Nhân viên công ty quảng cáo của Đường Đại đã đến nơi, nàng sai người mang theo “Thư giới thiệu” của Dụ vương xuống phía dưới cáo mượn oai hùm, quan phủ các nơi dè dặt, sân bãi linh tinh các thứ đều rất nhanh chuẩn bị đầy đủ.
Nắm giữ việc quảng cáo có một chỗ tốt —— là nắm giữ con mắt của quần chúng. Cái này không giống như viết sách, viết sách là đọc giả muốn xem cái gì thì viết cái ấy, mà quảng cáo là ngươi muốn cho mọi người xem cái gì, là bọn họ phải xem cái ấy.
Bởi vì ở Trường An phát triển một đoạn thời gian, lần này phát triển xuống dưới cơ bản cũng thuận lợi. Đường Đại phân phó trước không cần nhiều, chiếm lấy Công Khai Đình của thành trấn, sau đó mở mang lưu lượng ở từng địa phương. Sử dụng giao diện giống một loại như ở Trường An, hình thức đưa vào hoạt động đại thể cũng tương đồng.
Thời cổ đại thư từ lui tới đều không thuận lợi, mà chim bồ câu gì gì đó thực sự không đáng tin. Báo cáo công tác ở các nơi đều phải trì hoãn, nhưng dựa vào Dụ vương cây cổ thụ che trời này, xem như không có việc gì hệ trọng.
Đường Đại ở Công Khai Đình xem hết bát quái trở về, thì thấy Diệp Cô Thành cùng Tây Môn Xuy Tuyết vẻ mặt xanh tái cùng gia nhân nghe ngóng tăm tích của Hà Hinh, Đường Đại rất không hiểu: “Hà Hinh không phải hẳn là nên ở cùng chỗ với các ngươi sao?”
Hai người sắc mặt càng xanh, việc đánh mất chủ nhân, là sỉ nhục lớn nhất đối với ám vệ.
Đường Đại cũng không lo lắng, giọng nói của nàng rất nhàn nhã: “Mỗi người phạt hai tháng tiền lương!”
Diệp Cô Thành cùng Tây Môn Xuy Tuyết vội vã ra cửa, tìm tung tích Hà Hinh, Ôn quản gia tự nhiên cũng lo lắng: “Chủ tử, hay là chúng ta cũng phái gia nhân ra ngoài tìm xem?”
Đường Đại miễn cưỡng vỗ vỗ vai mình: “Nàng ấy cũng không mất đi đâu, gọi người đem nước nóng cho ta, ta muốn tắm.”
Ôn quản gia trong lòng mờ mịt, nhưng cũng không thể trái ý của nàng, khom người lui xuống dưới.
Hà Hinh mãi cho tới lúc lên đèn mới trở về, ngồi cùng bàn ăn, Diệp Cô Thành cùng Tây Môn Xuy Tuyết sắc mặt rất kém, hai cái hàng nhái Diệp Độc Thành cùng Tây Môn Xuy Ngưu bộ dạng như đang xem kịch vui. Hai người thật ra muốn hỏi Hà Hinh đi nơi nào, nhưng làm sao cũng không hỏi ra miệng được —— cho ngươi chăn trâu, nửa đường trâu không thấy, buổi tối trâu trở về, ngươi không biết xấu hổ mà hỏi nó đi đâu sao…
Nhưng mà buổi tối Dụ vương đến dẫn theo một người con gái, hắn nói cực kỳ chu đáo: “Đại tử, bản Vương suy ngẫm một chút, đã đáp ứng ngươi lợi nhuận phân bốn sáu, bản vương dù sao cũng cần biết tổng số lợi nhuận rốt cục là bao nhiêu? Này, đây là Đồng Bình về sau nàng thay mặt bản Vương tra duyệt sổ sách. Bình nhi cũng là xuyên không giả, các ngươi hẳn là có chung đề tài nói chuyện.”
Đồng Bình này một thân váy dài hạnh sắc, tóc dài vấn cao, châu vi thúy nhiễu, dưới đèn nhìn ra cũng là môi hồng răng trắng, rất có tư sắc.
