Lâm Vũ đem theo hộp đũa đứng trước cánh cổng duy nhất. Hai mắt nhắm lại, dâng hộp đũa cao ngang ngực, xóc xóc vài cái.
" Cây đũa đầu tiên rơi theo chiều nào thì đi hướng đó"
Cây đũa rơi xuống mặt đất theo thế thẳng đứng, nó như phát ra ánh hào quang kì lạ, còn kèm theo mùi hương trầm khoan khoái. Chiếc đũa đó không ngả xuống mặt đất luôn mà rung lắc một hồi mới đổ về hướng bên trái.
Vân Bạc nói.
" Đi thôi"
Lần này Lãnh Hoa có vẻ tin tưởng, vậy là cả đoàn cùng xuất phát. Tiểu Hoa Hoa cầm que củi vẽ dấu trên mặt đất, đó là cách để xác định mình có thực sự đi vòng lại không. Đi qua chục ngã rẽ, con đường mê cung lại càng hẹp lại, chỉ đủ đi hai người song song. Có sáu người, chia thành ba cặp thuận tiện bảo vệ nhau. Tiểu Hoa Hoa nhả ra quả cầu sáng, sáng như ánh mặt trời khiến cành cây leo có phần sợ sệt.
Vân Bạc cùng Lâm Vũ đi trước dẫn đường. Vân Bạc đi rất sát cậu bé, tay nắm chặt trường kiếm xanh lam, nếu có nguy hiểm xảy đến chắc chắn sẽ kịp thời ứng phó.
Cẩn Thần Hi và Lãnh Hoa đi kế sau, cô bị mấy dây leo quệt vào người ngứa ngáy khó chịu. Thấy vậy, hắn vòng tay qua vai cô, ôm trọn bả vai gầy. Ánh mắt cương trực nhìn theo hướng Lâm Vũ đang mím chặt môi chờ đợi kết quả.
Đi cuối cùng là Ái Lạp Nhĩ và Tiểu Hoa Hoa. Ái Lạp Nhĩ lững thững đi, đoán trừng đã thấm mệt, mồ hôi tuôn ra một mảng, trông rất mệt nhưng không muốn ảnh hưởng tiến độ của cả đoàn. Tiểu Hoa Hoa thì vẫy tay bắt bướm, cười ngây ngô, khẳng định rất vui vẻ.
Đến một ngã ba, đũa không rơi nữa mà giữ nguyên trạng thái thẳng đứng. Vân Bạc cau mày, nhìn độ sâu cùng ánh sáng ít ỏi phía xa, tỏ ra chiều lo lắng. Ái Lạp Nhĩ đề nghị.
" Hay là chúng ta chia ra, dùng pháo sáng để liên lạc? Nếu thấy không đi được nữa thì có thể quay lại, gặp nguy hiểm thì bắn pháo sáng, được không?"
Lãnh Hoa gật đầu ra chiều đồng ý nhưng dặn lại mọi người.
Vân Bạc quay người lại, ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
" Nhóm chia như trước vậy. Ta cùng Lâm Vũ, Cẩn Thần Hi theo Lãnh Hoa còn Tiểu Hoa Hoa đi cùng Ái Lạp Nhĩ!"
" Ở đây nguy hiểm không lường trước được. Mọi người phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, pháo sáng bắn lên người cứu cánh chưa chắc đến được ngay đâu. Ở đây ai cũng có phép thuật phòng thân chỉ duy Lâm Vũ là người phàm, mọi người có bảo vật gì có thể đưa em ấy dùng tạm"
Cẩn Thần Hi nghe vậy, bỏ tay Lãnh Hoa ra, chạy đến trước Lâm Vũ, điểm hoa hồ ly chín cánh vào trán em ấy, tạo ra một vầng đạo quang hồng nhạt.
" Chín cánh, chín lần dịch chuyển tức thời. Em dùng cho tốt"
Rồi vỗ vai ra chiều bình an. Chia nhóm như ban đầu, Vân Bạc có năng lực như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.
Vân Bạc đặt tay lên vai Lâm Vũ.
" Ta không có gì, cho đệ một lần phục hồi thể chất. Chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ sống lại, gần giống cải tử hoàn sinh"
" Cảm ơn huynh"
Lãnh Hoa đến bên cậu bé, mỉm cười.
" cuốn cẩm lang. Đến lúc nguy cấp bỏ ra dùng, nhớ chưa?"
" Dạ"
Dặn dò xong xuôi, mọi người tản đi hướng...
