Ngày hôm sau, Sở Mặc theo lời đã nói mang Diệp Du về nhà, thuận tiện bàn thêm một số công việc với cha Diệp Du. Doãn Vân vừa thấy Diệp Du, không nhiều lời liền ôm chầm lấy bảo bối nhà mình, miệng không ngừng quở trách một tháng mới chịu ló mặt về, khiến Diệp Du không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt. Mẹ à, ông chú còn ở đây đó, rất mất mặt nha.
Nhìn thấy Sở Mặc theo cha đi vào phòng khách ngồi trò chuyện, Diệp Du lại được mẹ ôm về phòng, không khỏi bất lực chôn mặt trong lòng mẹ.
Hình tượng của cậu, hình tượng của cậu tan nát rồi! QAQ
Ông chú nhất định sẽ cười chê cậu cho xem. Hừ hừ, ông chú lòng dạ hẹp hòi chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội châm chọc cậu cả. <(-︿-)>
Doãn Vân nhìn con trai nhỏ mặt hồng hồng chôn trong lòng mình, không khỏi mỉm cười. Bảo bối của bà rốt cuộc cũng về rồi. Một tháng nay không có bảo bối ở nhà, bà liền điên cuồng đâm đầu vào công việc, đến chồng cũng không thèm để ý, bà muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân lẫn phương pháp phòng ngừa virus tang thi. Doãn Vân bận như vậy khiến Diệp Thần rất oán hận, không ngừng dụ dỗ bà, nhưng đều công cốc.
_"Bảo bối, con ốm đi rồi." _ Nhéo nhéo gò má bánh bao trắng nõn của con trai nhỏ, Doãn Vân đau lòng lên tiếng.
Diệp Du hơi đảo mắt, cười hì hì ôm chầm lấy bà, ngoan ngoãn nói:
_"Mẹ, con không có ốm, này là cao lên nha. Mẹ xem mẹ xem, con học được rất nhiều thứ, học võ, còn học dùng kiếm nữa. Sau này mạt thế đến, cũng không sợ rồi."
Búng nhẹ trán Diệp Du, Doãn Vân dù đau lòng con trai nhỏ, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của bé con, không hề bảo bé con ở nhà. Xoa xoa mái tóc mềm của con trai nhỏ, Doãn Vân cười cười, nói:
_"Bông cải trắng ở chung với thượng tướng Sở Mặc không tệ nha."
Nghe mẹ nói xong, Diệp Du mở to mắt, bĩu môi phản bác:
_"Không có, ông chú rất đáng ghét, luôn bảo con là nhóc khó ưa, cũng không hề bị vẻ ngoài của con lừa. Rất xấu xa, hay châm chọc, hay ép con gọi ông chú là anh nữa."
Con trai nhỏ vừa trừng đôi mắt to tròn ngập nước, môi nhỏ cong lên kháng nghị, một phát lại một phát cào vào lòng Doãn Vân, khiến bà ngứa ngáy không thôi, hận không thể mang con trai nhỏ ôm mãi bên người.
Không ai hiểu tính con hơn mẹ, Doãn Vân cũng là mẹ, làm sao không hiểu Diệp Du. Đứa nhỏ này trông thì thông minh, siêng năng thế thôi nhưng căn bản rất lười phản ứng. Bây giờ lại nghe đứa nhỏ lười này không ngừng lên án vị thượng tướng kia, bà liền biết hai người ở chung không tệ, tâm cũng thả lỏng. Chỉ cần con trai nhỏ không bị gì vượt quá mức, bà vẫn sẽ để bé con ở lại quân đội. Dù sao học được càng nhiều, sau này càng có cái để bảo vệ mình.
Hai mẹ con trong phòng không ngừng trò chuyện với nhau, chủ yếu là Doãn Vân hỏi, Diệp Du trả lời, đề tài liền xung quanh những chuyện lặt vặt trong suốt một tháng nay. Cuối cùng, Diệp Du đành phải quay lại vấn đề chính:
_"Mẹ, một tháng nay mẹ trữ được bao nhiêu dược phẩm rồi ạ?"
