Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

quyển 2 chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Luật! Ngồi yên đó. Cha con đang bận, đừng làm phiền anh ấy.”

Nghiêm Luật biết đứng giữa nguy hiểm liền ngoan ngoãn nghe lời, thu mình vào trong lòng Biện Biện. Cảm giác an tâm trong đôi mắt vương đầy máu của Nghiêm Trạch, hắn mới quay đầu về hướng chuyên cơ, tiếp tục những đường đạn nguy hiểm.

Ngồi ở ghế lái, sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc, Hắc Báo tập trung điều khiển súng liên thanh, không ngừng tấn công chuyên cơ đang không hề sợ hãi, vẫn muốn tiếp tục công kích cả hai trực thăng kia.

Nhưng chính ngay lúc này, một thanh súng trường từ cánh cửa nhỏ ở chuyên cơ thò ra, rất nhanh nả một đường súng trúng vào bả vai Hắc Báo, khiến cho trực thăng tối tân phút chốc mất đà trượt ra khỏi vị trí bảo vệ trực thăng của Tư Mạn. Lợi dụng sơ hở chuyên cơ lần nữa nhắm về phía họ, khai súng.

Đoàng!!!

Giữa bầu trời xanh là một tiếng nổ lớn, vang vọng không thua kém tiếng sấm chớp ngoài kia. Cùng một lúc ba đường đại nhắm về khẩu súng trường của chuyên cơ hòng chặn đứng, đồng thời xuyên vào họng súng khiến súng kia vỡ nát trong chớp mắt.

Độ chính xác từ đường đạn thứ nhất ở một vị trí không thuận lợi chính là vị trí Tư Mạn đang nhắm bắn khiến cho khẩu súng chớp mắt đã thành phế vật đó khiến chúng nhân hiểu được, Tư Mạn không ngẫu nhiên được Nghiêm Trạch để mắt, tha về Nghiêm gia làm xạ thủ.

Đường đạn thứ hai từ họng súng của Nghiêm Trạch với cự ly khá xa và sốc vừa vặn cùng đường đạn thứ ba của Chu Mạt va chạm với đường đạn từ kẻ địch kia mà vỡ tung, vang lên tiếng nổ lớn, đánh động cả chuyên cơ to lớn kia.

“Tư Mạn! Nhắm vào khoang cánh quạt ở góc trái.” Bộ đàm từ hai trực thăng được liên kết nhờ một loạt thao tác của James. Loa máy lập tức phát lên tín hiệu từ Hắc Báo.

Tư Mạn không chần chừ lập tức vác súng đặt trên mép cửa. Thay họng súng bằng một thanh giáo nhọn, nhắm một mắt, nhích một ly, khai súng.

Đường đạn mang theo giáo kia xé toạc không khí cắm phập vào cánh quạt của chuyên cơ, khiến cho cánh quạt đang hoạt động bị cầm chân không thể tiếp tục xoay chiều đổi gió, nhanh chóng phản lại động cơ mà bốc khói, phụt lên một đám lửa.

“Không hổ là tay súng số một.”

Sắc mặt vô cùng hài lòng của James và Chu Mạt cùng Biện Biện lại vô cùng mâu thuẫn với sắc mặt của Tư Mạn đang thoáng qua tia ngây ngốc.

Hắc Báo vừa gọi cô là Tư Mạn, và cô cũng chẳng ngại ngần nhận mình là cái tên đó. Điều này phải chăng là bản năng? Cô rốt cuộc có phải là Tĩnh Tĩnh hay không?

Thế nhưng lại chẳng ai phát hiện ra điều đó. Tư Mạn cũng lập tức quên mất khi chiếc giáo của cô khiến cho chuyên cơ trục trặc đó lại giúp họ nhìn thấy kẻ đứng đằng sau tất cả từ trong chuyên cơ phải xuất hiện khi toàn bộ khoang chứa đã bốc cháy.

Trực thăng Nghiêm Trạch nhanh chóng lần nữa an tọa ở vị trí đủ làm khiên chắn, đưa tất thảy hướng về đất liền. Chỉ là hướng đi của họ bị sự xuất hiện của kẻ ở trong chuyên cơ làm xao nhãng.

Dưới những giọt mưa nặng nề và cơn gió tạt mạnh, phi công rất vất vả trong việc chống đỡ đó. Bóng dáng Đinh Cẩn sắc mặt đầy vẻ tức tối khi liên tục bị hai trực thăng nhỏ bé phá hỏng từ khoang chứa đến cánh quạt. Nhưng hắn chẳng đủ khả năng khiến cho tầm mắt của họ lung lay, người khiến cho họ thoáng qua tia kinh ngạc, càng khiến cho Lex đã kịp dùng trực thăng tức tốc lao đến đằng đằng sát khí khi nhìn thấy kẻ đó.

