toàn không thấy nét gầy yếu khi xưa. Đường Đại vỗ về khuôn mặt nó, khuôn mặt này cực kỳ giống Hà Hinh, thật là trời sinh mỹ nhân bại hoại.
Hà Hinh ngươi có thể nhìn thấy nó không?
Nàng đột nhiên dắt lấy nó, ngữ thanh uể oải: “Được rồi, trở về đi.”
Đường Đại lần thứ hai có thai, tới bất thình lình, đợi đại phu khám chữa bệnh qua đi, nàng vẫn như cũ không thể tin tưởng. Nhưng ngược lại Trương thị có chút khuây khỏa, nàng ấy là một người phụ nữ bình thường, nàng gặp qua Thẩm Dụ vài lần, nhưng không biết thân phận hắn, chỉ nhìn hắn khí độ bất phàm, cho rằng Đường Đại là ngoại thất được quyền quý nhân gia nuôi dưỡng bên ngoài mà thôi.
Nàng thấy Đường Đại mang theo Đường Quả Nhi, chỉ nghĩ con nhà quyền quý dưỡng một quả phụ. Khi đó người đời rất nặng con nói dòng, cho nên nàng cũng rất vui vẻ vì Đường Đại: “Đều không phải nói mẫu bằng tử quý sao, đến chiều hắn đến, ngươi nói cho hắn không chừng hắn có thể cưới ngươi vào cửa.”
“Cuộc đời của một phụ nữ, con gái tuổi trẻ có bao nhiêu năm nữa? Tuy nói khả năng không được làm chính thất của hắn, thế nhưng có một chỗ dựa luôn luôn tốt. Nếu không chờ đến một ngày ngươi già đi, dựa vào ai a?” Ngôn ngữ của Trương thị hết sức giản dị, chỉ là khó che đậy sự đồng cảm trong đó.
Nàng vốn bần hàn, hai vợ chồng thu nhập một năm không bằng tiền một hộp son phấn của Đường Đại. Thế nhưng nàng thông cảm Đường Đại.
Đường Đại cũng cười: “Đúng vậy, không chừng hắn có thể cưới ta vào cửa.” Nàng cũng cao hứng bừng bừng trả lời lại Trương thị, Trương thị yên tâm ra khỏi tiểu viện, sắc trời đã tối, nàng về nhà làm cơm cho chồng.
Đường Đại nhìn Trương thị đóng cửa đi ra ngoài, ý cười trên mặt càng ngày càng mờ nhạt, dần dần biến mất.
Đáng tiếc cánh cửa nhà bọn họ rất cao, không chỉ nói mang thai, ta dù cho cầm cột nhảy sào vào cũng không được. Nàng đột nhiên xoa nhẹ bụng dưới, nơi này vẫn bằng phẳng như trước, nàng cái gì cũng không cảm thấy. Thế nhưng nói đó đã tồn tại một sinh mệnh, nó cũng sẽ giống như Quả Nhi sẽ lớn lên, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ gọi mẫu thân.
Đương nhiên nếu như không có ai thương tổn nó.
Đường Đại một mực chờ Thẩm Dụ thế nhưng hắn vẫn không có tới.
Đường Đại xem qua một ngàn câu chuyện ở thế kỷ , bức thư ngắn nhất trên đời là thư gởi đi là “?” thư hồi âm là “!”
Thời gian nàng ở chung với Thẩm Dụ thật không ngắn, nếu như nói nàng chờ đợi là “?” như vậy sự lảng tránh của hắn chính là “!” kia. Nếu nàng hơi chút thức thời thì đã biết nên làm cái gì bây giờ. Việc này nàng cũng không phải lần đầu tiên trải qua, thế nhưng tâm tính lại không được như sự quyết tuyệt năm đó. Nàng đã qua tuổi ba mươi, ở thế kỷ cũng được cho là sản phụ cao tuổi.
Có lẽ là thuận theo lâu lắm, nàng đột nhiên hạ quyết tâm muốn kiên cường một hồi, bảo vệ lại thứ bảo bối mất rồi khó có lại này.
Cho nên nàng mặt dày mày dạn qua hơn nửa tháng.
Thẩm Dụ vẫn chưa có tới, chỉ là hôm nay, Diệp Độc Thành xuất hiện, hắn thường ở bên người nàng chiếu ứng, đó là chuyện hai người đều hiểu mà không nói ra. Sau cùng hôm nay, hắn mở miệng: “Chủ tử, thuộc hạ mang người đi.”
Đường Đại trên giường giương mắt nhìn hắn, ngữ thanh so với trong tưởng tượng của hắn bình tĩnh hơn: “Ngươi có thể mang ta đi đâu?”