Doãn Vân trầm mặc một chút, thở dài đáp:
_"Không nhiều lắm. Chỉ năm sáu mươi loại, mỗi loại một hai hũ thôi. Thường xuyên mua ngược lại sẽ khiến không ít đồng nghiệp để ý đến."
Dù là tiệm thuốc ở ngoài hay trong bệnh viện bà đang làm, đều có một số người nhận ra bà, thu mua quá nhiều ngược lại sẽ khiến vài người để ý đến, thật sự rất bất tiện. Do đó, Doãn Vân trong một tháng chỉ thu mua được tổng cộng một trăm hũ thuốc, căn bản không đủ.
Mặc dù Diệp Thần cũng trữ được khá nhiều, nhưng đó là phần trong bản hợp đồng, bà dù được chồng cho phép lấy cũng không muốn cầm đi, số thuốc đó anh ấy tìm kiếm cũng cực khổ chẳng kém gì bà, huống chi đây là thứ dùng để trao đổi vũ khí với vị thượng tướng kia.
Diệp Du chau mày, xoa xoa cằm nhỏ, trầm tư suy nghĩ. Trong mạt thế, ngoài lương thực và vũ khí ra, thì thuốc chính là vật tư quan trọng không kém. Thời hòa bình người ta sẽ không chết vì một căn bệnh cảm nhẹ, nhưng tại mạt thế, cảm cũng sẽ thành bệnh đoạt mạng. Số lượng thuốc mẹ đã chuẩn bị cũng không ít, nhưng cậu vẫn cảm thấy nếu có thể thì thu càng nhiều càng tốt, dù sao dư cũng chẳng thiệt hại gì.
Ôm lấy cổ Doãn Vân, cọ cọ vào má bà làm nũng, Diệp Du nhỏ giọng nói:
_"Ưm, con biết lấy thuốc rất khó, thu được hơn một trăm hũ là quá quá tốt luôn. Mẹ yên tâm, con bên chú sẽ tìm cách thu vật tư với mẹ và cha."
Xoa xoa mái tóc mềm của con trai nhỏ, Doãn Vân nở nụ cười hiền từ, không khỏi cảm khái, bảo bối của bà sao đáng yêu thế này, thật muốn mang con đem theo bên người không rời nha.
_" Bé ngoan, lo mà học đi, việc thu vật tư cứ để cha mẹ lo. Không chăm chỉ coi chừng bị người ta đuổi đi đấy."
Diệp Du chớp chớp đôi mắt to tròn, cười cười tinh nghịch, hất cằm nhỏ, kiêu ngạo nói:
_"Mẹ đừng lo, chú không đuổi con đi đâu. Chú còn khen con trai mẹ rất giỏi nữa đó."
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như con mèo nhỏ, Doãn Vân buồn cười, đáp:
_"Phải phải, con của mẹ rất giỏi, bảo bối là giỏi nhất."
Hai người trò chuyện với nhau thêm một chốc liền ra ngoài, thấy Diệp Thần với Sở Mặc cũng vừa bàn việc xong. Diệp Du bất chấp hình tượng, không thèm để ý đến Sở Mặc mà nhào vào lòng Diệp Thần, cọ cọ một hồi làm lòng ông không khỏi mềm nhũn, bế con trai nhỏ lên, hôn hôn hai má bé con.
Cuối cùng cũng phải để Sở Mặc "vô ý" ho vài tiếng, hắn không phải muốn phá vỡ bầu không khí hạnh phúc của gia đình người ta đâu.
Diệp Du chui ra khỏi lòng cha, hơi nhướng mày nhỏ nhìn Sở Mặc như muốn nói: ông chú, tui biết là chú cố ý đó nha. Cậu vội vàng hôn má cha, rồi lại chạy lại hôn mẹ một cái, vẫy vẫy tay chào tạm biệt cha mẹ, sau đó theo Sở Mặc về.
(giống cảnh gả con đi nhỉ:)
Về đến nơi, Sở Mặc liền để Diệp Du về phòng nghỉ, còn bản thân nhanh chóng đi vào phòng làm việc, hắn cần tìm gấp một vài thứ.