Quả cầu sáng bên cạnh sườn của hai người bay theo đều đều. Đi thêm một lúc, Ma khí lạnh lẽo càng dày đặc, loanh quanh còn nghe tiếng nước chảy tí tách. Lãnh Hoa vẫn ôm cô, thân nhiệt cơ thể của hắn rất ấm áp. Tường Mê cung từ dây leo chuyển thành đá, trên đó còn khắc chi chít hình ảnh sọ đầu lâu và xương cốt của động vật, thậm chí có cả con người. Mồ hôi rịn ra trên trán cô, có sợ hãi nhưng lúc này hoàn toàn không phải là lúc cô yếu đuối.
Cẩn Thần Hi nắm chặt thanh kiếm đỏ rực Lãnh Hoa đưa cho cô, trong lồng ngực cũng đã chất đầy bùa, phòng khi Tiên lực mất còn có cái mà dùng. Hai người di chuyển cẩn thận, chỉ sợ mặt đất là vực sâu, hoặc đạp phải mật đạo bắn tên thì phiền phức. Chỗ này nhỏ như vậy, từ tường mà bắn ra tên, khẳng định chết không toàn thây. Nghĩ đến đây, cô rùng mình một cái, ánh mắt Lãnh Hoa vẫn cứ lạnh nhạt nhìn vạn vật, giờ mới để ý. Hóa ra hắn đã tạo kết giới vây xung quanh hai người rồi, tên dù có tẩm Ma thuật cũng chưa thể làm hại.
" Lãnh Hoa, anh có thấy... chúng ta đang đi sai đường không?"
" Yên tâm, tin tưởng Lâm Vũ!"
" Ừ..."
Quả thật, cô lo lắng không thừa, dường như chỗ này có linh hồn oan khuất, tiếng khóc rấm rức cùng tiếng hát ma quái cất lên. Cô hoảng sợ, nép gần vào người hắn.
" Em là muốn lợi dụng tôi sao?" Hắn nhìn cô nửa cười nửa không, giọng nói mang kiểu cợt nhả thông thường.
" Đến giờ này anh còn nói giỡn được sao?" Cô tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
Lãnh Hoa suỵt một cái, ngón tay đặt trước miệng cô, hơi nóng phả vào tai cô.
" Có nguy hiểm"
Tiếng dơi kêu chít chít, cả một đàn đen xì bay qua đỉnh đầu, hắn kéo cô cúi thấp người xuống.
" Cẩn thận, chúng hút máu đấy"
Hắn nói vậy cô liền hình dung lại mấy bức vẽ trên tường khi nãy, toàn xương khô!
Thật đáng sợ!!
Sau đó cô thấy mặt đất rung chuyển, dây leo xung quanh bám vào cổ chân cô, túm chặt lấy kéo đi. Lãnh Hoa niệm chú, khiến mấy cái cây leo nhỏ bỏ đi, dưới mặt đất bỗng rung chuyển, con đường đang đứng sụp xuống dần dần. Hai người đành chạy thục mạng trên con đường phía trước, ai ngờ, mặt đất từ đâu bắn ra hàng loạt mũi tên có tẩm độc. Lãnh Hoa ôm cô trong lòng bay lên không trung, tránh thoát hàng loạt mũi tên.
Con đường hoàn toàn sụp đổ, thành vực sâu ngàn trượng. Từ phía dưới còn vọng lên tiếng hét ai oán. Cẩn Thần Hi biết hắn ôm cô bay như vậy rất khó khăn lên đem trường kiếm đỏ rực làm bàn đạp. Hai người đứng trên trường kiếm, đạo hào quang lung linh tỏa sắc. Màu hồng nhạt như khói mây tiên nữ trên trời làm rớt xuống, huyền ảo và thơ mộng.
Hắn giữ eo cô, đặt cô cân bằng, thành thạo giữ trường kiếm bay tiếp. Phía trước có ánh sáng!
Lối ra ngay kia rồi...!!
Đi được thêm vài chục trượng, một quả pháo sáng của ai đó được bắn lên không trung. Cẩn Thần Hi gấp tới nỗi muốn trực tiếp quay lại ngã rẽ.
" Lãnh Hoa, bọn họ gặp nguy hiểm rồi. Quay lại thôi"
Hắn rõ ràng nghe được lời cô nói, rõ ràng cũng nhìn thấy pháo sáng nở rộ nhưng lại không nói lời nào. Sống mũi cô cay cay, chỗ bọn họ cũng nguy hiểm như vậy, thực sự làm cô sợ. Pháo sáng bắn lên rồi...
