Kì thi Đại học với tôi trôi qua rất nhanh, tối hôm thi xong, bố mẹ dẫn tôi đi ăn một bữa thật ngon. Tiểu Lãnh giờ này cũng bận với gia đình nên từ chiều không có cuộc gọi nào. Tôi biết chắc cậu sẽ thi tốt.
Tôi ngồi trên bàn ăn mà cứ thấp thỏm không yên mãi. Bố cười:
" Nào con gái, lại đây làm một chút rượu vang. Chúc mừng con thi xong"
Mẹ tôi vội can ngăn ngay:
" Không được, con gái nó không biết uống. Hay uống nước hoa quả tạm vậy"
Hai ông bà cãi nhau tới lui, tôi không nhịn nổi, nâng ly thủy tinh, nói với bố mẹ:
" Uống nước hoa quả mất vui ra. Rượu này cũng không nặng lắm, con uống một chút, không sao"
Bố rót rượu vào ly cho tôi, nhìn chất lỏng màu đỏ, yêu kiều như phụ nữ nóng bỏng, hương thơm lan tỏa...
" Đúng, vậy mới là con gái bố"
Mẹ cũng không tiện nói thêm:
" Cạn ly~"
Món bố mẹ chọn đều lần lượt được đem lên, toàn là những món tôi thích. Tôi cười khì khì gắp cho mẹ con tôm do chính tay tôi bóc.
" Con gái lớn thật rồi..."
Ăn được nửa bữa, lòng tôi cứ không yên, xin phép ra ngoài. Mẹ tôi cũng hiểu được tôi đang lo lắng thứ gì vậy nên, mẹ nói:
" Con cứ ra ngoài gọi điện cho Tiểu Lãnh đi, chứ thế này thì ăn cơm làm sao yên được"
Tôi nhìn mẹ một cái, ôm mẹ thật chặt rồi cười khì khì chạy ra ban công phòng ăn để gọi điện. Phòng này đã được bố mẹ bao riêng. Tôi lo đến mức chân tay run lẩy bẩy điện thoại còn suýt rơi xuống mặt đất. Hít một hơi sâu ổn định tâm tình, chuẩn bị nhắc máy bấm số của cậu. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, sau một hồi tôi lấy hết can đảm thì cậu lại gọi điện cho tôi.
Vừa nhấc máy tôi đã dồn dập hỏi cậu:
" Thi thế nào? Có tốt không? Sao từ chiều đến giờ không thấy gọi điện cho mình vậy?"
Cậu nghe vậy lại giở cái giọng lưu manh không biết học được của ai nói với tôi:
" Quan gia quan tâm tiểu sinh quá, thực sự là thấy thụ sủng ngược kinh"
Tôi không thèm chơi cái trò cũ rích của cậu. Vì vậy liền chuyển đề tài:
"Tôi đang ăn tối với bố mẹ ở nhà hàng Thiên Hoa, không phải cậu nói có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Cậu thấy tôi nghiêm túc cũng không đùa giỡn nữa. Cậu nói:
" Thi rất tốt, lát nữa gặp nhau rồi nói tình hình cụ thể sau. Cậu ăn tối xong chưa? Tôi đưa cậu đến một nơi này hay lắm. Có quà như tôi đã hứa"
Tôi nghe điện thoại xong rồi trở vào với bố mẹ mà mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, bố liếc tôi:
" Bà thấy chưa. Nuôi con gái đúng là lỗ mà, chưa gì đã bị người ta cướp rồi kìa"
Rồi bố lấy tay ôm ngực, ra chiều tổn thương lắm, cả nhà được một trận cười.
Lãnh Hoa đến đón tôi, bố mẹ nhìn cậu hỏi han rất nhiệt tình. Hôm nay cậu định dẫn tôi đi đâu, định nói gì, tôi rất chờ mong đó.
Tôi quay sang cậu, chu mỏ hỏi:
" Cậu làm ra vẻ thần bí quá, định nói gì với bổn cô nương hả?"
" Sẽ nhanh biết thôi, sao trông cậu gấp muốn biết thế hả?"
" Tất nhiên là tôi muốn biết rồi"
Sóng vai bên cạnh cậu, bước chân cậu rất dài nên tôi phải cố gắng đi thật nhanh. Cậu nhận ra điều đó, vô tình hay cố ý đi chậm lại. May quá, tôi có dịp thở rồi.
Giờ mới nhìn kĩ, quần áo thì cũng như mọi ngày, quần bò áo phông, giày thể thao cùng vẻ ngoài đẹp trai ngây ngất khiến cô gái nào đi đường cũng nhìn tôi ganh tị. Đó không phải mấu chốt, mấy ánh nhìn đấy tôi quen rồi, tôi vốn không phải người để ý ánh mắt người đời cho lắm. Nhưng đi cạnh cậu hôm nay cứ là lạ.
