Khoảng nửa tiếng sau.
"Chị, hướng này." Diêu Kỳ gọi.
Khương Niệm kỳ thực đã chú ý đến Diêu Nhiễm trước cả Diêu Kỳ. Hôm nay, nàng mặc một chiếc khoác dài. Vừa bước vào, khí chất của nàng rất nổi bật, khó có thể không chú ý.
Biết cô ở đây, nhưng nàng vẫn tới... Khi Khương Niệm ngẩng đầu nhìn Diêu Nhiễm, trong lòng cô bối rối, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Nàng đến vì lo lắng cho Diêu Kỳ phải không?
Diêu Nhiễm nhìn về phía Diêu Kỳ và chậm rãi bước tới.
"Em đã nói là không cần đến đón mà. Không phải hôm nay chị bận sao?" Diêu Kỳ cũng biết Diêu Nhiễm làm việc rất chăm chỉ và không dễ dàng làm phiền nàng.
"Không sao đâu." Diêu Nhiễm nói: "Chị sợ em uống nhiều, tốt nhất nên tới xem thử."
"Em không còn là trẻ con nữa, đừng đối xử với em như thể em chưa trưởng thành. Em biết cách tự chăm sóc bản thân." Diêu Kỳ thở dài bất mãn nói, nhưng bây giờ mọi người đều ở đây, cô kéo cái ghế bên cạnh, nói với Diêu Nhiễm: "Uống một ly đi."
Diêu Nhiễm ngồi xuống, đơn giản nói: "Tôi còn lái xe nên không uống rượu."
Diêu Kỳ hiểu ý và yêu cầu người phục vụ lấy một ly nước trái cây ép.
Mimi và Diêu Nhiễm mỉm cười lịch sự. Khương Niệm nhìn nàng, có chút trầm mặc.
Mỗi lần gặp nhau, bầu không khí đều không hề căng thẳng, giống như hai người xa lạ gặp nhau vậy.
Khương Niệm dù sao cũng hiểu, bên ngoài Diêu tổng rất giỏi giả vờ.
Diêu Nhiễm nhìn thấy gò má Khương Niệm đỏ bừng, có lẽ tối nay cô đã uống rất nhiều, nàng cúi đầu uống một ngụm nước trái cây.
Khương Niệm cũng cúi đầu uống một ngụm rượu.
Ngay từ khi bước vào quán bar, vẻ ngoài trí thức và dịu dàng của Diêu Nhiễm đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng nàng vẫn mang đến cảm giác xa cách, khiến người ta khó có dũng khí đến gần. Đôi mắt Khương Niệm vô tình hay cố ý liếc nhìn nàng một cái, cô đã cảm thấy nàng là một mỹ nhân lạnh lùng từ lần đầu gặp ở quán bar.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ ngoài lạnh lùng của Diêu Nhiễm, Khương Niệm không khỏi nghĩ đến khoảnh khắc hai người ở bên nhau, dáng vẻ dịu dàng nhiệt tình và nụ cười quyến rũ của nàng...
Những điều này dường như đã trở nên rất xa xôi và không còn thuộc về cô nữa. Khương Niệm tuyệt vọng cúi đầu, trầm ngâm tiếp tục uống.
Hai người không nói chuyện với nhau, nhưng không khí bên bàn rượu cũng không hề khó xử. Diêu Kỳ quấy rầy Diêu Nhiễm và không ngừng phàn nàn, trong khi Mimi trò chuyện với Khương Niệm về hình xăm và có vẻ rất quan tâm.
Âm nhạc trong quán bar lúc này là một giai điệu trữ tình, lãng mạn, không ồn ào, thích hợp để trò chuyện.
"Xăm ở đâu là đau nhất?"
Nghe Mimi hỏi, Khương Niệm ngẩng đầu nói với cô: "Mỗi người đều có cảm thấy khác nhau, nhưng những vùng như cổ, eo và bụng thường đau nhiều hơn."
Mimi lại hỏi: "Còn ở đâu thì ít đau?"
Khương Niệm cầm ly rượu nói: "Ở ngực đặc biệt không đau như những chỗ khác."
Mimi vừa nói vừa mỉm cười: "Chà, tôi muốn xăm lên ngực. Khi có thời gian, cô giúp tôi xăm nha. Tôi rất thích phong cách của cô..."
Khương Niệm còn chưa kịp trả lời, Diêu Kỳ đã hét lên phàn nàn: "Chị, chị có nghe em nói không?"
Diêu Nhiễm quả thực có chút mất tập trung.
Khương Niệm ngước mắt lên nhìn.
Diêu Nhiễm vẫn thờ ơ và lại uống nước trái cây trong tay.Khương Niệm trầm ngâm, sau đó uống hết rượu trong ly. Đêm nay, cô uống hơi nhiều, im lặng uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Diêu Nhiễm biết tửu lượng của Khương Niệm, muốn nhắc nhở cô uống ít như trước, nhưng nàng nhận ra điều đó không tiện. Thấy Diêu Kỳ cũng uống quá nhiều, nàng nói với Diêu Kỳ: "Tối nay đến đây thôi. Chúng ta về nhà đi."
