Thương Tiến Tửu

chương 31: sau gáy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Vậy càng phải cởi rồi.” Tiêu Trì Dã tháo giáp tay, đặt áo choàng cùng áo ngoài trên giá gỗ dưới hiên. Quân sĩ nơi nội đường thao trường đi qua muốn hành lễ với hắn, hắn giơ tay khoát dừng, quay người nhìn Thẩm Trạch Xuyên một cách ung dung, nói: “Vừa hay mở mang cho ta xem, thân thể mà tâm pháp Kỷ gia ngâm luyện có cái gì khác ta.”

“Nếu đã là đồng môn, ” Thẩm Trạch Xuyên đặt đao Lang Lệ bên cạnh, “chiêu thức dĩ nhiên giống nhau.”

“Vậy thì chưa hẳn.” Tiêu Trì Dã nói, “Sư phụ ta kết hợp quyền pháp ngoại gia, truyền tới ta đã có khác biệt lớn với Kỷ gia quyền rồi. Nếu như giống nhau như đúc, đêm đó ngươi cũng sẽ không thể chẳng mảy may phát hiện.”

“Thỉnh giáo thì nói thỉnh giáo, ” Chân Thẩm Trạch Xuyên trượt một đường, đẩy ra độ cong, “nói cái gì mà cởi đồ? Nghe cứ như cầm thú.”

Tiêu Trì Dã chỉ cảm thấy trong nháy mắt này, y bỗng nhiên biến thành một người khác. Nước mưa cùng sương mù trên núi trùng điệp, khiến mắt mày Thẩm Trạch Xuyên nhạt đi, thân hình thon dài lại càng thêm thu hút.

“Tâm nguyện của lão tử chính là làm mặt người dạ thú.” Tiêu Trì Dã bước xuống bậc, tiến vào màn mưa, “Năm năm trước ta đạp ngươi một cước, có hận không?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nếu ta nói hận, chẳng phải là trằn trọc trở mình đều nhớ đến ngươi sao? Không hận, một chút cũng không hận.”

Tiêu Trì Dã bày ra tư thế, hắn nói: “Vậy thì đáng tiếc, nếu như hận ta, hôm nay có thể báo thù rồi.”

Gió lạnh thấu xương, Tiêu Trì Dã lại chậm rãi buông thêm một câu: “Nếu ngươi làm được.”

Nước mưa rơi xuống, sau vài bước nhảy vụt, dưới hành lang phút chốc triển khai thành hai bên. Chỉ trong một khắc này, Tiêu Trì Dã trong mưa tung người lên trước.

Hắn đánh ra một quyền, đánh vào khoảng không, nước mưa theo lực đạo mạnh mẽ đó toé lên cả gò má Thẩm Trạch Xuyên.

Một đòn của Tiêu Trì Dã chưa trúng, quét từ trái qua. Thẩm Trạch Xuyên nâng tay đón đỡ, hai cánh tay đụng nhau, Thẩm Trạch Xuyên bị đau nhíu mày, lui lại mấy bước.

Kỷ gia quyền!

Thẩm Trạch Xuyên mím chặt viền môi, sau đó lại bật cười.

Quyền của sư phụ nhanh chóng mà trầm ổn, Tiêu nhị hiển nhiên ít đi trầm ổn, lại nhiều hơn hung mãnh. Lực đạo của hắn thực sự quá kinh người, vẻn vẹn chỉ va chạm vậy thôi đã chấn động đến mức cánh tay Thẩm Trạch Xuyên tê dại.

Kỷ gia quyền chính là phải truyền cho người như vậy, bởi vì từ trong ra ngoài đều đặc biệt phù hợp. Thể trạng trao cho Tiêu Trì Dã tư cách miệt thị quần hùng, thế nhưng chiếm được lợi thế trời ban là có thể trở thành mấu chốt quyết thắng sao?

Thứ Thẩm Trạch Xuyên không tin nhất chính là mệnh trời cho!

Thẩm Trạch Xuyên tung một cước lên không, hạt mưa đột nhiên hắt tới Tiêu Trì Dã. Chân quét một đường vừa nhanh vừa độc, đổi lại người thường, nhất định sẽ vì lợi tránh hại, tránh né mũi nhọn trước tiên.

Nhưng Tiêu Trì Dã lại là người muốn đón khó mà tiến lên, hắn nhấc cánh tay đỡ, “phập” một cái giá trụ chân Thẩm Trạch Xuyên, dưới chân vững vàng tiến lên trước một bước.

Thẩm Trạch Xuyên không còn kịp thu chân, đối mặt Tiêu Trì Dã tựa như đối mặt với hổ báo đang thủ thế chờ đợi, chỉ cần trong lòng dao động, ánh mắt né lui, chiêu thức lảng tránh, Tiêu Trì Dã sẽ lập tức cường công tiến lên, tuyệt không buông tha bất kì cơ hội đả kích đối thủ nào.