Diệp Du cũng không nói gì, im lặng đi về phòng, hoàn toàn không còn dáng vẻ đáng yêu, hồn nhiên như lúc ở cùng cha mẹ nữa. Nhanh chóng tắm rửa, Diệp Du leo lên giường, lấy ra cuốn sổ nhỏ đã chi chít chữ thêm nhiều trang, nhíu nhíu mày. Không hiểu sao cậu cứ có cảm giác ông chú dường như đã biết việc gì đó.
Nhưng rất nhanh sau đó, Diệp Du lại quẳng việc này ra sau đầu, biết gì thì biết, miễn sao không uy hiếp đến gia đình cậu là được, cậu không muốn ôm đồm những việc không cần thiết vào người. Chậc, còn nhiều thứ vẫn chưa có thế này sao, dẩu môi nhìn sổ, Diệp Du chán nản suy nghĩ.
Đến lúc Sở Mặc mang một thân mệt mỏi trở về phòng liền thấy Diệp Du mặt nhăn thành một đoàn, một chân vắt dưới giường, một chân gác đầu giường, tay hí hoáy ghi vào sổ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, khiến hắn đỡ trán bất lực. Được rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu hắn chứng kiến cảnh tượng này. Thật là, tướng nằm sao lại xấu đến thế chứ?
Đi lại gần, nhéo nhéo bắp chân trắng nõn của Diệp Du, Sở Mặc trừng mắt nhìn nhóc con mở to mắt vô tội nhìn mình, liền không khách khí mà vỗ mông Diệp Du, nói:
_"Nằm ngay lại, từ nhỏ đến giờ tôi còn chưa thấy ai có tướng nằm xấu như nhóc."
Quăng một cái nhìn xem thường cho Sở Mặc, Diệp Du dẩu môi đáp:
_"Từ nhỏ đến giờ, tôi cũng chưa từng gặp ai thích đánh mông người như chú nha. Thật biến thái."
Độc mồm độc miệng, nhưng Diệp Du vẫn lăn vào trong, nhường chỗ cho Sở Mặc, cũng chỉnh ngay lại tư thế nằm của mình. Cậu chỉ là cảm thấy mỏi chân nên mới nằm ngay lại thôi, hoàn toàn không phải vì lời của ông chú đâu.
Sở Mặc cũng không để tâm mấy đến lời nói của Diệp Du, hắn thừa biết thằng nhóc này độc miệng rồi, hắn cũng lười cãi lại. Bây giờ hắn có việc quan trọng hơn, Sở Mặc nhíu nhíu mày, trầm tư. Dù biết rằng còn đến gần hai năm nữa mạt thế mới tới, nhưng đến lúc mạt thế tới rồi, hắn nên làm gì đây? Thật sự phải cứu vớt hết con người sao? Sở Mặc không phải là kẻ thiện tâm, càng không phải là người muốn làm anh hùng cứu thế. Chẳng phải có "tấm gương sáng" về việc cứu giúp người đang nằm kế hắn đây sao? Kết quả cuối cùng là gì? Khỏi nói hắn cũng biết.
Nhưng không cứu thì cũng không được, con người là động vật sống quần cư. Nếu như chỉ còn mình hắn với đám tang thi trên thế giới này, hắn chắc chắn sẽ buồn chán đến phát điên mất. Ánh mắt hẹp dài của Sở Mặc hơi híp lại, lóe lóe lên tia sáng. Cứu cũng được, nhưng tốt hơn hết là bọn họ nên biết điều một chút. Hắn sẽ không giống thằng nhóc dễ mềm lòng này đâu, tuyệt đối sẽ có cách chỉnh họ sống không bằng chết.
Đang suy nghĩ miên man, bên tai liền vang lên âm thanh máy móc quen thuộc, hơi liếc mắt nhìn về phía Diệp Du, thấy nhóc con vẫn hí hoáy viết mà không để tâm đến hắn, Sở Mặc liền dùng suy nghĩ mở lên màn hình xanh.
[Tít tít, hệ thống xin chào ký chủ. Chúc ký chủ một buổi tối vui vẻ và tràn đầy tính phúc bên cạnh tang thi vương đáng yêu.]
