Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

chương 39: đếm ngược từng ngày đến mạt thế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày tháng năm , cách mạt thế tháng ngày, nước N.

Tin đồn mạt thế lan truyền khắp nơi, bài viết của tài khoản "Ta là tiên tri" được nhóm người cao tầng chú ý đến. Họ tức giận vì bị người nắm thóp được ý đồ của mình, hận không thể bóp chết kẻ đã lan truyền tin tức này. Những người ở cao tầng lệnh cho cấp dưới tra ra địa chỉ ID của tài khoản, cho người cải trang đến tận đó nhưng mới nhận ra đấy chỉ là một quán cho thuê mấy tính bình thường. Thông qua lời của chủ tiệm máy tính, máy tính ở phía cuối mà ông ta cho thuê vào ngày // tổng cộng có năm người thuê, nhưng vào lúc tối khoảng từ h đến h thì chỉ có một người dùng.

Người được cử đi điều tra mừng thầm, nhanh chóng thông qua camera xác định diện mạo người này. Người nọ mặc áo khoác lớn, nhìn không ra dáng người mập hay ốm, khuôn mặt đại trà cực kì bình thường, độ tuổi ở tầm mười lăm. Trong đoạn video, thiếu niên đang di chuyển bàn tay thon dài của mình trên bàn phím, cực kì nghiêm túc. Dường như nhận ra được mình đang bị quay lại, thiếu niên ngước mặt lên nhìn camera, trong con ngươi chứa đầy tiếu ý, khóe mắt cong lên như muốn câu đi tâm người.

Rõ ràng là gương mặt vô cùng bình thường, không hiểu sao người được cử đi điều tra lại cảm thấy rất cuốn hút, tim đập càng nhanh. Hắn nhanh chóng cắt đoạn video này, đem về làm manh mối cho những người khác đi điều tra.

Thế nhưng họ đã dò la các nhà xung quanh trong khu vực đấy, thậm chí là truy tìm trong cả thành phố vẫn không thấy thiếu niên nọ.

Những người ở cao tầng cực kì tức giận, nhưng họ không thể làm gì khác, chỉ đành trì hoãn lại thời gian khởi hành của tàu không gian thêm vài ngày.

Họ cũng dám xóa bài viết đáng ghét ấy. Họ sợ một khi cưỡng chế xóa đi sẽ càng khiến người dân thêm nghi ngờ, đành cắn răng chịu đựng.

Ngày tháng năm , cách mạt thế tháng ngày, nước N.

Cư dân mạng mấy ngày xôn xao, một nửa thì nghi ngờ bài viết về mạt thế đang nổi trên mạng, một nửa lại lo sợ mạt thế nếu xảy ra thật thì thế nào, cao tầng thật sự bỏ người dân của mình rời đi trước thì sao? Những hoang mang, lo lắng trước một sự việc mơ hồ không rõ ràng khiến mọi người hít thở không thông. Họ dùng mọi từ ngữ nguyền rủa, quá đáng bình luận vào bài viết như thể giải tỏa thứ cảm xúc không tên ấy.

Đã qua một tuần kể từ ngày bài viết về vấn đề mạt thế sắp đến, mọi thứ vẫn bình yên như cũ, hoàn toàn không có bất kì dấu hiệu gì cho thấy Trái Đất đang trên con đường tận diệt. Một số người vốn nóng nảy lo âu chợt bình tĩnh lại. Họ nhận ra bản thân vậy mà lại bị một tin đồn vô căn cứ làm cho lo lắng hết một tuần, không khỏi mất mặt. Nhiều người nhận thấy bài viết vẫn chưa bị xóa liền kéo vào chửi rủa, cười nhạo và châm biếm. Thậm chí còn nhiều người ác ý nguyền rủa chủ nhân bài viết gặp báo ứng, bị nhiễm bệnh dại như lời thề ở cuối bài viết.

Cái gì mà mạt thế sắp đến chứ! Có để họ chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán hay không? Đúng là xúi quẩy, tin vịt mà họ cũng đi tin.

Đúng là nhảm nhí!

Ngày tháng năm , cách mạt thế tháng ngày, nước N.