Sau đó... quả cầu sáng Tiểu Hoa Hoa biến ra dần lập lòe, rồi vụt tắt.
Tiểu Hoa Hoa?
" Lãnh Hoa, xin anh, quay về đi, quay về cứu em ấy... Hức hức... em ấy bị trọng thương rồi... Em ấy là vị biểu đệ em cưng chiều nhất, không thể để xảy ra việc gì được... Pháo sáng bắn ra chắc hẳn bên đó không có gì tốt lành cả, chỉ sợ... chỉ sợ... Không đâu, em ấy sẽ không sao..."
" Em không nhớ em ấy là ai à? Khuyển cẩu ba đầu của Âm giới! Chỉ cần một người ra khỏi đây, tất cả chúng ta sẽ thoát, cửa ngay kia rồi!"
" Không được, em phải quay lại cứu người, đệ đệ của em..."
Lãnh Hoa xoa đầu cô, giọng vẫn ấm áp như thường ngày.
" Để tôi quay lại, em ra trước đi!"
" Không! Em đi cùng anh!! Dù có thế nào..."
Hắn không để cô nói hết câu đã đạp trường kiếm dưới chân cô bay đi về hướng cửa ra, để lại vệt sáng rực lửa. Còn hắn quay lại về trong đêm tối, cô mà thoát ra được là tốt rồi...
Cẩn Thần Hi tỉnh dậy không biết là lúc nào, có lẽ là rất lâu rồi. Mi mắt cô nặng trĩu, chỗ này khá tối, chiếu sáng bằng mấy que đuốc trên tường. Cô nằm trên phiến đá to giữa phòng, xung quanh chẳng có gì cả. Đây là đâu?
Nhớ đến khung cảnh tối hôm đó, cô lại nhói đau, không biết mọi người thế nào rồi nữa.
Nghe tiếng bước chân từ xa truyền đến, Tống Lam Quân mặc trang phục trắng tinh, đem một bát thuốc vào phòng.
" Muội tỉnh rồi?"
Cô hỏi hắn.
" Tiểu Tống? Sao anh lại ở đây?"
" Uống thuốc đi" Hắn đưa thuốc cho cô, ngồi bên cạnh mỏm đá, cô thấy đầu óc đau nhức.
" Em phải đi tìm bọn họ!"
" Họ vẫn chưa tỉnh đâu, bọn em còn phải trải qua ải tiếp theo nữa đấy"
Hắn cười, lấy tay cầm thìa, đưa canh lên thổi vài cái.
" Ải gì? Tất cả là một trò chơi?"
" Không phải, chỗ này đều được thiết kế bởi vị Tiên tửu ta đã nói với muội. Ông ta dùng số phép thuật còn lại để tạo kết giới đấy"
" Chẳng lẽ... trải qua nhiều việc như vậy chỉ để uống rượu? Em không uống nữa, em muốn cùng mọi người trở về!!"
Cô đẩy hắn ra, hướng cửa ra của phòng đá mà đi. Chân cứ mềm nhũn như đạp phải vài đụn mây trên trời.
" Đứng lại! Em có biết không, Cẩn Thần Hi! Ngũ Đế khi xưa đã diệt Ma tộc, khiến họ chết không toàn thây... Đó là tộc của tôi... Ha ha, họ có tội gì chứ??"
Cẩn Thần Hi không còn sức nói nhiều với hắn, chỉ cau mày.
" Anh... anh là Ma Vương?"
" Đúng!" Hắn nhìn cô khẳng khái. Hèn gì hắn từng nói cậu bé đó là " Thiên tử". Câu chuyện kể về hắn!
" Anh sẽ giết chúng tôi sao?"
" Không, tôi sẽ không giết mấy người. Oan có đầu nợ có chủ!"
Đúng, hắn muốn giết thì còn đợi đến bây giờ sao?
Tống Lam Quân đặt canh lên giường, lắc đầu bất đắc dĩ.
" Vậy thả chúng tôi đi đi"
" Không được, máu hậu duệ Ngũ Đế, phá kết giới đang giam cầm ta..."
Nghe đến đây, không hiểu sao cô ngất lịm đi, không còn nhớ việc gì nữa. Ải hai hắn nói là gì? Cô sẽ mất trí nhớ sao?
Tác giả: Mong mọi người ủng hộ nhé~