Sao tự dưng trên người cậu lại có mùi nước hoa thế nhỉ. Tôi nhăn mày bảo cậu:
" Cậu dùng nước hoa đấy à? Nó rất thơm, nhưng tôi không thích, tôi thích mùi hoa đào trên người cậu cơ. Cái hương thơm tự nhiên mà trên cơ thể cậu có ấy. Áo hôm trước cậu cho tôi mượn đến giờ tôi còn chưa giặt nữa. Cậu có cần nữa không, đem về mặc rồi tôi lại mượn vài hôm nữa..."
Ách... hình như tôi thấy mình nói gì đó hơi sai sai. Tôi âm thầm nuốt nước bọt nhìn vẻ mặt manh phu của cậu, cậu xoa đầu tôi, ghé vào tai tôi, hơi thở ấm nóng phả lên cổ.
" Hóa ra cậu cũng có sở thích biến thái này.... Aizz... Giờ tôi mới phát hiện, hình như hơi muộn"
Tôi thực sự muốn tìm một cái lỗ nào đó trên mặt đất để chui xuống, chứ xấu hổ như vậy mà tôi cũng nói được. Tôi đi chết đây!
Thẹn quá hóa giận, tôi lấy chân đạp lên chân cậu, ai dè cậu tránh được, còn chạy mất.
" Này, cậu đứng lại, tôi mà bắt được cậu không yên đâu"
" Phải xem cậu có bắt được hay không chứ~"
Tôi tức chết mà.
Đuổi thế nào lại dẫn đến một khu vườn cạnh công viên, chỗ này không có ai. Sao tôi rõ ràng thấy cậu chạy vào đây nhỉ? Nhưng có điều... chỗ này thật đẹp... Bàn ăn tối dành cho hai người, ánh nến sáng lung linh huyền ảo, xung quanh còn được thắp đèn y như những vì sao trên bầu trời đêm. Lại còn có tiếng đàn piano bay bổng...
Tôi thấy có gì đó không đúng, đứng ngẩn người nhìn nơi này. Lãnh Hoa không biết từ đâu bước ra, trên người đã thay âu phục chỉnh tề, tôi chưa thấy cậu như vậy bao giờ. Có điều còn đẹp trai hơn tôi tưởng. Cậu mang bó hoa hồng đặt vào vòng tay tôi.
" Tiểu Hi, tặng cậu này. Tôi thấy cậu không thích hoa gì lắm ngoài hoa đào, mà ai lại đi tặng hoa đào cơ chứ, nên tôi chọn theo sở thích của con gái"
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, ôm bó hoa lớn trong lồng ngực.
" Tôi thích lắm, cảm ơn nhé"
" Tiểu Hi, tôi từng nói, thi xong, tôi sẽ có một món quà dành cho cậu..."
Lãnh Hoa vừa nói vừa quỳ gối, rút từ trong lồng ngực ra một chiếc hộp màu đỏ. Tiếng nhạc lúc này trở nên du dương hơn, hấp dẫn hơn, giây phút dường như trôi chậm lại hơn. Cậu đứng đó, ánh nhìn tôi đầy trìu mến, mở chiếc hộp màu đỏ. Bên trong là vòng cổ, có hạt mị châu, ban đêm có thể phát sáng...
" Chưa thể tặng cậu nhẫn, vòng cổ, giam giữ cậu bên mình. Chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, vui buồn đan xen...Tiểu Hi cuộc sống của tôi chỉ gói gọn trong cậu. Làm bạn gái tôi nhé...."
Cậu hỏi đường đột như vậy khiến tôi khó thích nghi, tiếng hân hoan xung quanh vang lên, họ ở đây từ bao giờ nhỉ. Là đám anh em của tôi và Tiểu Ly.
" Lão đại, nhận lời đi, để chúng em có anh rể"
" Tiểu Hi, nhận lời đi để mình còn được ăn kẹo cưới~"
Tôi rất muốn đính chính lại là chúng tôi đã lấy nhau đâu mà gọi là anh rể. Nhưng ánh mắt của cậu rất cháy bỏng, khao khát từng lời tôi sắp nói ra đây....
" Tớ đồng ý!!!"
" Hoan hô~ Lão đại sắp gả đi~ Bà cô sắp lấy chồng!"
Tôi rất muốn lấy băng keo dán vào miệng tên Tiểu Hoa Hoa lắm chuyện kia. Chúng tôi đã lấy nhau đâu chứ.
Tiểu Lãnh giúp tôi đeo vòng cổ, đá lông nheo với mấy người không phận sự, các người về được rồi đó. Việc còn lại là của anh.
