Hôm nay trời quang mây tạnh, là một ngày lành.
Từ sau khi cả nhà Mộ Khanh đoàn tụ cũng đã trôi qua bốn vạn năm, Tròn Vo cũng đã trải qua sinh nhật lần thứ mấy vạn, lúc mới đầu còn thấy thú vị, đãi tiệc, mời nhiều thần tiên đến dự nhưng đã làm sinh nhật quá nhiều lần, đã quá quen thuộc các quy củ trình tự nên chẳng thấy còn thú vị gì nũa, vì thế lần này quyết định làm đơn giản, chỉ mời Thương Thuật và Ngọc Cẩm.
Tròn Vo ở trong phòng đứng ngồi không yên, tâm tình đã sớm bay ra ngoài, nghẹn suốt một canh giờ, rốt cuộc không chịu được nữa mà chạy ra ngoài/
Một cô gái mặc áo lam theo sát hắn, vừa đuổi theo vừa lớn tiếng gọi “Tròn Vo, ngươi đi đâu vậy? sắp tới giờ cơm rồi”. Tròn Vo dừng lại, quay đầu nhìn cô gái kia. Nàng diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, vì chạy gấp mà hai má đỏ bừng, hồng nhuận như hoa đào, ánh mắt trong veo như nước khẩn trương nhìn hắn “hôm nay là sinh nhật của ngươi, ngươi phải ở Đông Lăng điện nha”
Từ nhỏ đến lớn, Tròn Vo luôn không có cách nào với nàng. Lúc trước thì sợ nàng khóc cho nên mọi chuyện đều theo ý nàng, lớn lên thì sợ nàng quấn quít, cho nên làm gì cũng phải giải thích với nàng trước. Uyển Uyển lại là người hiểu lý lẽ, sau khi được giải thích thì sẽ để hắn đi nhưng lúc này Tròn Vo không muốn giải thích, chỉ nói “ta có chuyện quan trọng, ngươi nói với cha mẹ ta một tiếng nha”
Uyển Uyển đang muốn hỏi tiếp thì phía sau truyền đến tiếng của A Sơ “Tròn Vo, ngươi muốn đi đâu? Lại đây”
Trong Vò thấy A Sơ thì xụ mặt, trừng mắt nhìn Uyển Uyển, không cam lòng quay lại phòng. Trong phòng lớn, Mộ Khanh đang ngồi nói chuyện cùng Thương Thuật và Ngọc Cẩm, A Sơ ngồi xuống cạnh hắn, để lại hai chỗ cho Tròn Vo và Uyển Uyển.
Nhìn món cá kho tàu thơm ngào ngạt trên bàn, Tròn Vo cố kiềm nén tâm trạng nôn nóng, nhắm mắt xoay người lại, vừa lúc Uyển Uyển đi vào lại quay đầu sang chỗ khác.
Uyển Uyển thấy vậy, lòng không khỏi buồn, khổ sở ngồi xuống cạnh Ngọc Cẩm.
Tròn Vo vẫn còn ham chơi, đêm qua Mộ Khanh đã thương lượng với A Sơ, cho Tròn Vo và Uyển Uyển thành thân, nói không chừng hắn sẽ trầm ổn hơn. Vì thế Mộ Khanh nói với Thương Thuật “qua hôm nay Tròn Vo lại thêm một tuổi, đã tới lúc thành gia lập thất”
Thương Thuật hớn hở tán đồng, Tròn Vo lại nôn nóng kêu lên “ta không muốn, ta còn muốn chơi thêm mấy trăm năm nữa”
Mộ Khanh nghiêm túc nói “một trăm năm trước ngươi không chịu, khi đó niệm tình các ngươi còn nhỏ nên cũng thôi đi. Bây giờ các ngươi đã không còn nhỏ nữa, đã tới lúc thành thân”. Hắn quay sang Thương Thuật đề nghị “hay là hôm nay chọn ngày lành, mau chóng làm việc vui cho bọn họ”
A Sơ phụ họa “mấy ngày trước ta với Ngọc Cẩm cũng đã thương lượng qua, sau này Uyển Uyển gả qua đây, có thể tùy thời về nhà, cũng có thể đi cùng Tròn Vo, như vậy hai nhà chúng ta sẽ không xa cách, sau này có thêm tiểu tôn, hai nhà chúng ta càng thêm náo nhiệt”
Ngọc Cẩm liên tục gật đầu “ta cũng rất thích Tròn Vo, vẫn xem như con trai của mình, bây giờ lại thành con rể, thân lại càng thân”
Bốn người lớn vui vẻ gật đầu, Uyển Uyển cúi đầu, hai má đỏ bừng, Tròn Vo dậm chân kêu “ta không cưới, không cưới”
Uyển Uyển quay đầu, khó tin nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy bi thương.
