Chiến tranh lạnh giữa Mộ Khanh và A Sơ kế thúc vì cá kho tàu.
Tròn Vo muốn ăn cá kho tàu, A Sơ không làm, Mộ Khanh đành phải xuống bếp. Tròn Vo đề nghị để A Sơ hỗ trợ cho hắn, hai người im lặng không lên tiếng, coi như đồng ý, cùng nhau xuống bếp làm việc, không khí lạnh như băng cũng tan rã.
Mệt nhọc một ngày, Mộ Khanh uể oải đi vào phòng, vừa vào cửa đã thấy phía sau bình phong có nhiệt khí bay lên, một bóng dáng từ trong đi ra. Trong sương mờ mông lung, Lưu Sương đưa tay lau mồ hôi, mỉm cười nói “nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm, thỉnh lão gia tắm rửa thư giãn”
Mộ Khanh thầm nghĩ: nha đầu này đúng là chịu khó, quả là không chọn sai người nhưng lại lập tức hoài nghi, hình như có gì đó không thích hợp.
Quần áo đã cởi được một nửa, sao nàng còn ở trong phòng? Mộ Khanh khép quần áo lại, nhìn nàng, lại cởi quần áo ra, thấy nàng vẫn đứng yên bất động, lại bất đắc dĩ khép quần áo lại. Lưu Sương che miệng cười, nhẹ bước đến bên cạnh “lão gia làm sao vậy, ngay cả quần áo cũng không biết cởi sao? để nô tỳ giúp người”
Mộ Khanh nhanh chóng né tránh, cảnh giác nhìn nàng. Lưu Sương hơi sượng mặt nhưng rất nhanh đã tươi cười trở lại, giải thích “khi cha mẹ còn sống, nô tỳ thường xoa bóp bả vai cho họ, bọn họ cũng khen ta xoa bóp giỏi, cảm giác rất thoải mái. Nô tỳ thấy người mệt nhọc cả ngày, muốn xoa bóp cho người thoải mái thôi”
Mộ Khanh liên tục xua tay, cảm thấy trong phòng quá mức nóng bức, có chút hít thở không thông. Hoặc là nàng ra ngoài, hoặc là mình phải đi nhưng mà hắn không muốn áo quần xộc xệch đi ra ngoài, vì thế vội vàng cự tuyệt, hi vọng Lưu Sương mau chóng rời đi “không cần, ngươi rảnh thì đi xoa bóp cho phu nhân đi”
Lưu Sương bám riết không tha, nhiệt tình nói ‘nô tỳ xoa bóp cho lão gia trước sau đó lại đến chỗ phu nhân”
Mộ Khanh tâm tình phiền đến cực điểm, tức giận kêu la “Không cần, ngươi đi ra ngoài. Đi ra ngoài! Về sau không có mệnh lệnh của ta, không được vào”
Mộ Khanh đi đến cài chốt cửa thật chặt, đóng cửa sổ, thổi tắt hai ngọn đèn, chỉ chừa lại một cái rồi mới an tâm cởi quần áo đi tắm.
Từ hôm đó, mỗi khi Mộ Khanh gặp Lưu Sương, nhìn thấy ánh mắt của nàng thì da đầu lại run lên từng chặp. Không nói rõ được vì sao nhưng cứ nghĩ tới nàng là cả người lại không được tự nhiên, thực hận không thể…không thể móc cặp mắt ẩn tình của Lưu Sương xuống. Biết mình suy nghĩ táo bạo nhưng Mộ Khanh cũng hiểu mình là người thô lỗ. Có một lần không chịu nổi ánh mắt vụng trộm nhìn theo của Lưu Sương, hắn đã một cước đá văng chậu hoa khiến các nha hoàn gần đó sợ tới mức không dám lên tiếng.
Tròn Vo lại suốt ngày bám theo Mộ Khanh chạy nhảy trong hoa lâm. Hắn vẫn muốn thả diều, thừa dịp Mộ Khanh ăn cơm xong, đang nghỉ trưa liền ôm diều la lối. Mộ Khanh mấy ngày qua tinh thần căng thẳng, tâm tình không tốt, sắc mặt vàng vọt, hữu khí vô lực, lắc đầu không muốn đi, nằm nghỉ dưới tàng cây.
Lưu Sương đi tới, sờ đầu Tròn Vo, mỉm cười nói “tiểu công tử, lão gia không rảnh, nô tỳ chơi diều với ngươi được không?”
