Nghe lão đại phu nói vậy, A Sơ rất sợ, thanh âm run run nói “đại phu, ngươi trước ổn định bệnh tình của hắn, ta…ta đưa hắn đi tìm ngự y”
Lão đại phu lắc đầu, khuyên nàng ‘phu nhân, từ đây đến kinh thành dù có ra roi thúc ngựa cũng mất bốn ngày, mà bệnh tình của tướng công ngươi…Không được, dù ngự y đến đây hay thần tiên hạ phàm cũng không cứu được. Phu nhân, ngươi vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi”
A Sơ thanh âm khàn khàn, hàm chứa chua sót “không có khả năng, mấy ngày trước hắn vẫn còn rất tốt, sao có thể lập tức…Hắn nhất định sẽ khỏe hơn”
Lão đại phu vẫn lắc đầu “không phải ta không giúp mà là không có cách nào khác, không có cách nào. Thế bệnh tới ồ ạt, xem ra là thiên ý, thiên ý ah”
Thiên ý! Thiên ý tàn khốc, muốn ngươi chết canh ba, ngươi không thể sống đến canh năm!
A Sơ hít sâu một hơi, dìu Mộ Khanh trở lại trong xe, đi đến khách điếm. Chưởng quầy nhìn thấy một nam nhân nằm hấp hối trong xe ngựa, lập tức lắc đầu nói với A Sơ ‘phu nhân, ngươi tới chậm rồi, tiểu điếm đã đầy khách, ngươi tìm nơi khác đi”
A Sơ thở dài, đánh xe rời đi, tìm đến một khách sân khác, ban đầu tiểu nhị nói có phòng nhưng nhìn thấy người trong xe ngựa, lập tức thay đổi “thật xin lỗi, tiểu nhiên bỗng nhiên nhớ ra căn phòng duy nhất còn lại đã có người đặt trước, phu nhân nên tìm khách điếm khác đi, xin đừng khó xử tiểu nhân”
Hai lần như thế, A Sơ hiểu được không phải khách điếm hết phòng mà thấy bộ dáng sắp chết của Mộ Khanh, sợ lây xui xẻo. Rơi vào đường cùng, A Sơ đánh xe ngựa đến một chỗ khuất gió, chui vào toa xe, nhẹ nhàng lắc lắc Mộ Khan “Mộ Khanh, có muốn uống nước không? Có đói bụng không?’
Mộ Khanh cả người nóng ran, da đầu ngứa kinh khủng, cảm giác thống khổ như bị trăm ngàn cây châm châm vào đầu, nghe thanh âm A Sơ, hắn cố gắng mở mắt, thấy A Sơ vui mừng như điên nhìn hắn. Hắn suy yếu gọi “A Sơ”
Khi lão đại phu nói Mộ Khanh không cứu được, A Sơ rất sợ hãi, dùng sức cầm lấy hai tay hắn “Mộ Khanh,ta mang ngươi đi tìm ngự y, ngươi nhất định phải cố gắng chống đỡ, biết không?”
Mộ Khanh cười cười, khép mắt, thanh âm run run “ta chỉ…muốn ngủ”
A Sơ cả người run run, thanh âm cũng run rẩy theo “Mộ Khanh, đừng ngủ. Hãy nghe ta nói, nghe ta kể chuyện trước kia, đừng ngủ, được không?”
Bàn tay hắn giật giật rồi lập tức vô lực buông xuống, A Sơ chấn động, đưa tay lên mũi hắn dò hơi thở nhưng chẳng cảm nhận được gì. A Sơ cảm giác như bị cái gì đánh trúng rất nặng, đầu óc nháy mắt trống rỗng. Nàng vùi mặt vào vùng ngực còn ấm áp, nức nở không thôi. Nàng từng nghe được từ đây nhịp tim đều đặn giống như khúc nhạc dễ nghe nhất, làm cho người ta thấy ấm lòng nhưng đêm nay nơi này thật an tĩnh, an tĩnh đến mức không nghe được nhịp tim đập, khiến nàng hoảng hốt.
Màn xe bỗng nhiên bị gió cuốn lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống. A Sơ đứng dậy, nhìn chằm chằm hai bóng dáng một đen, một trắng ở ngay góc tường. Ánh mắt trầm xuống, lập tức nhảy ra khỏi xe, làm một đạo ẩn quyết với xe ngựa, gọi mây phi thẳng về phía Minh giới.
Một kiếp này của Mộ Khanh quá ngắn ngủi. A Sơ đuổi tới Minh giới, cấp tốc chạy tới cầu Nại Hà, hi vọng có thể đuổi kịp hắn trước khi hắn qua cầu. Nàng vất vả mới tìm được hắn, không muốn trong kiếp này sẽ mất hắn. Thiên ý tàn nhẫn càng trêu cột người, từng lời thề son sắt nói mỗi thế đều tiếp diễn nhưng nàng rất sợ, sợ kiếp sau không được gặp lại, sợ mỗi một lần nói lời yêu còn chưa đủ thì đã chia xa.