Còn năm ngày nữa bước vào kì nghỉ Tết Nguyên Đán, không khí xung quanh cả nước càng thêm náo nhiệt, vui vẻ, mọi người hoàn toàn quên đi bài viết về mạt thế sắp đến. Bước ra đường đều là hoa, là cây cảnh, là những dãy đèn chớp chớp sáng rực cả một góc phố. Với học sinh, chờ nhất chính là những ngày Tết này, để có thể tham gia Hội Xuân quẩy hết mình cùng bè bạn, có thể quây quần bên gia đình trao nhau những lời chúc ý nghĩa nhất, hoặc đơn giản là đón chương trình hài ngày xuân.

Bận rộn mua sắm đủ thứ chuẩn bị cho kì nghỉ Tết Nguyên Đán khiến nhiều người không lên xem tin tức trên mạng. Vì thế mà họ không biết, ở các nước khác, hàng chục chiếc tàu không gian khổng lồ đã cất cánh khởi hành bay vào vũ trụ, chỉ còn duy nhất nước N là chưa đi.

Diệp Du ở bên nhà cha mẹ phụ giúp họ treo câu đối đỏ, gói bánh tét, không khỏi nhếch môi cười nhạo. Đúng như cậu dự đoán, tin tức của cậu chỉ khiến mọi người hoang mang vài ngày liền chìm nghỉm. Tuy nhiên, như vậy cũng đủ khiến mấy kẻ ở cao tầng khốn đốn một phen.

Cậu vì sao không trực tiếp đi đến nơi chứa phi thuyền vũ trụ để phá hả? Đơn giản, cậu vốn không biết những chiếc phi thuyền đó để ở đâu. Nếu biết, cậu cũng sẽ phá hết tất thảy. Mạt thế đời trước cậu sống không được tốt, cậu cũng muốn chúng nếm trải mùi vị đấy. Tiếc là không được!

Nhưng mà, tên ngốc kia đi đâu lâu thế? Nếu không phải tiểu phượng hoàng nói Sở Mặc đang tiếp tục đi thu gom vật tư, cậu chắc sẽ nhịn không được đi kiếm người mất.

Hi vọng là tên ngốc đó không bị mấy tên cấp trên chỉ định đi di dời dân cư không bị nhiễm bệnh dại ở mấy khu vực bùng nổ bệnh dại nhiều.

Ngày tháng năm , cách mạt thế tháng ngày, nước N

Khi mọi người đang chìm đắm trong không khí ấm áp bên gia đình, ở một số nơi trên nước N lại truyền ra những tiếng than khóc, tiếng kêu la cầu cứu.

Vị bác sĩ đang trực ca đêm trong bệnh viện, không khỏi rùng mình vì cái lạnh của gió, trong lòng thầm oán than. Chỉ vì anh ta là bác sĩ mới ra trường nên chỉ đành chấp nhận hi sinh ngày Tết của mình, ở lại bệnh viện chăm sóc bệnh nhân cùng một số y tá, bác sĩ khác. Anh ta thở dài một tiếng, lôi trong túi quần mình ra một cái ví tiền đã sờn da, cũ kĩ. Anh chàng bác sĩ mở ví, nhìn người phụ nữ phúc hậu nở nụ cười, nắm tay một cậu nhóc mặt mày cau có, không khỏi ấm lòng. Anh ta muốn về quê thăm gia đình, lên thành phố đã mấy năm nhưng vẫn chưa có dịp về. Cứ ngỡ đợt này sẽ được, ai dè...

Ngay lúc đó, tiếng hét thất thanh của phụ nữ vang lên trong không gian im ắng của bệnh viện, quỷ dị và đáng sợ tựa như tiếng hét khi đối diện với tử vong.

Vị bác sĩ giật mình, vội vàng đặt một nụ hôn cầu bình an lên tấm ảnh, sau đó vội vàng cất ví vào túi quần, chạy ra ngoài. Nhưng khi anh ta vừa đi ra, mùi máu tanh nồng xông vào mũi, sộc thẳng lên đại não khiến anh ta choáng váng. Anh chàng bác sĩ kiềm nén cảm giác buồn nôn, một tay che mũi, một tay chạy về phía tiếng hét.

Khi đến nơi, anh ta lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sững người.

Bệnh nhân mắc bệnh dại nguy hiểm nọ không biết vì sao lại thoát được khỏi trói buộc, há miệng cắn lấy những ai đến gần mình. Một trong số những bệnh nhân ấy đang cúi đầu cắn nát cổ một người phụ nữ, máu tươi cùng nước dãi chảy lênh láng. Người phụ nữ hình như là người vừa hét khi nãy, ánh mắt cô ta hiện rõ vẻ kinh hoàng và bất lực, đầu cô ta nghuệch về một phía, tay chân theo phản xạ co giật, cơ thể không khống chế được tiết ra vài thứ ô uế.