Tròn Vo lắc đầu, ôm chân Mộ Khanh làm nũng “không cần, ta muốn chơi với phụ thân”
Hôm nay Mộ Khanh thực sự không muốn nhúc nhích nên không lên tiếng, Lưu Sương lại đề nghị “lão gia, hay là ngươi chơi với tiểu công tử đi, nếu ngươi cảm thấy mệt, nô tỳ cùng ngươi chơi diều với tiểu công tử”
Ba người cùng nhau chơi diều lại thấy có gì đó không đúng, Mộ Khanh chỉ vào mình rồi lại chỉ và nàng “ngươi, ta và hắn?”
Lưu Sương gật đầu, hai má đỏ bừng.
Thấy mặt nàng ửng hồng, Mộ Khanh mới hiểu được không đúng chỗ nào, cho dù mình muốn chơi diều cũng phải chơi cùng A Sơ. Tròn Vo lại liên tục thúc giục, hôm nay không thể không chơi diều rồi nhưng hắn lại không muốn đi cùng Lưu Sương, vì thế ôm Tròn Vo đi đến đại viện “Tròn Vo, chúng ta có thể ở trong sân chơi mà, trong viện ta cũng có cách làm cho diều bay lên”
Ăn cơm chiều xong, A Sơ kiểm kê thu chi trong ngày, Mộ Khanh thì sửa giày. Đôi giày này mới mua không lâu, nhưng vì cuốc đất trồng hoa nên bị hư hài, Mộ Khanh tiết kiệm nên quyết định sửa lại. Trong phòng vang lên tiếng bàn tính thanh thúy, A Sơ trước giờ ghét nhất môn số học, bây giờ đụng chuyện, tính tới năm lần mới chính xác.
Tròn Vo ngồi bên bàn viết viết vẽ vẽ, Lưu Sương mang điểm tâm vào, mỉm cười đặt mấy trái táo đã cắt thành miếng đặt trước mặt hắn, giống như muốn lấy lòng. Tròn Vo chán ghét liếc một cái, đẩy quả táo ra, tiếp tục vẽ. Lưu Sương cúi người đi ra ngoài.
Tròn Vo bĩu môi, cất bút, cáo trạng với A Sơ “nha đầu Lưu Sương kia luôn quấn quýt lấy phụ thân, vừa rồi còn muốn mượn cơ hội chơi diều với ta để ước hẹn với phụ thân, cũng may ta và phụ thân thông minh, chỉ thả diều ở trong sân”
A Sơ liếc mắt nhìn Mộ Khanh đang cúi đầu sửa giày “bảo nàng ở nhà làm việc, sao nàng lại luôn luôn xuất hiện trước mặt ngươi?”
Mộ Khanh dùng sức khâu giày, vất vả mới rút được kim ra, nhẹ nhàng thở ra, đáp “ta cũng không biết, ta cũng thấy nàng rất phiền”
“Ngươi cũng thấy phiền vậy từ ngày mai bào nàng đến chỗ ta đi, ta muốn xem nàng còn có thể quấn quýt ngươi hay không. Nếu có mưu đồ bất chính thì đừng trách ta không khách khí”
‘Được” có những lời này của A Sơ, Mộ Khanh vui vẻ vô cùng, lập tức đồng ý.
A Sơ đưa Lưu Sương đến sân của mình, chỉ cho nàng hoạt động quanh quẩn ở đây. Lưu Sương thoạt nhìn không hề oán hận, còn cần cù, chăm chỉ, thành thật bưng trà rót nước, quét dọn trong ngoài, bộ dáng nhu thuận. Nếu do tự tay mình chọn, A Sơ sẽ rất vui mừng nhưng mỗi khi Mộ Khanh và Tròn Vo xuất hiện, nàng ta liền nhiệt tình kahc thường, chăm sóc hai cha con bọn họ chu đáo hơn các nha hoàn khác. A Sơ không thích vậy, cho nên vẫn không cho nàng sắc mặt tốt.
Một sớm mai, nha hoàn đưa Tròn Vo đến học đường. A Sơ thấy mực đã dùng hết, muốn gọi Lưu Sương thay mực nhưng gọi hai ba tiếng vẫn không thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
“Lưu Sương, Lưu Sương?” A Sơ đứng ở cửa gọi hai tiếng, vẫn không có tiếng đáp lại. Trước kia Lưu Sương đều canh giữ trước cửa sân, vừa gọi liền chạy tới, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?A Sơ đợi một lát vẫn không thấy bóng dáng của Lưu Sương, dự cảm không lành lại đột nhiên như ý thức ra gì đó, A Sơ lập tức triệu tập toàn bộ nha hoàn “tìm Lưu Sương cho ta, đi tra xem có thứ gì quý giá bị mất hay không”
Nha hoàn tuân lệnh chia nhau làm việc, kiểm tra từng gian phòng một. A Sơ lại như nhớ ra gì đó, chạy vào phòng mở hộp trang điểm, trút bỏ hết ngọc sai kim châu ra ngoài, kéo tấm vải đó dưới đáy lên.