Chủ nhân của Kỷ gia, Kỷ Thế Phàm.

“Lại là hắn ta. À không, thì ra là hắn ta mới đúng.” Hắc Báo dùng một miếng vải buộc vội vết thương ở bả vai nói.

Nghiêm Trạch không nói một lời, tựa hồ sự xuất hiện của Kỷ Thế Phàm đã sớm nằm trong kế hoạch của hắn. Núp đằng sau Đinh gia, năm lần bảy lượt hãm hãi Nghiêm gia, khiến cho Nghiêm gia và Bối gia thâm thù đại hận suốt hai mươi năm không thể ngờ đến lại là kẻ đó. Kẻ từng thề non hẹn biển dưới chân Bối gia, nguyện phục tùng Nghiêm gia.

Kỷ gia, Kỷ gia. Ta thật muốn giết ngươi!

Đó là ý niệm trong đầu Lex và Nghiêm Trạch. Còn Tư Mạn mơ hồ không biết người nhà họ Kỷ đó là ai. Không có cảm giác quen thuộc, cũng chẳng hề hiểu được sắc mặt ngưng trọng của chúng nhân lý do từ đâu. Chỉ có thể hiểu rằng giữa bão tố càn quét, bên dưới là nước biển mênh mông đang gào thét, phi công đều đang tận lực đưa người về đất liền thì trên bầu trời, chúng nhân đang đối thoại bằng ánh mắt và sát khí.

Sắc mặt không vui không buồn, bình bình thản thản nhìn thế trận đã bị áp đảo này của Kỷ Thế Phàm càng làm chúng nhân thêm bực tức. Phải chăng hắn lại đang dấu diếm một kế hoạch bỉ ổi nào khác?

Ầm!!!

Chính ngay lúc này một tiếng nổ vang lên, trực thăng của Lex không hề nhân nhượng tiến thẳng về phía chuyên cơ, đâm sầm vào vị trí khoang chứa có lỗ hỏng kia. Nhanh như chớp nhảy bổ vào trước khi trực thăng kia mất đà mà rơi xuống.

“Anh hai!”

“Văn Trác.”

“Chủ quân!”

“Cậu ơi!!!”

Chúng nhân kinh hô khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này. Cho đến khi nhìn thấy trực thăng kia lững thững rơi xuống. Lex vẫn bình an bám vào cánh cửa khoang chứa mới an tâm thở phào.

Chỉ là họ không ngờ đến, người vừa mới hôm qua bước chân đi còn không vững, luôn phải đắp thuốc đúng giờ, ngủ đúng giấc, chạy không được kia lại có thể có một pha trình diễn đầy mạo hiểm như lúc nãy, cứ như hề hắn vốn khỏe mạnh như năm năm trước vậy.

“James, đưa trực thăng đến gần một chút, em phải qua đó giúp anh hai. Một mình anh hai rất nguy hiểm.” Tư Mạn yêu cầu.

“Em có tỉnh táo không? Thêm một người càng vướng tay vướng chân Lex. Em ở yên đó đi, anh ấy không dễ bị hạ gục đâu.”

Nói thì nói vậy nhưng ngay cả Biện Biện hay Chut Mạt cũng chẳng thể an tâm nổi, mấy năm bình yên không va chạm, cái ghế Chủ quân cũng đã thuộc về người khác. Liệu Lex có thể làm gì giữa bốn bề nguy hiểm như vậy?

“Em ở yên đó. Anh sẽ giúp anh trai em.” Trên bộ đàm vang lên giọng nói của Nghiêm Trạch, như thể cho dù có khoảng cách, cho dù cô không nói ra, hắn cũng có thể hiểu được mong muốn của cô.

Tư Mạn còn chưa kịp đáp lời đã thấy bóng Nghiêm Trạch từ cánh cửa trực thăng nhảy bổ xuống khoang chứa, y hệt như cách Lex đã làm, thậm chí có phần mạo hiểm hơn. Chỉ trong vòng vài phút, hai người đàn ông đủ khiến cho trái tim Tư Mạn treo ngược cành cây, hoảng sợ đến tái mét mặt không nói thành lời. Nghiêm Luật càng run rẩy hơn khi nhìn Nghiêm Trạch làm ra những hành vi đó, trong lòng đứa trẻ năm tuổi càng thêm kính nể người cha đã sinh ra.

Chúng nhân bên ngoài căng thẳng nhìn về phía chuyên cơ, dần nhận ra bên dưới đã là đất liền, đã có thể thoát khỏi tâm bão chỉ còn gió mạnh lại không thể hạ cánh đành tĩnh lặng theo dõi tình hình phía bên kia.

