Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

quyển 2 chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sóng gió dường như đã qua đi, bão tố thu mình lui về phương xa, trả lại cho nhân gian bầu trời xanh mát. Sau một ngày biến động, mặt trời cũng dần ló giạng sau đám mây, vươn mình đón chào ngày mới.

Bảy giờ đồng hồ chờ đợi ca phẫu thuật đã trôi qua, chúng nhân dần già trở nên mỏi mệt trong sự chờ đời. Sam và Kyle đỏ mắt ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, những nếp nhăn từ khi nào xuất hiện trên mặt họ, tựa như qua một đêm đã già đi chục tuổi.

Nghiêm Luật cuộn mình ngủ ngon trong lòng Tư Mạn, dường như hơi ấm của mẹ đã giúp cho cậu bé có được một giấc ngủ ngon.

Còn Tư Mạn, suốt cả đêm không hề chợp mắt lấy một giây, chỉ yên lặng ôm Nghiêm Luật bần thần nhìn về phía cửa, mong ngóng một tin lành.

Bất chợt màu đỏ từ ánh sáng trên khung cửa chuyển xanh, cánh cửa lập tức được mở ra. Ánh sáng chói lóa hắt lên bóng dáng cao lớn của Hắc Miêu, thả những tia sáng rọi lên gương mặt mỏi mệt của hắn.

“Xong rồi. Đã xong thật rồi.”

“Sao rồi....Tình hình như thế nào???” Sam bình tĩnh bước tới, tóm lấy vai Hắc Miêu hỏi.

Chúng nhân và cả Tư Mạn bần thần bất động chờ Hắc Miêu hồi đáp đến quên cả thở.

“Lục phủ ngũ tạng đều bị hủy hoại, đầu lại có một vết thương lớn, xương đã bị gãy mất vài bộ phận....” Nói đến đâu trái tim Tư Mạn như đứt đoạn đến đấy. Trời ơi, Nghiêm Trạch....

Biết rõ chúng nhân chẳng thể nghe những lời như vậy, Hắc Miêu mới đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã luôn theo dõi tình hình Chủ thượng từ lúc thiếu niên, sức mạnh của ngài ấy không giống người thường cho nên lần này mặc dù đã bị phế không ít nhưng vẫn có thể sống xót, đó thực sự là kỳ tích. Tuy nhiên ngài ấy vẫn chỉ là con người, để có thể phục hồi lại như người bình thường mất rất nhiều thời gian....”

“Sao cậu lại luyên thuyên nhiều như vậy? Tóm lại là khi nào Nghiêm Trạch mới tỉnh lại?” Kyle mất kiên nhẫn hấp tấp nói.

Đôi mắt Hắc Miêu đượm buồn nhìn về phía phòng phẫu thuật, xót xa đáp:

“Hiện tại ngài ấy không thể tỉnh dậy.”

Cả không gian tĩnh lặng như chết, cánh tay Tư Mạn đột nhiên buông lõng ra, hoàn toàn trở nên vô vọng.

“Nói....nói vậy là sao? Rõ ràng tim đã đập lại rồi cơ mà.” Hắc Báo túm lấy cổ áo Hắc Miêu gầm lên.

“Não bị chấn thương mạnh, toàn thân không có chỗ nào không bị thương thử hỏi làm sao tỉnh lại. Ngài ấy chỉ có thể....” Hắc Miêu nuốt nước mắt nói: “Chỉ có thể sống thực vật mà thôi.”

Toàn bộ hi vọng, tia sáng duy nhất trong lòng chúng nhân như vụt tắt. Tất cả đột nhiên rơi vào bóng tối đáng sợ, không ai đủ vững chãi để đứng, thậm chí để thở một cách bình thường.

Nghiêm Trạch uy nghi, cao quý luôn cao cao tại thượng lại nằm một chỗ, sống như một cái cây không động tĩnh, không di chuyển ư? Ai có thể chấp nhận được đây?

“Còn sống là tốt. Chỉ cần anh ấy còn sống cho dù là sống thực vật đi chăng nữa, tôi tin sẽ có một ngày anh ấy tỉnh dậy.”