Khóe môi Sở Mặc không nhịn được co rút.
_[Tính phúc cái quỷ gì chứ?! Nó chỉ là thằng nhóc mười tuổi thôi.]
Màn hình xanh hơi nhấp nháy, âm thanh máy móc liền à một hơi dài, trả lời:
[Người ta chẳng phải thường nói hạnh phúc gắn liền với tính phúc sao? Bản hệ thống nghĩ chúng như nhau nên nói đại một từ cho ngắn gọn thôi.]
Nhìn màn hình xanh trước mặt mình, Sở Mặc trong lòng không ngừng niệm: bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh mới làm nên đại sự, không cần so đo với thứ dở hơi này.
_[Lần sau không được dùng từ này. Mày nói đi, lần này xuất hiện là vì điều gì?]
Hệ thống lần này rất ngoan mà không phản bác, màn hình xanh hơi nhấp nháy, liền hiện thanh nhiệm vụ độ hảo cảm.
[ Tít, độ hảo cảm của tiểu tang thi vương với ký chủ đã đạt gần một phần hai. Bản hệ thống chỉ muốn hỏi ngài có muốn đẩy nhanh tiến độ hoàn thành hay không, yes or no?]
Sở Mặc hơi trầm tư, không lập tức chấp thuận. Hắn cứ cảm thấy hệ thống này rất có vấn đề. Dường như các nhiệm vụ hắn nhận được từ hệ thống đều xoay quanh Diệp Du. Mặc dù hệ thống có giải thích đưa tang thi vương về con đường chính đạo là đi được một phần hai quãng đường cứu vớt thế giới, nhưng hắn lại không thấy vậy. Một điều gì đó hơi lóe lên rồi biến mất trong đầu Sở Mặc, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, tuy nhiên, linh tính hắn lại mách bảo: điều vừa lóe lên ấy chính là chân tướng!
Mang theo chút nghi ngờ, Sở Mặc chấp nhận, dù sao cũng không gây hại gì đến hắn.
[Tít, cảm ơn ký chủ đã chấp nhận. Phát động phó bản ẩn, tít tít.]
Vừa dứt câu, âm thanh hệ thống cũng biến mất. Sở Mặc hơi nhíu mày, cứ như vậy là đẩy nhanh tốc độ hoàn thành? Không thông báo phó bản ẩn đó là gì sao? Xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau, hắn mặc kệ hệ thống, dẫu sao tính cách hệ thống đó dở dở ương ương.
Liếc mắt nhìn thằng nhóc vẫn chăm chú chỉnh quyển sổ của bản thân, Sở Mặc thoáng thấy nội dung trong đó, khóe miệng nhịn không được hơi cong lên. Chà chà, thật đảm đang nha, biết lo cho tương lai nữa đấy. Hắn vươn tay, vỗ vỗ đầu nhỏ của Diệp Du, nói:
_"Dẹp nào, đến giờ ngủ rồi."
Diệp Du quay lại nhìn Sở Mặc, có chút bất mãn mà đẩy bàn tay thối trên đầu mình ra, hơi bĩu môi:
_"Chú à, nói là được rồi, không cần động tay đâu."
Nói rồi, Diệp Du nhanh chóng cất kĩ quyển số của mình, kéo gối lại sát bức tường, chuẩn bị ngủ. Có chút buồn cười nhìn hành động của Diệp Du, Sở Mặc không nói gì nhiều, với tay tắt đèn.
==================
Đêm đến, tiết trời tháng có chút nóng bức, quạt trần cũng không đủ xua tan đi cái nóng oái oăm đấy, Sở Mặc khó chịu mở mắt, tâm tình cực kỳ bực bội mà đi vào nhà tắm, dùng vài gáo nước lạnh rửa mặt mới đỡ đi cái nóng. Khó khăn lắm mới có dịp được ngủ sớm, nhưng lại bị tiết trời ảnh hưởng, hắn không khỏi thở dài, định mở cửa qua phòng làm việc bên cạnh thì bị một loại âm thanh thu hút sự chú ý.