Diệp Độc Thành rõ ràng đã suy nghĩ trước: “Trên người thuộc hạ có yêu bài của Thọ vương phủ, nếu gặp việc gấp, cho dù đêm khuya cũng có thể ra khỏi thành.” Thần sắc hắn do dự mà mâu thuẫn: “Có thể mang chủ tử đi tới bất luận địa phương nào.”
Đường Đại ngóng nhìn hắn, một lát mới mở miệng: “Cho dù ta muốn đi Trường Bạch sơn cũng có thể sao?”
Yết hầu Diệp Độc Thành khẽ nhúc nhích, một lát mới nói: “Thuộc hạ nguyện đem chủ tử đi đến nơi chủ tử muốn đi., bất luận là địa phương nào.”
Đường Đại nửa đêm ngày hôm sau liền đem Đường Quả Nhi đang ngủ say trên giường ôm đến xe ngựa, nàng thu dọn hết vàng bạc châu báu trong tiểu viện, đồ ăn thức uống cũng chuẩn bị tốt, Diệp Độc Thành tự mình lái xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy đến cổng Tay thành Trường An, dùng yêu bài của Thọ vương phủ ra khỏi cửa thành, một đường hướng Tây, tan biến trong bóng đêm.
Đường, dần dần xóc nảy. Đường Quả Nhi xoa đôi mắt hỏi Đường Đại: “Mẫu thân, chúng ta đi đâu vậy?”
Đường Đại mặc nó dựa trong lòng mình, khi đó trên đường cái không còn bao nhiêu người qua lại, chỉ còn tiếng vang vang của xe ngựa phát ra. Đêm tháng , không trăng, khó nhìn thấy con đường phía trước.
Một chuyến đó, hơn sáu mươi ngày. Ngày đêm đi gấp, xe ngựa rốt cục chạy đến vùng biên giới Đại Huỳnh, xa xa ngọn núi như ẩn như hiện, những đám mây trên chân trời như khảm vàng, không khí càng phát ra lạnh giá, Đường Đại với Đường Quả Nhi đều mặc áo lông, trong xe ngựa cũng đặt thêm lò sưởi.
Hai tháng chạy suốt ngày đêm, ngựa không biết thay bao nhiêu con, ngay cả Diệp Độc Thành người cũng lộ ra vẻ mệt mỏi huống chí Đường Quả Nhi bốn tuổi và Đường Đại còn đang có thai trong người?
Nhưng đây là lưu vong, nó kỳ thực không như ngươi tưởng tượng hoặc trong tiểu thuyết lãng mạn. Ngươi cho là ngươi có thể có được thế giới tự do, trên thực tế chỉ là bản thân mình tự do trong cái xe ngựa to bằng lòng bàn tay.
Xe tới Kim Sa quan thì Diệp Độc Thành ngừng lại cho nàng cùng Đường Quả Nhi xuống vận động một chút. Hắn chỉ vào con đường mòn ngoằn nghoèo phía trước cho Đường Đại: “Đi tiếp về trước, khoảng chùng - ngày đường, liền có thể đến Trường Bạch sơn.”
Đường Đại nhìn theo đầu ngón tay hắn, rặng núi kéo dài kia phảng phất gần ngay trước mắt, đó chính là nơi nàng mơ tưởng. Buổi sáng ngắm cây cỏ chim muông, buổi chiều ngồi thuyền nghe hát, nắm tay phu quân, sống quãng đời còn lại nơi núi rừng.
“Mẹ, ở đây đẹp quá a.” Đường Quả Nhi hai tay ôm vòng lấy cổ nàng: “Nhưng là chúng ta có thể ở chỗ này chơi hai ngày trước không, Quả Nhi mệt quá à.”
Đường Đại phủi mẩu đường của món ăn vặt còn dính trên mặt nó, thanh âm của nàng hòa vào gió, thanh sắc lơ đãng: “Bên kia có gian miếu, chúng ta tối nay không chạy đi nữa, tá túc một đêm đi.”
Diệp Độc Thành ngẩn người, đã gần như vậy, hắn cho rằng nàng sẽ tiếp tục đi gấp trong màn đêm, nhưng một lát sau hắn đã phục hồi tinh thần lại: “Vâng.”
Quan ải hẻo lánh, chùa miếu đương nhiên không lớn, may mắn gặp được chủ trì nhiệt tình, đặc biệt nhường ra hai căn thiền phòng cho bọn họ ở lại. Đường Đại cũng không phải một người cung tâm tín phật, nhưng nếu tới, nàng cũng bái lạy chư thần trong miếu. Nàng mặc dù thỉnh thoảng cũng viết văn huyền huyễn, nhưng với những thần thoại cổ đại biết cũng không nhiều, cũng nhận không ra các lộ thần tiên ngồi trên đại điện.