Giọng nói của Tư Mạn cất lên phá tan bầu không khí u uất, vẽ nên một chiếc cầu vòng cho bức họa tang thương.

“Phải rồi. Sẽ có một ngày ngài ấy tỉnh dậy phải vậy không Hắc Miêu?” Kyle xúc động nói.

“Có thể. Tuy nhiên sẽ mất rất nhiều thời gian và cũng sẽ mất đến hơn mười ca phẫu thuật kéo dài ba năm, muộn cũng sẽ năm năm để mọi thứ có thể trở về vị trí ban đầu.” Hắc Miêu quả quyết nói.

Ba năm ư?

Năm năm ư?

Những con số đối với họ không là gì cả, chỉ cần Nghiêm Trạch chịu tỉnh dậy, bao nhiêu lâu có là gì. Nhưng còn Tư Mạn thì sao? Không có Nghiêm Trạch bảo hộ, đừng nói là ba năm. Chỉ cần một ngày thôi cô trở về Nghiêm gia cũng sẽ bị đám trưởng bối Nghiêm gia trừ khử trước vì Bối gia đã giết chết lão gia nhà họ.

Nghĩ đến điều này chúng nhân lại đột nhiên quay đầu tìm cô. Lúc này mới phát hiện ra cô đang đứng trước mặt họ. Không còn khóc, không còn mỏi mệt, không còn kiệt quệ. Cô uy nghiêm và đầy cốt khí đứng đó lạnh lùng nói:

“Tôi sẽ chờ cho đến khi anh ấy tỉnh lại, nhưng không phải chờ ở Nghiêm gia.”

“Cô không quay về Nghiêm gia ư?” Hắc Báo nghi hoặc nhớ đến trong thời gian chờ đợi Nghiêm Trạch phẫu thuật. Người tên Chu Mạt, thân cận của Lex đã đến tìm cô nói gì đó khiến cho ánh mắt cô thoáng qua tham vọng ẩn chứa trong đáy mắt.

“Tôi sẽ....”

“Anh hai. Anh hai!!!”

Tư Mạn còn chưa nói xong thì lúc này có hai bóng người một nam một nữ xuất hiện. Người đàn ông vóc dáng cao gầy với gương mặt vuông vắn nhưng ngũ quan hoàn chỉnh với cánh mũi cao vút và đôi mắt xanh điển hình Châu Âu, cả cơ thể toát lên vẻ hiền lành điển hình cho người đàn ông của gia đình. Người phụ nữ dáng vẻ Châu á vơi mái tóc đen và đôi mắt đen láy, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng cho người ta cảm giác thanh thoát nhẹ nhàng, đủ để khiến người đối diện thoải mái. Trên tay người phụ nữ còn bế một đứa trẻ tầm sáu tuổi vội vàng lao về phía đám người Nghiêm gia.

Ban đầu cảnh vệ Nghiêm gia tính toán chặn lại nhưng chớp mắt liền nhận ra người đàn ông đó là ai liền xanh mặt, lắp bắp kêu lên:

“Ngài....ngài đệ nhất....Còn sống???”

Người đàn ông mà cảnh vệ Nghiêm gia gọi là Nghi trượng đệ nhất chỉ có một người.

Nghiêm Chính.

Đặc biệt hơn sau khi đã báo danh chôn cách hẳn hoi, Nghiêm Chính lại đột nhiên đội mồ trở về khiến cho không ít cảnh vệ như gặp ma, mặt xanh như tàu lá chuối. Ngay cả Sam cũng đứng ngay đơ không hiểu mô tê gì.

Thế nhưng Nghiêm Chính lại không để tâm mà chạy thẳng về phía Hắc Miêu, xem ra chạy rất vội nên thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhai trên trán hỏi:

“Sao rồi. Anh hai sao rồi???”

“Để Báo giải thích đi, tôi mệt lắm rồi.” Hắc Miêu mệt mỏi cởi phắt áo phẫu thuật ra, không đi đâu xa mà leo hẳn lên hàng ghế chờ ở hành lang, thả mình nằm xuống cạnh Nghiêm Luật đang ngủ ngon đánh một giấc. Đuôi mắt lộ rõ sự mỏi mệt, chỉ vài giây đã đi vào giấc ngủ vì quá mệt.