Để Tiêu Trì Dã phòng ngự, có lẽ còn so dễ đối phó hơn để Tiêu Trì Dã tiến công nhiều lắm!

Dưới chân Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên dùng lực, ép Tiêu Trì Dã phải hơi hoãn động tác. Trong nháy mắt Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã tung lên không trung. Cả người y ngửa ra sau, hai tay chống đất, lập tức thẳng thân dậy, giống như liễu mềm trong gió, một khắc bật lên kia lại quét chân ra lần nữa.

Tiêu Trì Dã tiếp tục giơ cánh tay cản, chỉ là lần này hai mắt hắn bình tĩnh, nói: “Lấy trứng chọi đá, ta nên nói ngươi không biết lượng sức mình, hay nên thương ngươi gan dạ dũng cảm đây!”

Lời vừa dứt, Tiêu Trì Dã trở tay bắt lấy cẳng chân Thẩm Trạch Xuyên. Bả vai hắn chìm xuống, muốn lật Thẩm Trạch Xuyên ngã ra đất.

Thẩm Trạch Xuyên đã bị quăng lên, thừa thế đạp vai Tiêu Trì Dã. Lực eo kinh người lần thứ hai phát huy tác dụng, hai chân y xoắn lấy cổ Tiêu Trì Dã, cũng bất ngờ lật Tiêu Trì Dã ra đất.

Bàn tay Tiêu Trì Dã thuận đường thẳng tắp trượt lên trên, ôm lấy nơi vừa mới uốn cong, sự dẻo dai trong lòng bàn tay trơn trượt tới mức khó tin.

Điều hắn muốn là chạm vào Thẩm Trạch Xuyên.

Bởi vì hắn nghĩ mãi chẳng ra. Bất luận là Kỷ gia quyền hay là Kỷ gia đao, chỉ cần quanh năm luyện tập, thân thể cơ nhục nhất định sẽ hiện ra. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên không chỉ che lấp đến độ như thể không hề tập võ, mà còn có thể khiến Thần Dương và Kiều Thiên Nhai cũng nhìn lầm, cho là y khí huyết yếu ớt, bệnh trạng suy nhược.

Thẩm Trạch Xuyên ép sát mặt đất nhấc thân, khuỷu tay bất ngờ đánh vào phần đầu Tiêu Trì Dã từ phía sau. Tiêu Trì Dã nghiêng đầu tránh đột xuất, nắm lấy eo y không buông, kéo người dán sát vào lồng ngực mình, từ eo y thuận hướng lên trên, tới phần ngực y.

Đông châu còn giấu trong ngực!

Lưng Thẩm Trạch Xuyên đẩy một cái, y bắt lấy cánh tay Tiêu Trì Dã, trong mưa lật người qua vai.

Bọt nước nhất thời toé ướt tóc tai.

Thẩm Trạch Xuyên muốn lui, nào ngờ Tiêu Trì Dã duỗi chân dài móc lại, quấn y về phía mình. Thân thể Thẩm Trạch Xuyên đã nghiêng về phía Tiêu Trì Dã, lại trong chớp mắt như dây đàn phản chấn, đạp nước miễn cưỡng ổn định thân hình.

Tiêu Trì Dã tiếp tục thẳng thân lên, nện quyền vào khoảng không, lại trong cơn mưa chạm phải một sợi tóc dài khi Thẩm Trạch Xuyên xoay thân lùi lại.

Sợi tóc này ngấm mưa, sợi mảnh như chưa thực sự lướt qua đầu ngón tay Tiêu Trì Dã, dẫn ra một chút ngứa ngáy ẩm ướt.

“Đừng đánh nữa.” Tiêu Trì Dã đột nhiên nắm chặt bàn tay, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Mưa to rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn lại, hỏi: “Sờ đủ rồi?”

Tiêu Trì Dã nói mà mặt không đổi sắc: “Không mềm cũng không cứng.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi trào phúng: “Ta tưởng ngươi sắp lột đồ rồi cơ.”

“Nếu ta thật sự muốn lột, ” Tiêu Trì Dã nói, “ngay bây giờ chúng ta đã thẳng thắn nhìn nhau rồi.”

Dứt lời hắn giơ một tay khác lên, đầu ngón tay lắc lắc con dao mỏng mà Thẩm Trạch Xuyên mang theo bên người.

“Tâm pháp Kỷ gia cần đao tước, ngươi suốt ngày dùng những thứ đồ này, cả đời cũng không đánh lại được ta. Không đánh lại được ta, ngươi làm sao báo thù?”