Mộ Khanh ra khỏi phòng, ngạc nhiên nhìn các nha hoàn bôn ba bận rộn, không biết đã xảy ra chuyện gì. Đi vào phòng A Sơ, thấy nàng nhìn hộp trang sức trống rỗng đến ngẩn người, nhưng trang sức đều ở trên bàn, không biết thiếu cái gì. Mộ Khan nghĩ nàng làm mất cây trâm hay gì đó, không ngờ A Sơ nhìn hắn, môi run run nói “thực xin lỗi, giấy tờ đất đã..đã mất rồi”
Mộ Khanh biến sắc mặt kêu lên ‘giấy tờ đất, đó là do cha ta để lại, sao ngươi có thể làm mất chứ”
Nha hoàn chạy tới bẩm báo “phu nhân, không tìm thấy Lưu Sương, trong phòng cũng không mất thứ gì”
Không mất gì, chỉ mất giấy tờ đất, Lưu Sương lại mất tích, xem ra nàng đến là vì cái này.
Mộ Khanh hỏi “Tìm không thấy Lưu Sương? Chẳng lẽ là nàng?” A Sơ bình tĩnh, không nói lời nào, Mộ Khanh lại căm tức đánh lên đầu mình “đều do ta, là ta tự hại chính mình”
A Sơ nắm tay hắn, cố gắng giúp hắn bình tĩnh ‘lần này Lưu Sương tiếp cận chúng ta chắc là vì giấy tờ đất, Cổ Thanh Thanh lại muốn hoa lâm, có lẽ do nàng ta sắp xếp”
Lưu Sương ra vẻ có ý với Mộ Khanh là để che giấu mục đích thực sự, thực ra nàng lợi dụng sự đồng tình của Mộ Khanh, tiếp cận bọn họ là vì muốn tìm nơi cất giấu giấy tở đất, đợi cơ hội ra tay. Nha hoàn trong viện đều là hoa tiên tu luyện nên không có khả năng làm việc trộm cắp, A Sơ lại giấu giấy tờ đất ở tầng dưới cùng của hộp trang sức, không ngờ nàng ta vẫn tìm được.
Cùng lúc đó, gia đinh trông coi hoa lâm chạy vào báo “phu nhân, Cổ phu mang người đến hoa lâm”
Điều này càng làm A Sơ thêm khẳng định suy đoán của mình, Lưu Sương chính là người của Cổ Thanh Thanh.
Nhanh chóng chạy tới hoa lâm, cây hoa bị nhổ tận gốc, nằm chỏng chơ trên mặt đất, đóa hoa bị giẫm đạp, lẫn trogn bùn đất…Vất vả gieo trồng bao lâu nay lại bị phá hủy như vậy,Mộ Khanh nổi trận lôi đình, nhặt đá vụn lên, tính xông tới, A Sơ liền ngăn hắn lại, lắc đầu ý bảo hắn đừng manh động.
Người hầu của Cố phủ vẫn không ngừng tay phá hoại, tiếp tục nhổ hoa bẻ cành. Cổ Thanh Thanh tiến lên phía trước, trừng mắt hét lớn “sao? các ngươi đem mấy thứ tào lao này trồng lên đất nhà ta, ta còn chưa tính sổ với các ngươi đâu”
Phía sau nàng có một bóng dáng nho nhỏ, lúc này đã thay xiêm y nha hoàn Cố phủ, Mộ Khanh căm giận nói “Lưu Sương, ngươi…ngươi gạt chúng ta”
Lưu Sương che miệng cười, nhướng mi nói “lừa ngươi thì sao?cha mẹ chết hay ta không có cơm ăn đều là gạt ngươi, ai bảo ngươi ngốc”
“Ha ha ha ha a!” Cổ Thanh Thanh đắc ý cười lớn tiếng, nắm tay Lưu Sương vỗ vỗ “Lưu Sương, ngươi đúng là hảo tỷ muội của ta, hiểu được lòng ta”, lại khích lệ đám người làm “mau nhổ hết mấy thứ này cho ta, không để lại gì cả”