“Bác sĩ và y tá đang trong quá trình kết thúc cuộc phẫu thuật kéo dài hơn bảy giờ đồng hồ. Ngài bình tĩnh một chút....” Hắc Báo kéo Nghiêm Chính sang một bên để Hắc Miêu yên ổn nghỉ ngơi rồi từ tốn giải thích.

Nhìn phản ứng thản nhiên không sốc, không ngạc nhiên của hai vị họ Hắc, chúng nhân mới đoán ra được hai người này sớm đã biết Nghiêm Chính vẫn còn sống rồi.

Chỉ là ánh mắt Tư Mạn lúc này lại không rơi vào Nghiêm Chính mà dán chặt vào người phụ nữ đi cùng hắn. Cô nheo mắt vài lần mới nhận ra được cố nhân đã lâu không gặp:

“Hiểu Khiên! Là em đấy ư?”

“Ôi trời ơi Tư Mạn. Chị còn sống. Chị còn sống!!!” Hiểu Khiên đặt đứa trẻ trên tay xuống lao về phía Tư Mạn ôm chầm lấy, kèm theo vài giọt nước mắt sung sướng: “Năm năm trước Nghiêm Chính nói rằng chị đã chết, không còn ở Nghiêm gia nữa làm em khóc hết nước mắt. Bắt đền chị đó. Hức. Chúa ơi ai đã làm chị bị thương đến mức này, còn đâu gương mặt xinh đẹp này, Tư Mạn của em.”

Tư Mạn vỗ vai Hiểu Khiên an ủi: “Không phải chị vẫn sống đấy sao? Nào nói chị nghe, sao em lại biến mất không nói một tiếng với chị như vậy? Và tại sao lại ở cùng Nghiêm Chính?”

“Chuyện dài lắm...”

Lúc này Nghiêm Chính mới hiểu được tình hình. Biết được Nghiêm Trạch đã an toàn mới trở về trạng thái bình tĩnh, sau đó chậm rãi đi về phía Tư Mạn, trầm ngâm nhìn cô hồi lâu mới chìa tay ra nói:

“Tôi phải gọi cô là gì đây? Là chị họ hay là chị dâu?”

Như nhắc nhở rằng trong dòng máu của họ đều có dòng máu của Bối gia lại vừa có quan hệ mật thiết với Nghiêm Trạch, mối quan hệ dây mơ rễ má này lại khiến cho người ngoài không khỏi hoang mang.

“Cậu đừng quên, tôi còn là chị nuôi của Hiểu Khiên. Tôi không biết hai người qua lại từ lúc nào nhưng chưa có sự cho phép của tôi hai người đã đến mức có một đứa trẻ như thế này thật khiến tôi cảm thấy không được tôn trọng.”

“Dù là vị trí nào cũng đều là chị của tôi. Bây giờ mới được gặp mặt, hơi muộn một chút nhưng hi vọng chị có thể bỏ qua cho tôi.” Nghiêm Chính nở một nụ cười thân thiện, thật sự mong muốn có thể thân thiết với người thân duy nhất còn sót lại của Bối gia.

“Cậu lớn tuổi hơn tôi nhưng chấp nhận làm em coi như biết điều.” Tư mạn đưa tay bắt lấy tay Nghiêm Chính như đáp trả sự chân tình của mình.

Lúc này cửa phòng phẫu thuật mở toang. Toán y tá đẩy giường bệnh của Nghiêm Trạch ra, lộ rõ dáng vẻ bình an của Nghiêm Trạch phải thở oxy trên giường trắng muốt đó. Những vết thương đã được xử lý sạch sẽ nhưng lại khiến cho bất cứ ai nhìn thấy đều không khỏi xót xa.