Dao mỏng của Thẩm Trạch Xuyên vốn được giấu chếch ngoài bắp đùi, y rũ mắt liếc một cái, rồi lại nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “Đánh đánh giết giết tổn thương hòa khí, cùng giả khờ dại không vui sao?”

Tiêu Trì Dã nói: “Chỉ sợ ngươi tiếu lý tàng đao, bất thình lình cho ta một nhát.”

“Chỉ có chữ sắc mang đao thôi.” Thẩm Trạch Xuyên xoè tay, “Nhị công tử chính nhân quân tử, sợ cái gì?”

Tiêu Trì Dã thả dao mỏng vào lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, ung dung nói: “Mới bảo nhị công tử là mặt người dạ thú xong, làm sao giờ lại coi ta là chính nhân quân tử?”

Thẩm Trạch Xuyên muốn rụt tay.

Tiêu Trì Dã lại bắt lấy cổ tay y, nói: “Thấy hôm nay ngươi ngoan như vậy, nhị công tử dẫn ngươi đi một nơi thoải mái.”

“Tổng đốc.” Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên nghiêm túc nói, “Xin ngươi mà, ta không thích nam sắc. Chúng ta dễ gặp dễ tan, hà tất dây dưa như vậy?”

Tiêu Trì Dã sững ra, sau đó quay đầu, nhìn thấy bên cửa sổ giáo trường là một đám Cấm quân đang bám víu nhau xem náo nhiệt.

Cấm quân Đô chỉ huy Đồng tri là hán tử mặt thẹo đêm đó đi đầu giết tám đại doanh, hắn víu cửa sổ, rướn đầu thở dài.

“Đánh nhau mà như lưu manh chòng ghẹo. Tổng đốc, làm gì thế hả! Bình thường giáo huấn chúng ta, sao trên mặt xưa nay chưa từng cười một cái!”

“Dây dưa!” Bọn họ nháy mắt với nhau, nhao nhao nói, “Dây dưa mà giống được à! Tổng đốc hai mươi ba rồi đấy, ở nhà lại không có vợ cưng, sức lực cả người đều phải dùng trên thân người ta chứ. Không giống được!”

Tiêu Trì Dã phát giác Thẩm Trạch Xuyên muốn chạy, kiên quyết kéo y về phía mình, ngoài cười lòng không cười: “Ta đúng là thích dây dưa đó, Lan Chu, chạy cái gì? Ta còn chưa dây dưa xong đâu! Không thích nam sắc là chưa nếm ngon ngọt thôi, nhị công tử dạy ngươi.”

Nói đến hỗn, Tiêu Trì Dã hắn chỉ phục Lý Kiến Hằng. Trò bá vương ngạnh thượng cung ai mà không biết, có chút ấy mà tưởng làm khó được hắn, quá coi thường người ta rồi đấy.

Hắn không cho Thẩm Trạch Xuyên cơ hội đáp lời, kéo người đi luôn.

Đàm Đài Hổ phía sau sờ vết thẹo, hỏi binh bên cạnh: “Người đó là ai? Sao chưa từng gặp trong Cấm quân!”

“Họ Thẩm.” Người ở trên nháy mắt, “Cái người Trung Bác đó.”

Đàm Đài Hổ mới vừa đây còn cười đã lạnh mặt ngay tức khắc, chống cánh tay ló đầu ra, lại quay đầu lại nói: “Mẹ kiếp hắn chính là Thẩm thị gieo vạ Trung Bác sao? Tổng đốc mang theo hắn làm gì! Thẩm Vệ hại chết nhiều người như vậy, tám cái đầu cũng không đủ chém! Kiến Hưng vương phủ bị người đập phá, hắn thì lại ở tại Khuất Đô ăn ngon uống đã, cô nhi có cha mẹ đã chết nơi tiền tuyến sông Trà Thạch còn đang gặm bùn đấy! Mẹ kiếp, sao ngươi không nói sớm?!”

Tiêu Trì Dã đưa Thẩm Trạch Xuyên đến Phong Sơn.

Trong núi thông qua một con đường bậc đá hẹp, dòng nước thấm qua đế giày, lạnh khiến người chịu không nổi. Nhưng Tiêu Trì Dã chẳng hề quay đầu, đẩy lá phong đọng nước mưa, chui vào đường mòn nhỏ. Bùn hai người dẫm lên đã chìm giày, bước sâu bước nông đi vào trong.

Sau gần nửa canh giờ Tiêu Trì Dã mới dừng bước chân.

Nhà tranh trong mưa bụi nhỏ xinh, không giống như nơi có người ở.

Hắn nghiêng mình, nhìn Thẩm Trạch Xuyên nói: “Bãi săn Nam Lâm ngươi cứu ta một lần, đây làm thù lao, chỗ này chia cho ngươi một nửa.”