A Sơ chen vào đám người, vội vã xô đẩy người phía trước, đưa tay nắm lấy cổ tay người nọ, ngay sau đó truyền đến thanh âm sâu kín ‘tìm ta?”
A Sơ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, ôm lấy cổ hắn “Mộ Khanh, ta đã tìm được ngươi rồi. Ngươi theo ta trở về đi, đừng đầu thai. Một thế này còn chưa có đủ, chúng ta còn chưa thành thân, Tròn Vo đang mong ngươi trở về, ngươi đừng đi, đừng chết. Ngươi chết rồi thì cái gì cũng không có”
Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của nàng, Mộ Khanh thở dài mộ tiếng, nhẹ giọng nói “sinh lão bệnh tử là lẽ thường của đời người. Nhìn thấy ngươi sống vui vẻ, nhìn thấy Tròn Vo bướng bỉnh đáng yêu, ta đã thấy mỹ mãn, nguyện ý tiếp tục luân hồi”
A Sơ ngước mặt, không quen thấy hắn như vậy “ngươi…ngươi”
Mộ Khanh mím môi mỉm cười, nhẹ vỗ về má nàng “con người sau khi chết, tất cả mọi thứ đều đã kết thúc. A Sơ, lúc này ta nhớ rõ một kiếp này, cũng nhớ rõ một kiếp kia, là thật chính ta”
Là hắn… Thật là hắn, hắn lúc trước tóc trắng, mà Mộ Khanh ở thế gian là đen. Đây là hắn, thực sự là hắn. Ánh mắt A Sơ chua xót, như vậy từ sau khi hắn ở Ma giớ trở về đã gặp qua. Nàng nhào vào lòng hắn, nhẹ nhàng nức nở “ngươi kiếp này…thật sự rất yếu ớt, mới vậy đã chết”
Mộ Khanh an ủi “tám mươi mốt kiếp, sẽ càng ngày càng tốt hơn”. Mạnh Bà ở bênh cạnh vẫy tay, hắn đẩy nàng ra, đưa tay lau nước mắt cho nàng “đã không còn sớm nữa, nương ở kiếp sau của ta đang đau bụng, ta phải đi thôi”
A Sơ hoảng hốt, gắt gao ôm chặt hắn “không cho phép đi. Mộ Khanh, ngươi không được hồi dương hay là…tìm cách khác để trở về vị trí cũ đi. Ta thực sự sỡ hãi, nếu mỗi một thế đều phải tận mắt nhìn ngươi chết, ta chịu không nổi. Còn cò…còn có Tròn Vo, hắn sẽ không phân biệt được rốt cuộc ai mới là cha hắn, hắn mới biết ngươi ở thế thứ nhất, bây giờ lại phải chuyển sang thế thứ hai, rồi thế thứ ba, mãi cho đến thế thứ tám mươi mốt. Mà ta…cũng phải ngươi chết đi tám mươi mốt lần. Ta không chịu nởi, ngay cả bây giờ ta cũng không chịu được”
Hắn ôm vai nàng, để nàng đối diện mình, tròng mắt đen láy thâm thúy, tựa như mỉm cười lại tràn ngập bi thương. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng nói “vậy ngươi đừng tìm ta, mang Tròn Vo về Thiên giới, chờ ta hoàn thánh tám mươi mốt thế xong sẽ đến tìm ngươi. Ngươi xem, ngày qua rất nhanh, ta cũng chết rất nhanh. Ngươi ở Thiên giới chờ không bao lâu, ta sẽ trở lại”
A Sơ cả kinh nói “Không được! Phàm nhân sinh lão bệnh tử, cũng có cưới vợ nạp thiếp, nếu ta không đi, ngươi chẳng phải sẽ lấy nữ nhân khác”
Mộ Khanh bật cười “ngươi có thể đến chỗ Nguyệt Lão để cho ta sống cô độc suốt quãng đời còn lại”
“Vậy…” A Sơ khó xử, nàng không muốn hắn cưới nữ tử khác nhưng cũng luyến tiếc hắn phải sống cô độc cả đời
“Mộ thượng tiên, mau uống canh rồi qua cầu đi, nương ngươi đang rất đau” Mạnh Bà thúc giục.
Mộ Khanh vỗ vỗ đầu nàng, ống tay áo màu trắng vung lên, đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà xong, bóng dáng của hắn cũng dần nhập vào phòng cảnh bên kia cầu, bạch quang màu trắng lóe lên, tiến vào phàm trần.
A Sơ ngồi bệt xuống đất, bỗng nhiên nhớ tới thân thể của Mộ Khan ở kiếp này vẫn còn ở nhân gian, vội vã quay về, mang hắn về Liễu La trấn an táng, cũng tặng lại tứ hợp viện cho một nữ tử bán mình chôn cha ở đầu đường.