Tư Mạn và Nghiêm Chính vội vàng chạy đếm ngắm nhìn gương mặt nhắm ghiền của Nghiêm Trạch, họ đi theo giường bệnh về đến phòng, không ai nói một lời, không ai cất tiếng hỏi han. Hai bên hành lang, các cảnh vệ cúi đầu trịnh trọng mỗi nơi giường bệnh lăn bánh đi qua. Không khí tĩnh lặng tựa hồ để cho Nghiêm Trạch an giấc.

Khi Nghiêm Trạch đã an vị trên chiếc giường lớn trong phòng bệnh được trang hoàng không khác gì thủ phủ ở Nghiêm gia. Tư Mạn mới có thể ngồi xuống băng ghế, mệt mỏi ngả lưng đánh một giấc.

Đã suốt hơn hai mươi ba giờ đồng hồ cô không có một giây nghỉ ngơi.

Khi Tư Mạn tỉnh lại, cô đã thấy mình nằm trên giường bên cạnh Nghiêm Trạch từ lúc nào, trang phục cũng đã được thay mới, những vết thương trên cơ thể cũng đã được băng bó cẩn thận. Thân thể bụi bẩn cũng đã được lau sạch sẽ.

Nhìn qua cách băng bó, cô cũng có thể biết được là Hiểu Khiên giúp cô. Có lẽ vì quá mệt, cô đã ngủ say đến mức không hề hay biết gì cả. Đến mức bên ngoài trờ đã tối sập đi.

Cô ngước mắt nhìn Nghiêm Trạch, hắn vẫn nằm bên cạnh cô, bình oxy vang lên tiếng thở đều đặn của hắn. Trong trang phục bệnh nhân, mái tóc đã bị cắt ngắn đi để xử lý vết thương đó.

Trông hắn thật hiền lành.

Cô chậm rãi đặt lên trán hắn một nụ hôn dài, nắm lấy bàn tay cứng cáp không chút động tĩnh đó. Ghé sát đôi tai kia nói:

“Xin chào Nghiêm Trạch, em đã ngủ rất ngon nhờ có anh đấy. Cảm ơn nhé.”

Cô mỉm cười nằm lên lồng ngực hắn, để mặc một giọt nước mắt dài lăn xuống, thẫm ướt áo hắn:

“Chỉ cần anh vẫn ở đây, bên cạnh em. Em mới có thể sống. Dù bao lâu em cũng sẽ chờ anh.”

Gió lướt qua hàng cây rung rinh phủ bóng lên đôi mắt nhắm ghiền của Nghiêm Trạch. Mọi thứ xung quanh như tồn tại linh hồn hắn đang chậm rãi đi đến ôm lấy cô, đặt lên tóc cô một nụ hôn.

Mặt trăng kia như soi rõ linh hồn hắn đang lơ lửng nở một nụ cười dịu dàng với cô.

Lúc này cánh cửa phòng bệnh vang lên tiếng động. Hiểu Khiên mang theo một vài đồ ăn bước vào, như dự liệu Tư Mạn sẽ tỉnh dậy.

“Chị đã thấy khỏe hơn chưa? Qua đây ăn một chút. Coi kìa, đói đến khóc luôn đó hả?”

Nhìn thấy Hiểu Khiên, Tư Mạn mới hít mũi, lau nước mắt nở một nụ cười, lần nữa ghé tai Nghiêm Trạch nói:

“Giới thiệu với anh đây là Hiểu Khiên, em gái em. Nó chính là con bé đã biến em thành tội đồ của Nghiêm gia.”

“Cái gì chứ? Không phải nhờ em hai người mới gặp nhau sao? Anh hai cảm ơn không kịp ấy chứ.”

Tư Mạn bật cười bước đến, cho một miếng bánh vào miệng nói: “Chị và anh ấy gặp nhau không phải nhờ em đâu nhé.”

Bỗng dưng gặp được cố nhân xưa cũ, miệng của Tư Mạn như được khởi động bắt đầu luyên thuyên về quá trình gặp gỡ và quen biết Nghiêm Trạch, bên cạnh là Hiểu Khiên không ngừng há hốc mồm thể hiện những cảm xúc vô cùng thú vị giữa câu chuyện của hai người.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ có ba người, ngoài Nghiêm Trạch đã hoàn toàn vô tri vô giác thì hai người kia dường như biến mọi thứ trở nên ấm cúng vô cùng, khiến cho bóng tối chẳng dám đi qua nữa.