Đó là âm thanh đè nén ở cổ họng như thú nhỏ bị thương. Sở Mặc cau mày, chú ý đến âm thanh ấy phát ra từ thân ảnh nhỏ phía trong giường.
Diệp Du bất an cuộn tròn người lại, chân mày nhíu chặt, môi mấp máy.
A, làm ơn, cầu ngài, buông tha cho họ. - Dù cậu có gào khàn cả cổ họng, họ vẫn dùng bộ mặt tươi cười đó từng bước hành hạ cha mẹ cậu.
Đáng chết! Tất cả những kẻ đó đều đáng chết!
Máu! Thật nhiều máu!
Đỏ! Đỏ thẫm!
A! Dường như thứ chất lỏng này vừa văng lên mặt cậu...
Hưng phấn, điên cuồng, nổi loạn!
Giết! Giết! Giết!
Nhìn đứa nhỏ trên giường một lúc thì nức nở, lúc thì gương mặt vặn vẹo điên cuồng, tâm Sở Mặc trầm xuống. Không phải vì đứa nhỏ này điên cuồng đáng giận, mà là những kẻ đã đẩy một đứa nhỏ vào tình thế này.
Thịch!
Tim hắn dường như vừa thắt lại?
_"Ngoan, đừng khóc."
Ôm Diệp Du vào lòng, mặc cho cậu giãy dụa, cào cáu, Sở Mặc nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Du, dùng giọng nói ôn nhu đến mức bản thân hắn cũng không ngờ đến, như đối xử với bảo bối trân quý nhất trên trần tục, sợ hãi chỉ một tiếng động lớn cũng đủ làm phá hủy bảo bối ấy.
A, ai đó đang ôm lấy cậu. Cậu vùng vẫy, muốn thoát khỏi cái ôm đó, nhưng đổi lại chỉ càng khiến cái ôm ấy siết chặt hơn. Lý trí mách phải cố thoát, nhưng thân thể lại luyến tiếc sự ấm áp đó. Thật lạ, không giống như mẹ với cha ôm, lại khiến cậu muốn không ngừng. Diệp Du nức nở vài tiếng, chầm chậm mở mắt, nước mắt khiến tầm nhìn của cậu hơi nhòe đi, cậu khàn khàn lên tiếng, giọng hơi run run:
_"Chú...?"
_"Ừm." - Sở Mặc đáp lại, tay yêu thích không thôi vuốt mái tóc của nhóc con trong lòng.
_"Tôi..." - Diệp Du há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo. Hỏi rằng Sở Mặc đã nghe được những gì? Hỏi rằng tại sao Sở Mặc lại ôm cậu? Hỏi rằng tại sao... cái ôm này khiến cậu an tâm đến thế, dẹp bỏ đi bao bất an điên cuồng trong lòng chính mình?
Diệp Du gác cằm lên vai Sở Mặc, cuối cùng quyết định không lên tiếng. Trong lòng cậu lúc này đang loạn thành một đoàn, không biết nên phản ứng thế nào là đúng nhất. Nói nhiều sẽ sai nhiều.
_"Ác mộng phải không? " - Sở Mặc kề sát tai Diệp Du, thấp giọng hỏi.
Bên tai có hơi thở của người kia khiến cậu cảm thấy hơi nhột, Diệp Du mím môi, gật nhẹ đầu. Không biết lúc nãy gặp ác mộng cậu có nói hớ điều gì không nên hay không, nhưng nhìn dáng vẻ của người này thì có lẽ có... Ấy vậy mà đưa nấc thang cho cậu, không tò mò sao? Không thắc mắc sao? Diệp Du ngẩn người nhìn sườn mặt góc cạnh của Sở Mặc, trong tối, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của hắn dường như ôn hòa hơn không hiểu sao lại khiến nội tâm rối loạn của cậu dần dần bình tĩnh.
Không thắc mắc cũng tốt, cậu không muốn chia sẻ việc này cho người thứ ba biết. Diệp Du hơi nhắm mắt lại, cơn mộng vừa rồi khiến cậu như mất hết sức lực, cũng là lời cảnh tỉnh dành cho cậu không được lơ là.
Đêm //, cách mạt thế còn năm tháng.