Đường Đại cùng Hà Hinh nhìn nhau liếc mắt, đối với việc này ngang nhiên xếp vào hành vi gian tế, hai người cũng không tiện mở miệng, nếu là hắn phái người bí mật dò tìm, còn có thể giả vờ không biết là người của hắn, nhưng hôm nay hắn ra tay làm khó, hai người không thể nói thêm cái gì.
Nghĩ đến Hà Hinh hôm nay lách được ám vệ làm cho trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ, cảm thấy cho dù là Phù Vân tiểu trúc, trước sau cũng còn nhiều chỗ tai mắt của hắn khó nhìn đến.
Nghi ngờ cứ nghi ngờ, song phương trong đầu đều tính toán nhỏ nhặt, nhưng biểu hiện ra ngoài hòa hợp êm thấm: “ Bình nhi, ngươi trước khi xuyên qua là làm cái gì?” Đường Đại giọng nói mang theo chút nhiệt tình khi tha hương gặp cố nhân.
Đồng Bình đỏ mặt xấu hổ: “Người ta còn đang học sơ trung thì xuyên đến, may là gặp phải Vương gia…”
Đường Đại 囧: God, đây là lolita trong truyền thuyết sao?
Đồng Bình ở bên cạnh Đường Đại ngồi xuống, Dụ vương không ăn cơm tối liền vội vã rời đi —— việc vặt trong triều, quốc quân đại sự, hắn cũng bề bộn nhiều việc.
Hắn vừa đi trên bàn ăn liền yên tĩnh lại, Đường Đại thích ăn cá, lần này trên bàn bày hơi xa, Hà Hinh đứng đậy gắp cho nàng một miếng, suy nghĩ một chút lại gắp cho Đồng Bình một miếng, Đồng Bình không chút câu nệ, hơn nữa nàng cũng không quên sứ mệnh chính: “Đường tỷ tỷ, buổi tối ta muốn xem sổ sách các hạng mục của các ngươi.”
Khi tàn tiệc, Đường Đại đem Đồng Bình đến thư phòng, đem sổ sách vân vân đi vào, phân phó Ôn quản gia cùng Phác trưởng phòng giúp đỡcùng nhau đối chiếu. Hai người các nàng cùng ra cửa, dọc theo đường đá tản bộ.
“Ngươi không hiếu kỳ ta đi nơi nào sao?” Hà Hinh kéo tay Đường Đại, trong giọng nói có ý cười, Đường Đại mặc cho nàng kéo: “Cái này còn cần phải hỏi sao?” Nàng nhìn xung quanh một chút, xác định ám vệ không có khả năng nghe, mới mở miệng: “Cùng họ Hình kia đi đâu chơi?”
Hà Hinh kinh hãi: “Đệch, ngươi là Gia Cát Lượng a!”
Đường Đại cười nhẹ: “Mấy người ám vệ này đều là hắn dẫn dắt, làm thế nào tránh được, sợ là chỉ có mình hắn hiểu rõ. Dụ vương sở dĩ đoán không được, là hắn không có phát hiện các ngươi có mờ ám. Một ngày hắn phát hiện…”
Hà Hinh cắt lời của nàng: “Dù cho ta mất tích một hồi, hắn cũng không thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc đâu? Buổi tối lại phái gian tế đến.”
Đường Đại cười rất gian xảo, nàng đang nghĩ bát quái so với mấy điều này thú vị hơn: “Ngươi và hắn phát triển đến đâu rồi?”
Hà Hinh tiện tay ngắt cành liễu chơi đùa: “Đại tử, hắn cư nhiên là lần đầu tiên.” Bóng đêm quá dày, Đường Đại không biết khi nàng nói những lời này có đỏ mặt hay không: “Thật không thể tin được.”
Đường Đại phụt ra: “Ngươi có cho hắn tiền lì xì không?”
Hà Hinh giơ chân, lấy cành liễu quất nàng. Hai người trên đường mòn náo loạn một trận.