Cổ Thanh Thanh sau khi đánh mất mỹ nam liền toàn tâm toàn ý giúp Cổ lão gia kinh doanh, sau đó thì đi ra ngoài buôn bán. Khi A Sơ lặng lẽ đến kinh thành tìm được Từ Vân Chiết thì hắn đang cùng hoàng đế thương nghị chiến sự ở biên cương, lúc này thái giám ngoài cửa bẩm báo có Chiêu Hợp công chúa cầu kiến.
Khi nhìn thấy Chiêu Hợp, A Sơ và Từ Vân Chiết đều ngẩn người.
Chiêu Hợp công chúa cao quý xinh đẹp, nhưng mặt mày, thần sắc thập phần quen thuộc. A Sơ biến ra cái gương soi mặt mình rồi lại nhìn Từ Vân Chiết đang nhìn Chiêu Hợp chằm chằm. Hắn vẫn luôn tâm niệm gương mặt của mình, thực sự là hổ thẹn.
Chiêu Hợp chạm phải ánh mắt của Từ Vân Chiết, nhất thời quên hết cả hô hấp, mặt đỏ đến mang tai, vội vàng rời khỏi đại điện.
A Sơ quay về Thiên giới, lập tức đi tới Nhân Duyên điện.
Trong chính điện Nhân Duyên điện có hai cái đĩa quay lớn đặt đối xứng nhau, đĩa bên trái viết tên nam tử, đĩa bên phải viết tên nữ tử, phía trước có những sợi tơ hồng rắc rối phức tạp, có tạo kết ở phía trên, ở giữa còn có hai, ba sợi. Cứ một khoảng thời gian, tên viết trên đĩa cùng dây tơ hồng sẽ thay đổi, định nhân duyên trong thiên hạ. A Sơ muốn nhìn xem nhân duyên của nàng và Mộ Khanh có bị Nguyệt Lão ràng buộc với nhau hay không nhưng đợi hoài vẫn không thấy tới tên mình. Nghĩ rằng mình và Mộ Khanh đã có Tròn Vo, Nguyệt Lão chắc không thiếu đạo đức tới mức không gắn kết lại, còn phải lịch kiếp mấy lần.
Vòng hai vòng trong Nhân Duyên điện, A Sơ bất đắc dĩ quát to một tiếng “Nguyệt Lão”
Nguyện Lão quần áo đỏ chói gấp gáp chạy ra, trong tay còn cầm tình đậu, thì ra là ở hậu điện gieo tình đậu. Thấy A Sơ, Nguyệt Lão quăng đậu tử, vểnh râu quát lại “ta đang tính tìm ngươi tính sổ đây”
A Sơ cười mỉa “Ta cũng có chút chuyện cần ngươi hỗ trợ.”
Nguyệt Lão không để ý tới nàng, lôi một sợ tơ hồng ra, đau đớn nói “nếu không phải ngươi đi xuống quấy rối, dây nhân duyên ta dành cho Mộ Khanh sao có thể đứt đoạn, mỗi một dây tơ hòng ở đây đều do hồng tàm nhả ra, mỗi một hồng tám cả đời chỉ nhả ra mười sợi, ngươi thực sự là lãng phí mà”
A Sơ nhận lấy sợ tơ hồng, nhìn đầu bị đứt, không vui hỏi ‘nhân duyên kiếp thứ nhất ngươi cấp cho Mộ Khanh là ai?”
“Cổ Thanh Thanh, Cổ phu tài đại thế đại, không có bạc đãi hắn”
A Sơ trừng mắt, quấn sợi tơ hồng lên cổ Nguyệt Lão, hét lớn “Cổ Thanh Thanh. Nguyệt Lão, ngươi đừng tưởng là ta chưa thấy qua, Cổ Thanh Thanh tai to mặt lớn, chuyên ăn mỹ nam, Mộ Khanh cưới nàng chẳng phải bị tra tấn cả đời sao?”
“Ngươi đừng nói vậy” Nguyệt Lão gỡ sợi tơ hồng xuống, trừng mắt nhìn nàng “tuy mới đầu Cổ Thanh Thanh rát khó ưa, nhưng sau khi gặp được Mộ Khanh thì vận mạng của hai người đều thay đổi. Cổ Thanh Thanh không chỉ giảm cân, còn cố tự thân tu dưỡng, cuối cùng trở thành tiểu tử tú ngoại tuệ trung, cùng Mộ Khanh ân ái đến già. Nếu không phải ngươi xuống dưới chen giữa, Thiên đế phải triệu hồi hồn phách Mộ Khanh đến Minh giới sớm hơn dự định để đầu thai kiếp khác. Nếu không phải ngươi, kiếp này Mộ Khanh sẽ không bị bệnh hiểm nghèo mà chết sớm như vậy. Mộ Khanh ở thế thứ nhất nhân duyên rất tốt đẹp, vì ngươi mà bị đứt đoạn’