“Ta muốn thù lao là vàng ròng bạc trắng.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “… Không phải tắm chung.”

“Tiền tài danh lợi đều là vật ngoại thân.” Tiêu Trì Dã sải hai tay, đẩy mành vải đi vào, đứng ở cửa cởi y phục, nói, “Chỗ này đến hoàng đế cũng chưa hưởng qua đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên vén rèm, thấy Tiêu Trì Dã đã trần nửa người trên. Bắp thịt trên bả vai kia từng đường gọn gàng nhanh nhẹn, to lớn cường tráng như đao tước gọt ra.

Trong phòng ngoại trừ giá áo vếch móc góc cuối, chỉ có suối nước nóng thông ra ngoài. Tiêu Trì Dã khoát quần áo lên một bên giá áo, một bên khác hiển nhiên là chừa cho y.

Tiêu Trì Dã tháo cả ủng rồi, quay đầu liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái, nói: “Ngươi muốn quay lưng rồi cởi, hay là muốn nhìn ta mà cởi?”

Thẩm Trạch Xuyên kéo đai, quay thân lại. Đông châu rơi vào lòng bàn tay, y tiện tay cho vào trong túi tay áo. Ánh mắt dán trên lưng vốn chưa từng dời đi, tay Thẩm Trạch Xuyên ngừng lại chốc lát, kéo rơi áo lót ngoài.

Tiêu Trì Dã nhìn áo kia lướt xuống đất, trắng ngần nơi gáy Thẩm Trạch Xuyên trượt thẳng xuống phía dưới, như giấy Tuyên hoa lê thấm đẫm ánh trăng, phần lưng kia trông vừa mỏng manh lại nhu thuận.

Tiêu Trì Dã nghĩ.

Đúng vậy, hắn liên tục nhìn chằm chằm vào sau gáy Thẩm Trạch Xuyên, dường như chỉ là vì thời khắc này.

Gáy của một nam nhân, sao có thể sinh ra vẻ mĩ lệ kinh tâm động phách thế này. Đây đã vượt ra tất thảy hiểu biết của Tiêu Trì Dã trước kia, không chỉ làm hắn kinh ngạc, còn làm hắn nghi hoặc.

Răng của sói con Ly Bắc sắc bén, lại chưa từng cắn qua cái cổ nào như vậy, cũng chưa từng cắn người nào như vậy. Ánh mắt hắn dời xuống, dường như mang theo lực vuốt nhẹ, từ sau gáy Thẩm Trạch Xuyên, men theo đường nét hơi phập phồng, không ngừng trượt xuống.

Nuột.

Tiêu Trì Dã miệng khô lưỡi khô, bất ngờ bừng tỉnh, vội vàng dời ánh mắt.

Điên rồi sao!

Hắn thầm nghĩ.

Phố lớn Đông Long nhiều nữ nhân như vậy! Người nào không phải xinh đẹp chân chân thật thật? Vì sao chỉ hắn nhìn tấm lưng một nam nhân, lại như cồn cào lửa đốt.

Xưa nay Tiêu Trì Dã coi thường nhất người bị sắc đẹp cám dỗ, bởi vì những tiền bối mà hắn ngưỡng mộ không có ai mà không phải người tâm chí kiên định. Mỗi một người đều có thể xưng chính nhân quân tử, họ có khí chất trong lòng không loạn.

Tựa như phụ thân hắn, tựa như đại ca hắn, tựa như sư phụ hắn.

Danh tướng thiên hạ đổi thay, hắn lại chưa từng kính nể Thích Thời Vũ, cũng là bởi Thích Thời Vũ háo sắc. Sau trận chiến Trung Bác, hắn ghét nhất là Thẩm Vệ, cũng bởi vì Thẩm Vệ đã tội ác đầy trời lại còn háo sắc!

Nhưng giờ khắc này đây hắn cảm thấy hơi say, bản năng bị vẻ đẹp kia giữ lấy, bị dục vọng kích động lại có xu thế ngẩng đầu lên.

Tiêu Trì Dã cố hết sức khắc chế ánh mắt, thực lòng khẩn thiết cảm nhận sự mâu thuẫn của ý thức và dục vọng. Hắn không yêu người này, nhưng hắn vì vẻ đẹp của người này, cuối cùng thêm một lần trào dâng ham muốn ôm lấy y, giày vò y, cắn xé y.

“Không xuống sao?” Thẩm Trạch Xuyên chẳng hề phát giác, xoay người lại thản nhiên đến gần hắn.

Tiêu Trì Dã hung dữ đáp: “… Ừ!”

Tác giả có lời muốn nói: Sau gáy quả thực ám chỉ sắc dục.

Truyện Chữ Hay