“Kỷ Thế Phàm!!!” Tiếng của Lex vang vọng cả đất trời, bao nhiêu nộ khí có thể sánh ngang với gió bão ngoài kia.

Bên trong chuyên cơ, hai bóng lớn một đen một trắng đủ che hết tầm nhìn của Lex và Nghiêm Trạch dọa người đứng chắn ở cửa. Không nói đến phi công đang run lên bần bật khi hai mãnh hổ từng làm mưa làm gió nay đứng chung một chuyến tuyến ở đó thì Đinh Cẩn đã đứng không vững nữa, quỳ thụp xuống, mồm miệng lắp bắp không nói thành lời.

Kỳ Thế Phàm lại hoàn toàn trái ngược, bình tĩnh ngồi trên ghế nhìn Lex và Nghiêm Trạch, khóe môi nhếch lên:

“Đã lâu không gặp Nghiêm Trạch, Bối Văn Trác. Các người xem ra vẫn sống ổn đấy chứ.”

Còn nhớ lần cuối gặp Kỷ Thế Phàm là ở bữa tiệc Kỷ gia, ngày mà kẻ đánh bom do Lex cử đến khiến cho Nghiêm gia và nhiều gia tộc khác rơi vào thế trận ngàn cân treo sợi tóc, cũng chính là nguyên do Nghiêm gia quyết định khai tử Kỷ gia. Chẳng thể ngờ ngày hôm nay Kỷ Thế Phàm không những sống xót mà còn đe dọa đến đám người Tư Mạn như thế này. Thật khiến hai vị chúa sơn lâm cất công leo lên chuyên cơ.

“Kỷ Điền xem ra đã chết thật rồi. Cha ngươi cất công khiến Bối gia và Nghiêm gia thâm thù, ngươi lại nối tiếp trò bỉ ổi đó, xem ra tốt không ít công sức.” Giọng nói của Nghiêm Trạch không cao không thấp chỉ như nhắm vào tim đen của Kỷ Thế Phàm mà nói.

Với sự xuất hiện này của Kỷ Thế Phàm, Nghiêm Trạch đã có thể hiểu được kẻ đứng đằng sau sự việc mười lăm năm trước, giật dây để Nghiêm Giác Siêu ra tay đó chính là Kỷ Điền, cha của Kỷ Thế Phàm. Một kẻ độc tài vô cùng liêm sỉ.

“Khốn kiếp. Kỷ Thế Phàm, cậu quên rồi sao? Tôi đã từng xem cậu là bạn thân nhất!” Trái với lời lẽ dò xét, Lex lại căm phẫn khi nhớ đến thuở thiếu thời, hắn đã từng thân thiết với Kỷ Thế Phàm như thế nào. Lúc trở thành Lex hắn lại không muốn liên lụy mà không nói sự thật về thân phận cho Kỷ Thế Phàm. Nào ngờ Kỷ Thế Phàm vốn dĩ biết Lex chính là Văn Trác nhưng giả bộ làm ngơ, chờ thời cơ khiến cho hai gia tộc càng quen càng hận.

“Tôi quên hết rồi. Thật đáng tiếc, càng đáng tiếc hơn khi tôi gặp lại Tư Mạn trước cậu, sớm cũng nhận ra con bé chẳng thể thoát khỏi Nghiêm gia, vừa vặn tôi lại có rất nhiều kế hoạch cho con bé.”

Nghiêm Trạch và Lex chẳng thể ngờ đến Kỷ Thế Phàm đã bắt đầu từ lúc gặp Tư Mạn ở bữa tiệc, hắn luôn âm thầm lặng lẽ đứng đằng sau những kế hoạch của Nghiêm Giác Siêu, cũng chính là kẻ hết lần này đến lần khác phụ giúp Nghiêm Giác Siêu sử dụng độc hoa XPE do chính Kỷ gia chế tạo ra đó.

Ấy vậy mà đã không ít lần, Nghiêm gia hiểu nhầm sự sắp đặt kia đều từ Lex, xem ra chỉ đúng năm mươi phần trăm. Khá khen cho kế hoạch đổ thừa nhuần nhuyễn của Kỷ Thế Phàm, có thể che mắt thiên hạ, biến Lex thành tội đồ đến mức này.

“Ngươi có thể động đến bất kỳ ai, trừ Tư Mạn. Ngươi đã khiến con bé nửa đời đau đớn cũng đừng mong sống thêm một phút nào nữa.” Dứt lời Lex liền rút súng nã đạn về phía Kỷ Thế Phàm.

Kỳ Thế Phàm thân thủ không tồi, vội vàng bật người lao về phía sau ghế, dùng ghế làm bia chắn, rút súng đáp trả.