Khi thăm viếng thì chủ trì bên cạnh thay nàng niệm kinh cầu phúc, nàng cũng thêm chút tiền nhang dầu, thấy trước án phật có ống thẻ, nàng măc dù không tin cũng không khỏi hiếu kỳ: “Đại sư, ta có thể xin thẻ không?”
Chủ trì liền lấy ống thẻ, có lẽ giữa điện nhang đèn rất sáng, làn khói lượn lờ, hắn nói cũng mang theo vài phần trang nghiêm: “Phàm là trước phật, đại thể tâm thành tắc linh. Nhưng mọi người lại không biết một chữ thành này, đều không phải là đối với Phật, mà là đối với mình. Nữ thí chủ tin hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu muốn ở Phật tiền coi bói, thì phải lấy thành đối với mình.”
Đường Đại thực sự không phải một người có tuệ căn phật tính, nàng chỉ cầm lấy ống thẻ, xóc một hồi, rốt cục rơi xuống một cây xâm. Thẻ ở đây không giống những nơi khác, không có thượng, trung, hạ. Chủ trì xem xong rất cao thâm, nhân sinh như lộ, cái mà họ gọi là phúc họa thuận nghịch, bất quá chỉ là một loại từng trải, không nói tới lành dữ. Cho nên cái thẻ trong tay Đường Đại nhìn không ra là tốt hay xấu. Nàng so với số hiệu trên tường tìm ra được ký ngữ của cái thẻ đó, ghi chép trên đó quá ngắn —— Ai bi mạc khanh, tình như phao ảnh, uyên ương mộng, tam sinh ước, hà kham truy nhận. (Đau thương trống rỗng, tình như bọt nước, uyên ương mộng, hẹn tam sinh, sao có thể truy nhận)
Thật ra chủ trì nói không sai, nàng xác thực không tin những điều này, cái mà họ gọi là bí hiểm, chỉ là mượn cớ cho những chuyện giải thích không được, mà văn tự từ xưa có lắm loại giải thích. Nàng đây cũng không tìm chủ trì đoán xâm, chỉ làm trò cười.
Ngôi chùa ở nơi rất cao, có thể thấy được hàng núi xa xa, nàng vịn lan can chùa nhìn ra xa, chỉ thấy sâu trong ngọn núi tuyết đọng mây mù khói phủ, ánh sáng chạm đến, óng ánh chói rọi. Tuyết đọng phản xạ lại quang ảnh ngũ sắc, cảnh trí hư ảo.
Dường như tận cùng thiên nhai.
Thật ra nàng biết, dãy núi này lừa gạt lữ khách, phong cảnh gần ngay trước mắt kia, nhưng lại cách khá xa. Nếu thật sự muốn vào trong núi, cần rất nhiều thời gian.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Diệp Độc Thành mới mời nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng ngước mắt nhìn hắn hồi lâu, hắn lần đầu tiên phát hiện thì ra ánh mắt Đường Đại cũng có thể sắc bén như vậy, làm cho hắn trong chốc lát không dám nhìn thẳng.
Mà sự sắc bén này cũng chỉ chợt lóe trong chốc lát rồi trôi qua.
Khi nàng trở về thiền phòng, một đường mệt nhọc, Đường Quả Nhi đã ngủ. Diệp Độc Thành đưa nước nóng vào, cho nàng tắm rửa. Khi đó nàng đã hai mươi mấy ngày chưa tắm qua, nàng nhận lấy bồn tắm, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
Cho đến buổi tối, Đường Đại nửa đêm giật mình tỉnh giấc, đúng là đau bụng khó nhịn. Nàng rên rỉ một tiếng, Diệp Độc Thành ở ngoài phòng, gọi một tiếng: “Chủ tử?”
Một lát sau hắn liền xuất hiện trong phòng nàng, Đường Quả Nhi còn đang ngủ say, hắn mím môi, hồi lâu mới đem nàng ôm ngang bế lên, chạy vội xuống chân núi cầu y. Nơi hẻo lánh, chỉ có một y quán đơn sơ, nhưng đại phu kia cực kỳ nhiệt tâm, dắt Diệp Độc Thành ôm nàng vào phòng, đặt trên giường nhỏ.
Hắn tỉ mỉ xem mạch, khai phương thuốc, ra lệnh cho đồng tử gian ngoài bốc thuốc, lập tức nấu thuốc, rồi mới quay sang nói với Đường Đại: “Phu nhân một đường tàu xe mệt nhọc, tuy là người lớn có thể chịu nổi, nhưng em bé trong bụng thì thế nào…”Hắn không nói nhiều lời nữa, hắn chỉ giảng giải: “May là không quá nghiêm trọng, phu nhân nghỉ tạm đi, cốt nhục cũng là coi trọng duyên phận, không được tức là vô duyên. Đợi uống thuốc xong, điều dưỡng vài tháng, thân thể có thể khôi phục như cũ.”