Bữa tối trong mơ diễn ra thật êm ái, tôi chưa bao giờ nghĩ có thể ở bên câj bình yên như vậy. Quả thật, mọi chuyện đến với tôi quá nhanh... Tôi trở về nhà trong tâm trạng lâng lâng, cậu giúp tôi xuống taxi, trước khi vào nhà, Tiểu Lãnh kéo tôi lại. Đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên trán.
Đây... đây có tính là nụ hôn đầu của chúng tôi hay không? Tôi thấy, làm bạn gái cũng phải có một chút quyền lợi. Không kịp để cậu dặn dò dài dòng, tôi đã hôn lên môi cậu, sau đó nhanh chóng rời đi trong sự ngỡ ngàng đầy ngọt ngào của cậu... Tôi biết chắc cậu vẫn còn đang đờ đẫn, đứng nhìn tôi chạy vào nhà. Tình yêu học trò dường như nó chỉ ngây ngô đến vậy thôi...
Tôi chạy vào nhà, rất không tin những điều diễn ra trong hôm nay là thật, hơi thở dồn dập, trái tim đập liên hồi. Nhưng vòng cổ cậu đeo cho tôi vẫn còn đây mà...
Tôi lên phòng, định đi tắm nước nóng một chút thì thấy trong bồn tắm toàn màu đỏ, y như máu... Máu lênh láng khắp sàn nhà, trên tường còn có những con chữ viết vội.
" Ảo mộng... Thoát ra... Ma Vương... Cẩn Thần Hi... Chết"
Mùi máu tanh xộc vào khoang mũi, bó hoa hồng cậu tặng tôi nát tan trên mặt đất. Từng cánh, từng cánh phiêu bồng như gió trong cơn dông.
Những từ đó chỉ ngắn ngủi nhưng dường như lại thức tỉnh tôi. Nó nói đây chỉ là ảo mộng, ảo mộng không có thực, tôi cần thoát ra nếu không Ma vương sẽ không tha cho mọi người. Nếu tôi không ra khỏi đây, sẽ chết trong mộng!
Tôi hoang mang hét lớn, đầu tự nhiên cực kì đau đớn, tôi lấy tay ôm đầu, dòng kí ức như điện chảy qua đại não. Tôi không phải là Cẩn Thần Hi tuổi, tôi đã vạn tuổi. Tôi yêu Lãnh Hoa nhưng không phải Lãnh Hoa của hôm nay... Chín mươi chín con đom đóm, lời thề của dân tộc Ái Lạp Nhĩ hóa ra luôn tồn tại trong trái tim tôi...
Tôi gào thét, mặt đất nứt ra, trời thay đổi màu sắc như ngày tận thế. Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mộng...
Ánh sáng từ đâu xé toang bầu trời, làm tan biến vạn vật. Giấc mộng của tôi đã sụp đổ. Trong mộng, tôi đã hạnh phúc biết bao với anh ấy. Tôi may mắn còn thoát ra được, nếu không đã mãi mãi trầm mê trong ảo cảnh đẹp đẽ, không tỉnh được....
Thoát khỏi giấc mộng, hóa ra đây là ải số mà Tống Lam Quân đề cập. Cô thấy bản thân đang nằm trên phiến đá lúc trước, Ái Lạp Nhĩ, Vân Bạc, Lãnh Hoa, Tiểu Hoa Hoa cũng đang chìm trong giấc mộng. Duy chỉ có Lâm Vũ đã tỉnh dậy giống cô.
Cô thấy thằng bé thẫn thờ, đi đến chỗ nó hỏi han dồn dập.
" Em có sao không? Làm sao em thoát được?"
Cậu bé nhìn tôi, chiếc kính trên mặt có đọng chút hơi nước.
" Áp lực trong giấc mơ quá lớn đối với người phàm như em. Nó rất loạn, không có một trật tự gì cả, những thứ em nhìn thấy là ngày tận thế của Trái đất... May mắn có cuốn cẩm lang của anh Lãnh Hoa, nếu không, em khẳng định là chết trong giấc mơ rồi"
Nhắc đến Lãnh Hoa, cô mới nhìn quanh, những người khác đang nằm trên phiến đá lạnh lẽo như cô.
Vậy tại sao hắn???
Hắn lại nằm trong quan tài thủy tinh đầy hoa hồng giống của nàng Bạch Tuyết thế kia??
Bất công! Bất công đến cùng cực!
Nhưng việc chính là cô thấy mặt hắn nhăn nhó, vì vậy, quyết định vào giấc mơ giải cứu hắn trước. Cẩn Thần Hi niệm một vài câu chú, ánh sáng lan tỏa, cô rơi vào giấc mơ của hắn... Không biết hắn mơ gì nữa. Giấc mơ là nơi con người tự tạo ra, thể hiện khát khao cháy bỏng nhất....