Tròn Vo thẳng thắn cự tuyệt Uyển Uyển, thấy nữ nhi bảo bối thương tâm, Thương Thuật đau lòng không thôi, trợn mắt mắng “tiểu tử ngươi đừng không biết tốt xấu, Uyển Uyển tiên tư tuyệt sắc, có biết bao nhiêu nam tiên theo đuổi nàng. Một cô nương tốt như vậy mà chịu gả cho ngươi, người đừng không biết quý trọng”
Tròn Vo gấp đến độ đảo quanh “bọn họ thích là chuyện của bọn họ” nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Uyển Uyển, hắn mềm giọng lại “Uyển Uyển, ta không có ý tứ khác, chỉ là…ta bây giờ còn chưa muốn thành thân”
Nghe hắn giải thích, Uyển Uyển miễn cưỡng cười, quay đầu nói với Mộ Khanh và Thương Thuật “Tròn Vo nói không thành thân thì thôi đi. Phụ thân, mẫu thân, bá bá, bá mẫu, Uyển Uyển tuổi còn nhỏ, cũng muốn tự do vài năm, các ngươi đừng ép ta và Tròn Vo”. Nói xong đứng lên, lấy trong tay áo ra một cái hộp màu đỏ “Tròn Vo, đừng để ý, hôm nay là sinh nhật ngươi, đây là lễ vật ta tặng ngươi”
Một trăm năm trước hắn đã từ chối, hôm nay hắn lại từ chối, Uyển Uyển vẫn không tức giận còn nói đỡ giùm hắn. Trong lòng Tròn Vo cảm thấy rất áy náy với Uyển Uyển, thầm nghĩ sẽ tìm cơ hội bồi thường cho nàng. Hắn đưa tay nhận quà lại vô ý làm rơi cái hộp, một mùi thơm toát ra.
Ngọc Cẩm liếc mắt nhìn, kinh ngạc kêu lên “thiên cam lộ thủy, phải thức suốt mấy bình minh mới có thể thu thập được một lọ nha”
Không ngờ Uyển Uyển lại vất vả chuẩn bị quà sinh nhất cho Tròn Vo, nhóm người lớn đều thấy rõ nàng đã động chân tình với Tròn Vo.
Nghe Ngọc Cẩm nói vậy, Tròn Vo biết cam lộ thủy này không dễ lấy được, vội vàng nói “thực xin lỗi, ta…ta không cố ý, thật đó”
Uyển Uyển cúi tay nhặt đồ, cố che giấu ánh mắt bi thương, ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói ‘không sao, chỉ tiếc là cam lộ thủy không dùng được nữa rồi, vốn muốn tặng để giúp ngươi tinh thần tỉnh táo, giúp bá bá bày mưu tính kế cho Thiên giới, hay để hôm khác ta mang lọ khác đến cho ngươi”
Thiên cam lộ thủy phải lấy vào lúc bình minh, Tròn Vo không muốn Uyển Uyển vất vả, vội vàng cự tuyệt “không cần, ngày ngày phiền ngươi phải dậy sớm thu thập sương sớm, ta rất ngại, ngươi cũng đừng làm mình bị mệt”
Tròn Vo quan tâm như vậy, Uyển Uyển nghe được trong lòng lại không thoải mái mà còn cảm thấy chua sót. A Sơ thấy vậy, vội vàng hòa giải “Tròn Vo trong lòng vẫn quan tâm tới Uyển Uyển, nếu hai hài tử đều thấy còn sớm vậy lùi hôn sự lại được không?’
Ngọc Cẩm bất đắc dĩ gật gật đầu, Thương Thuật cùng Mộ Khanh cũng phải đáp ứng.
Tròn Vo vừa áy náy vừa cảm thấy có lỗi với Uyển Uyển, gắp cho nàng không ít cá kho tàu. Uyển Uyển biết Tròn Vo thích ăn cá nhất, thường hiếm khi chia sẻ cho người khác, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, vội cúi đầu ăn cơm, sau đó đặt đũa xuống, ngượng ngùng nói với mọi người “hôm nay đói quá, ăn vội nên giờ no rồi”
Hai nhà cùng ăn cơm, đâu có dễ gì giải tán sớm. Ngọc Cẩm múc cho Uyển Uyển một chén canh, bao nàng uống. Uyển Uyển cầm chén canh, liếc mắt nhìn Tròn Vo thấy hắn đang chăm chú chọn cá rồi cho vào miệng. Uyển Uyển cảm thấy canh ở trong miệng rất ngọt.