“Vậy còn em thì sao? Từ khi nào lại đi cùng Nghiêm Chính?”

“Thực ra em đã quen Nghiêm Chính trong một lần đột nhập Nghiêm gia, là anh ấy đã cứu em. Sau lần chia tay chị cách đây sáu năm ở Tokyo, em đã có thai với anh ấy. Cho nên anh Nghiêm Trạch mới giúp anh ấy ngụy tạo cái chết để qua mắt lão gia Nghiêm Giác Siêu, để mẹ con em được an toàn sống với Nghiêm Chính.”

Lúc này Tư Mạn mới ngỡ ra, thì ra mọi thứ đều đã có sắp đặt.

“Vậy tại sao em không nói cho chị biết sự thật, tại sao lại còn đặt lại thiêu thân để cho thiên hạ nghĩ rằng chị là người đã giết Nghiêm Chính?”

“Chị nghĩ chỉ bày ra một cái chết có thể qua mặt được Nghiêm Giác Siêu sao? Ông ta là một con cáo già. Để qua mặt được ông ta cần có một nhân vật có tiếng tăm giết con trai ông ta. Vừa hay Ephemera không chỉ có tiếng mà còn bị truy nã cấp một. Em lại ở ngay bên cạnh Ephemera, hà cớ gì không tận dụng?” Hiểu Khiên mồm miệng nói.

“Giỏi lắm. Dám lợi dụng chị làm lá chắn. Diệp Hiểu Khiên, em rốt cuộc có bao nhiêu mưu mô chước quỷ hả?”

“Nào đâu, em so với thằng nhóc Nghiêm Luật đã là gì. Nó còn bé nhưng yêu tinh lắm. Làm cho Sở Sở nhà em khóc hoài ngoài kia, Nghiêm Chính phải dỗ mãi kìa. Nó thật giống với chị hồi nhỏ a.”

Lúc này Tư Mạn mới sực nhớ ra cô ham ngủ mà quên mất Nghiêm Luật liền đứng phắt dậy chạy ra ngoài tìm kiếm. Vừa nhìn thấy Nghiêm Luật đang cùng chơi đùa với Sở Sở và Nghiêm Chính, phát hiện ra khi thằng bé ở bên người thân vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ là khi ra ngoài lại không hiểu lý do mà ngỗ nghịch. Có lẽ vì cậu bé muốn nhận được sự quan tâm từ người khác.

Bỗng dưng lúc này Tư Mạn nhìn thấy bóng Chu Mạt lướt qua hành lang bệnh viện như một cơn gió. Cô mới để mặc mọi người cùng Nghiêm Luật chơi đùa vội vã chạy theo bóng Chu Mạt. Khi cô đuổi đến nơi đã thấy Chu Mạt đứng đó sẵn sàng đợi cô.

“Chuyện toàn bộ gia sản của Chủ quân đã chuyển cho tiểu thư, tiểu thư quyết định ra sao rồi?”

Tư Mạn gật đầu như đã có quyết định của riêng mình đáp: “Dẫn tôi đi gặp Biện Biện, tôi cần nói chuyện với chị ấy. Và tôi muốn tự mình...tiễn Văn Trác.”

Giọng nói Tư Mạn có chút nghẹn ngào.

Chu Mạt gật đầu đáp: “Tôi đã chuẩn bị mọi thứ, nếu có thể hãy dẫn Nghiêm Luật theo cùng, Chủ quân rất yêu thương cậu bé, ngài ấy sẽ rất vui nếu cậu bé có thể đi tiễn ngài ấy. Tôi sẽ chờ ở bên ngoài.”

Nói rồi liền đi mất, chỉ để lại Tư Mạn với nỗi đau đớn lần nữa rỉ máu. Cho đến lúc nào cô mới có thể chấp nhận được Văn Trác đã ra đi?

Truyện Chữ Hay