Vị bác sĩ tái mặt, anh ta luống cuống tay chân, một nửa muốn kéo người phụ nữ kia ra, một nửa lại muốn chạy ra khỏi chốn địa ngục này.

Anh ta cắn môi, vớ lấy cây gậy gần đó, đem tên bệnh nhân điên khùng này đẩy mạnh ra xa. Anh ta biết những người này di chuyển cực kì chậm chạp, chỉ cần đẩy kẻ này ra xa, lại kéo người bị cắn ra phía khác, chắc chắn sẽ đủ thời gian để anh ta đưa người phụ nữ này đi chữa trị.

Vị bác sĩ lớn tiếng hô lên vài lần, mong mỏi sự xuất hiện của một người nào đó. Anh ta lại gần, không ngại người phụ nữ dính những chất ô uế mà bế người này lên.

Phải nhanh chóng chữa trị!

Trách nhiệm của một bác sĩ không cho phép anh ta ruồng bỏ bệnh nhân của mình.

Thế nhưng chạy chưa được vài bước, người phụ nữ vốn yếu ớt không động đậy nổi bỗng co giật vài cái, cắn mạnh vào cổ anh ta. Vị bác sĩ hét lên một tiếng đau đớn, vội đẩy người này ra nhưng không được.

Cổ họng đau rát, ý thức anh ta dần tan rã nhưng bàn tay lại cố gắng lấy tấm ảnh trong ví ra, nắm chặt lấy, đến hiện tại, anh ta cực kì hối hận.

Đáng lẽ nên về thăm mẹ... Đáng lẽ...

Thật xin lỗi, mẹ của con, thật xin lỗi, con không về được nữa...

Cầu người bình an, mẹ của con.

Bao trùm bệnh viện là âm thanh nhai nuốt, những tiếng hét đau đớn. Nơi nối tiếp trở thành địa ngục trần gian.

Cũng vào lúc này, những chiếc tàu phi hành cuối cùng của nước N cũng cất cánh bay đi, rời bỏ một hành tinh được tiên đoán trước sẽ đi đến con đường diệt vong, bỏ lại con dân của mình, ích kỉ một mình giữ lấy mạng sống của chính mình mà ra đi.

Ngày tháng năm , cách mạt thế tháng ngày, nước N.

Truyền thông mấy ngày nay đưa tin liên tiếp: khí hậu biến đổi, bệnh dịch bùng phát ở nhiều nơi trên thế giới, vacxin tiêm phòng vẫn chưa nghiên cứu xong. Hơn thế nữa, tin tức khiến mọi người chú ý là cách đó mấy ngày, những chiếc phi hành khổng lồ lần lượt cất cánh rời đi. Trong lòng mỗi con người bây giờ mới bắt đầu lo lắng, hoảng sợ. Dù cho đang là Tết, nhưng không khí âm u vẫn bao trùm lên toàn bộ nước N.

Tin tức này, thế mà thành sự thật.

Diễn đàn thông tin mạng hiện tại lại một lần nữa bùng nổ.

[ Sum mười bùa ra mười R: Đệch! Ông phải làm sao bây giờ?! Tận thế sắp đến rồi mà Nội tự nhiên về, ông còn chưa kịp nuôi để thành đại thần. Má nó, giấc mơ đại thần của ông!!! ]

[ Âu khí đây: Bố thằng điên! Giờ lo trữ lương thực đi! Hiện tại còn dúi đầu vào game. Bố mày gấp muốn chết còn phải online mắng mày một câu. ]

[ Công tử tiêu soái tóc hai búi: @ Ta là Tiên Tri, xin lỗi ngài, gia đáng lẽ phải tin ngài sớm hơn QAQ Ôi mỹ nhân của gia, cuộc sống khoái hoạt của gia!!! ]

[ Loli ba vòng chuẩn: Nhanh chóng ra siêu thị, cửa hàng tiện lợi gom đồ ăn đi! Mấy người còn rảnh rỗi ở đây nhấn bàn phím sao? ]

[ Ta là Bạch Liên Hoa: người ta không phải không muốn đi, mà là sợ vừa bước chân ra ngoài liền gặp kẻ điên mắc bệnh dại aaaaa Ọ A Ọ . Người ta vừa xem tin tức, bệnh nhân mắc bệnh dại khắp nơi tăng nhanh chóng, còn có một số kẻ trốn thoát khỏi bệnh viện nữa kìa. ]