“Làm Nghiêm gia hao công tốn sức, khiến Tư Mạn hận ta không ít. Kỷ Thế Phàm. Hôm nay ta đã có chỗ xả giận rồi.” Nghiêm Trạch lao lên như một bóng ma, một cước đã tung ngay về phía ghế kia, khiến cho nó bật ngửa ra lộ bóng lưng của Kỷ Thế Phàm.

Nhanh như chớp, đường đạn của Lex cắm phập vào vai hắn trước khi hắn kịp lao đến buồng điều khiển. Toan chốt cửa nhưng lại bị đôi chân dài của Nghiêm Trạch bắt kịp chặn đứng.

Hai bên hai đầu, người muốn đóng kẻ muốn mở cánh cửa nhỏ bé tội nghiệp kia. Sắc mặt đều vô cùng cương quyết hòng tranh đoạt mạng của nhau.

Phía Lex rảnh tay liền với lên Đinh Cẩn, không ngần ngại cho ông ta vài đấm vào mặt:

“Ta đúng là nuôi ong tay áo, một phút bẩn cẩn ngươi lại dám cướp tất cả mọi thứ của ta đi.”

“Khụ...khụ...xin tha mạng. Chủ quân xin tha mạng. Tôi không cố ý, là không cố ý thật mà. Tất cả đều là do Kỷ Thế Phàm. Hắn sai tôi làm như thế!!!”

“Vậy sao? Ngươi vô tội thì mau nhấn vào đây.” Lex trói thân Đinh Cẩn, dùng lực ép buộc Đinh Cẩn đặt ngón tay vào đồng hồ của Lex, có ý định nhấn xuống.

Đinh Cẩn biết được đồng hồ này nhận dấu vân tay, liên kết với toàn bộ tài khoản từ tài sản của Lex. Cũng chính vì thao tác này mà một bước tài sản đó thuộc về Đinh Cẩn, bây giờ nếu hắn làm thì chắc chắn toàn bộ tài sản kia sẽ lại thuộc về Lex.

Đinh Cẩn cố gắng vùng vẫy mặc dù ngón cái đã đặt lên đồng hồ, bị Lex cưỡng chế quét mã đến mấy lần. Hắn vẫn cố gắng vùng vẫy đến cuối cùng. Chỉ còn một giây nữa, mọi thứ sẽ xong xuôi thì Đinh Cẩn phát hiện ra sau gáy Lex có một vết thương đang ứa máu. Lợi dụng cơ hội đó hắn tung một cước vào gáy Lex khiến cho Lex kêu lên một tiếng đầy đau đớn ngã nhào ra, lưng đập mạnh vào cánh cửa thoát hiểm.

Cũng chính lúc này đồng hồ kêu lên tiếng hoàn thành!

Lex còn chưa kịp định hình điều gì thì cảm giác sau lưng hụt hẫng. Ánh sáng chói mắt xuất hiện từ sau lưng, hắn có thể cảm nhận rõ gió lạnh va đập từ đằng sau. Hắn nhìn thấy vẻ mặt khoái chí của Đinh Cẩn ấn nút mở cửa thoát hiểm đó. Ánh mắt của kẻ tiểu nhân kia khi nhìn thấy Lex đang từ từ rơi khỏi chuyên cơ.

“Lex!!!” Khi Nghiêm Trạch quay đầu, cánh cửa thoát hiểm đã hoàn toàn mở toang. Lex không còn ở đó nữa, chỉ còn gió và mưa.

Ngày hôm đó mưa rất lớn, dù đã ra khỏi tâm bão nhưng mưa vẫn chẳng ngớt. Đám mây đen cuộn thành những chiếc bông gòn lơ lửng giữa không trung.

Lex ôm chặt lấy cánh tay đang đeo đồng hồ của mình. Hắn nghe được tiếng mưa đang múa hát, hiểu được gió đang gảy đàn. Cả thân thể lơ lửng giữa không trung lại khiến hắn như đang bay. Đây phải chăng là mơ ước thuở nhỏ của những đứa trẻ. Thuở hắn cùng Biện Biện, Tư Mạn, Kỷ Thế Phàm rong chơi đuổi bắt, cùng nhau khám phá thế giới rộng lớn này. Thuở bình an đó hắn đã mong mỏi từ lâu lắm rồi, thật lâu lắm rồi.

Ánh mắt của hắn cùng ánh mắt của bốn người trên trực thăng giao hòa. Hắn nhìn được con ngươi trắng dã, đôi mắt nứt toác của họ đang đăm đăm nhìn hắn rơi xuống.

Hắn mỉm cười, đưa bàn tay đầy máu kia vẫy chào tạm biệt...

Truyện Chữ Hay