Thần sắc Đường Đại đã trắng bệch, sự đau đớn này nàng đã trải qua, cách đây mấy năm, cho nên ký ức hãy còn mới mẻ. Diệp Độc Thành nắm lấy tay nàng, mỗi một chữ hắn nói đều gượng gạo: “Xin lỗi chủ tử.”
Đường Đại vươn tay vuốt sợi tóc trên trán hắn, mỉm cười nhìn thẳng hắn. Đau đớn hiện ra trên mặt, nhưng ý cười phát ra càng sâu, mang thai đã bốn tháng, cho dù là ở thế kỷ muốn sanh non cũng là cực kỳ nguy hiểm. Mà ở cái trấn nhỏ hẻo lánh này, vị đại phu lại bình tĩnh nói đừng lo. Ở đây quanh năm bão cát, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, mà vú già trong y quán này, và đại phu màu da lại rất trắng, hoàn toàn không nhiễm vẻ khổ hàn ở biên quan xa xôi.
Diệp Độc Thành không dám nhìn thẳng đôi mắt của nàng, biết đâu nàng hẳn là nên ôm vật gì đó khóc một hồi, làm cho tất cả đau khổ đều tan biến ở trong buổi tối vùng tái ngoại hoang vu vắng vẻ này. Thế nhưng nàng chỉ cười như vậy, sau cùng nàng ôm bụng nằm ở trên giường cười to.
Có vú già tiến vào giúp nàng rửa sạch thân thể, Diệp Độc Thành đi ra, đóng cửa thì tiếng cười của nàng còn đuổi theo sát lỗ tai hắn, một tiếng lại một tiếng, hoang liêu tận xương.
Vú già thay nàng lau rửa cơ thể, rất là không giải thích được: “Ngươi cười cái gì?”
Thanh âm của bà cũng dẫn theo chút làn điệu đất khách, nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu. Đường Đại mặc cho bà ta lau, tiếng nhỏ dần đi: “Ta đang cười chính mình.”
Hà Hinh ta tới rồi, ta đã tới chân trời, còn thiếu một bước, chỉ một bước nữa ta có thể giương cánh, đi xem bên kia rốt cục có cái gì. Thế nhưng ta đột nhiên chán ghét, nhìn khắp thiên hạ này, nơi nào không phải là đất khách quê người đâu?
Dị khách tha hương, đang ở nơi nào, có khác nhau sao?
Vú già cũng không nhiều lời nữa, bà đã quá hiểu loại đau đớn này, bà đã thấy qua vô số phụ nữ rên rỉ rơi lệ, thực sự nghi không ra có cái gì buồn cười.
Người phụ nữ này không phải là điên rồi chứ?
Diệp Độc Thành bưng thuốc vào, Đường Đại giơ tay đón lấy, hắn chỉ thở dài: “Thuộc hạ đút cho chủ tử đi.”
Đường Đại vẫn đón lấy chén thuốc: “Ta tự tay làm.”
Nàng ngửa đầu một hơi đem thuốc uống cạn, vị đáng chát của thảo dược thấm vào ngũ tạng lục phủ, Diệp Độc Thành thở dài: “Chủ tử, hôm nay thân thể của người… Chúng ta nghỉ ngơi hai ngày lại chạy đi tiếp?”
Nàng giương mắt nhìn hắn một lát, nắm lấy tay hắn đặt lên bụng dưới của mình: “Diệp Độc Thành, ta năm nay rồi, ta không có tiếp theo, sẽ không có… tiếp theo nữa…” Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng mơ hồ mang theo đau đớn, Diệp Độc Thành không biết làm sao để an ủi nàng.
Đường Đại cuối cùng không thể chạy trốn, hai ngày sau bị Hình Viễn dẫn người bắt được, nói Thọ vương có lệnh, mang về Trường An.
Hình Viễn mang theo Đường Đại, Diệp Độc Thành, Đường Quả Nhi, đường cũ quay về. Đường Đại thậm chí không có giãy dụa, rất bình tĩnh theo hắn quay lại, hắn với Đường Đại mặc dù không có giao tình gì, nhưng có Đường Quả Nhi, hắn cuối cùng cũng không đành lòng nhìn nàng quá mức chán nản: “Lúc trở về gặp Vương gia, nhận sai cho tốt, đừng nên làm hắn tức giận.”
“Ta vì sao phải làm hắn tức giận?” Đường Đại đang cười, nói: “Hình Viễn, đời này của Đường Đại, cứ như vậy. Hà tất đi chọc giận hắn…”
Nhưng mà nhẹ giọng thở dài, tiêu điều thê lương.