[ Em ước mơ được làm siu nhơn: Thời đại của anh hùng đã đến! Hỡi các con dân của ta, hãy đến ôm đùi siu nhơn đi nào!!! ]

[ Mộ học bá uy vũ: Bố thằng điên! ]

[ Băng Muội hay khóc nhè: Má nó!!! Đồ ăn bên chỗ tui bị gom hết rồi. Thiệt không dám đi xa để lấy, làm sao bây giờ? ]

[ Hoa Hoa của Liên: Anh trai tui làm việc trong bệnh viện hôm bữa lên ti vi, mấy ngày nay không liên lạc được với anh ấy. Tui lo quá đi mất QAQ cầu mong anh ấy bình an, không xảy ra chuyện. ]

[ Công tử tiêu soái tóc hai búi: Cầu anh của lầu trên bình an. Bây giờ chúng ta phải chuẩn bị tinh thần thôi. Mạt thế có lẽ tám phần mười sẽ xảy ra rồi. ]

[ Thần chưởng Dưa Leo: Đến giờ vẫn không thể tin được! Bỗng nhiên cảm thấy bất an kinh khủng! ]

[ Ngốc Bạch Ngọt là tình yêu của tui: Thôi tắt mạng đi mấy ông! Giờ tranh thủ từng giờ từng phút cướp lấy lương thực, luyện tập kĩ năng sinh tồn trong mạt thế đi! ]

[ Đọa Thiên một phát bay cả Heian: Những người bạn thân thiết của tui! Tạm biệt, mọi người bảo trọng nhé! ]

[ Phi thăng là chuyện dễ dàng: Bảo trọng! ]

[ Bổn tọa nuôi ngươi: Bảo trọng! ]

Ngày tháng năm , cách mạt thế tròn một tháng, Trái Đất.

Nhiều nơi trên Trái Đất khí hậu thay đổi liên tục, mới hôm qua còn nắng gay gắt, sang ngày hôm sau đã mưa lớn thành lũ, ngập các nẻo đường. Không chỉ vậy, động đất, sóng thần cũng xảy ra liên miên. Không ai đoán trước được mạt thế sẽ chính thức bắt đầu từ khi nào, chỉ có thể cố hết sức chuẩn bị thật đầy đủ, giành lấy cơ hội sống sót về cho mình.

Bệnh dại từ khi bùng phát vẫn không ngừng lây lan khắp nơi, mọi người bắt đầu nghi ngờ đây căn bản không phải bệnh dại. Diễn đàn mạng điên cuồng xuất hiện các bài viết về tang thi. Chỉ cần bạn lên Google, gõ hai chữ tang thi thôi là hàng ngàn kết quả sẽ hiện ra.

Nào là dấu hiệu nhận biết tang thi.

Nào là cách giết chết tang thi.

Hay vacxin phòng bệnh tang thi.

Nhưng tất cả những dữ kiện đó có phải thật hay không, chẳng một ai dám đứng ra nghiệm chứng.

Diệp Du ngồi trên thành cửa sổ, nhìn sắc trời dần chuyển sang màu cam chói mắt, cong môi nở nụ cười.

Mấy tuần trước, mẹ đã làm đơn xin phép nghỉ trên bệnh viện, cha cũng không lên công ty nữa, cậu an tâm phần nào. Mạt thế quả nhiên đến sớm hơn so với đời trước của cậu, do đó cậu phải chuẩn bị trước để cha mẹ ít ra khỏi nhà nhất có thể.

Nguyên nhân khiến con người thành tang thi ở đời trước vẫn chưa hề được tìm thấy, cậu lại càng thêm cẩn trọng.

Nhưng mà...

Con ngươi bạc xinh đẹp lóe lên tia thích thú, mạt thế đến rồi.

Diệp Du đong đưa chân, nhìn bầu trời khắc trước còn nhuộm màu cam, giây sau lại mây đen kéo đến lũ lượt, mân mê môi, ngân nga một khúc nhạc không tên.

Đếm ngược từng ngày mạt thế kề gần.

Trò chơi sắp bắt đầu.

Những con chiên kiêu căng ngu ngốc.

Chuẩn bị than khóc với đất trời chưa?

Truyện Chữ Hay