Nguyên nhân Dụ vương thần hồn nát thần tính, Đường Đại ngày hôm sau biết được—— Đại Huỳnh đối với người xuyên không nhiều lần trấn áp, bí mật xuất hiện một tổ chức ngầm của các xuyên không giả, đầu lĩnh tụ tập nhân tài, âm thầm lung lạc hết thảy người xuyên không, thậm chí kiến tạo nhà máy quân giới, nỗ lực phá vỡ chính quyền.
Quân đội Đại Huỳnh tiêu diệt được hai người của bọn họ, lục soát ra một nhóm lớn hỏa khí, người chấp chính rất là phẫn nộ, hạ lệnh các nơi quét cho thật sạch vây cánh, xử lý nghiêm khắc. Nếu gặp phản kháng, lập tức giết chết.
Nhưng nếu có thể cung cấp đầu mối về xuyên không giả, tội danh trước đó được miễn, nữ có thể cho làm vợ thương gia phú quý, nam có thể ban thưởng một tòa nhà, mỹ nữ hai người.
Phần thưởng này ở thời điểm đó xem như không tệ. Nhưng thời cổ chính trị khiến người ta mệt mỏi rất nhiều, trên đường cái người người cảm thấy bất an, không ai dám thu lưu nhân sĩ xuyên không, đại bộ phận người xuyên không đều bị đuổi việc.
Hà Hinh cùng Đường Đại liều mạng đi tản bộ ngoài phố, nàng cùng Đường Đại có thói quen vừa đi vừa nói rất nhiều, địa điểm tùy thời biến hóa, lúc này lại không có QQ, không sợ bị người nghe được: “Ngươi nói chuyện này có thể thành công không?” Hà Hinh loay hoay bắt tay mở hộp son tinh xảo, lại vừa nhìn một đội binh sĩ Đại Huỳnh đi dán bố cáo.
“Khó.” Đường Đại đứng lặng nhìn bố cáo một hồi: “ Lật đổ chính quyền khả năng không cao, dù sao người xuyên không tâm như tán sa, mà cư dân bản địa cổ hủ ngu trung, với việc huyết mạch hoàng thất rất xem trọng, không có khả năng tiếp thu người ngoài đến làm chủ là sự thực. Xuyên không giả… Có thể làm ra máy bay đại pháo, nhưng chỉ sợ nghịch thiên ý dân tâm.”
Hà Hinh có chút động tâm: “Thế như Đại tử, nếu như bọn họ thành công, chúng ta sẽ không phải sống ở xã hội phong kiến thối nát này. Ngươi có xem qua truyền đơn của bọn họ chưa? Bọn họ nói muốn ở Đại Huỳnh vương triều này lập ra chủ nghĩa xã hội khoa học, thậm chí Trung Hoa Trung Quốc.”
Đường Đại trầm ngâm một trận, “ Hà Hinh sau khi trở về… làm một bản sổ sách giả.” Nàng rất gần Hà Hinh, nói nhỏ nhỏ bên tai, Hà Hinh liên tục gật đầu.
Lần lượt có người xuyên không của tổ chức ngầm bị bắt được, bị kéo ra ngoài chợ bán thức ăn trảm thủ thị chúng, Hà Hinh đề nghị đi xem.
Để tránh lo lắng, Đường Đại không có đi, đứng ở đầu đường chờ Hà Hinh trở về, có người đi đường đi thoáng qua, thình lình nhét một tờ giấy được vo tròn vào tay nàng. Nàng cảm thấy hoảng sợ, người tỳ nữ cũng đi theo xem chém đầu, nàng giả vờ nhìn vòng tay trên tay, che đi ánh mắt xung quanh hủy đi tờ giấy, quả nhiên là người mang tin tức của tổ chức ngầm.
Bọn họ có một cái tên phi thường vang dội —— Thái Bình Thiên Quốc.
Đường Đại cảm thấy như có một đạo sấm sét chém xuống đầu —— Ai da, ngươi cứ dẫn theo ta đi thôi…