"Này..." Ly rượu trong tay cô vừa bị lấy đi, Diêu Kỳ không nói nên lời, có lẽ Diêu Nhiễm đang đợi cô, cô không thể để chị gái chờ quá lâu. Cô nhìn những người khác và hỏi: "Các cậu còn muốn uống nữa không?"
"Đã muộn rồi, chúng ta về thôi." Mimi cũng nói.
"Ừ." Diêu Kỳ ôm đầu và ậm ừ.
Khương Niệm cũng uống không ít, sắc mặt rõ ràng đã say.
Vì Mimi không giỏi uống rượu nên cô chỉ uống một ly nhỏ và vẫn rất tỉnh táo. Gặp Khương Niệm tâm tình không tốt, cô nói: "Tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi có thể tự mình về được."
Khương Niệm cố ý hạ thấp giọng, khiến âm thanh càng yếu ớt hơn.
Mimi nhìn vẻ mặt của cô nói: "Tôi cảm thấy cô đã say rồi."
Khương Niệm không nói gì, âm thầm chờ đợi điều gì đó. Một lúc sau, cô nghe thấy Diêu Nhiễm bình tĩnh nói: "Chúng ta về chung đi, tôi sẽ lái xe."
"Phiền phức quá." Mimi xấu hổ cười nói với Diêu Nhiễm: "Chị đưa Diêu Kỳ về đi, chúng em sẽ tự mình về."
Diêu Nhiễm chớp mắt và nói: "Không sao đâu."
Khương Niệm vội vàng đáp: "Ừ."
"Đi chung đi." Diêu Kỳ ở một bên thúc giục, cô quá xấu hổ khi phải để hai người bạn say rượu của mình tự mình đi về.
Xe đậu ở bãi đậu xe ngoài trời ở tầng dưới.
Gió đêm càng về khuya càng trở nên lạnh hơn, chiếc áo len Khương Niệm đang mặc không đủ ấm. Khi gió thổi qua, cô cảm thấy cái lạnh lập tức truyền thẳng vào cơ thể.
Diêu Kỳ ngồi ở ghế phụ, Khương Niệm ngạc nhiên một chút, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau. Cô đang ngồi phía sau ghế phụ, hơi ngước mắt lên có thể nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp và thanh tú của nàng.
Xe đang chạy với tốc độ cố định và bên trong yên tĩnh. Diêu Nhiễm không nói nhiều, đặc biệt là khi đang lái xe, Diêu Kỳ cũng ngừng nói sau khi lên xe, nheo mắt lại và chợp mắt.
Theo lộ trình, Diêu Nhiễm đưa Diêu Kỳ về trước, sau đó là Mimi... Nàng và Khương Niệm đi cùng đường.
Mimi quay người lại, thấy Khương Niệm cả đêm đều uể oải, bơ phờ, liền hỏi cô: "Uống nhiều quá có thấy khó chịu không?"
Sự im lặng trong xe bị phá vỡ.
Khương Niệm nhẹ nhàng đáp: "Không sao."
"Tôi thấy tối nay cô đã uống rất nhiều." Mimi lại thì thầm, "Tôi có thể cho cô mượn vai nếu cần."
Khương Niệm cười lắc đầu.
Trong xe yên tĩnh, có thể nghe rõ những lời nói nhẹ nhàng. Diêu Nhiễm lặng lẽ liếc nhìn gương chiếu hậu trong xe, rồi lại nhìn về phía trước, giữ thái độ bình tĩnh.
Trời dần về khuya.
Diêu Nhiễm đưa Diêu Kỳ về trước, không lâu sau Mimi cũng xuống xe. Sau đó, trong xe chỉ còn lại hai người, một người phía trước và một người phía sau. Tuy vẫn yên tĩnh nhưng bầu không khí trong nháy mắt đã thay đổi, có một cảm giác ngượng ngùng khó tả.
Chiếc xe được đậu tạm bên đường.
Khương Niệm suy nghĩ một chút, mở cửa xe đi ra ngoài.
Diêu Nhiễm quay đầu nhìn lại, liền thấy Khương Niệm mở cửa ghế phụ bước vào.
Hai người nhìn nhau. Khương Niệm không nói gì, khéo léo thắt dây an toàn lại, ngồi ở ghế sau thật kỳ lạ và khó xử.
Diêu Nhiễm cũng im lặng quay đầu lại và lái xe về phía con đường quen thuộc.
Sau khi lên xe, Khương Niệm dựa vào ghế nhắm mắt như nghỉ ngơi, nhưng thực ra còn đang suy nghĩ nhiều chuyện.
Bây giờ đã là cuối thu, trong khu Xuân Phong không còn gió xuân thổi, lá vàng khô rụng khắp mặt đường, cảnh vật vẫn đẹp đẽ, lãng mạn dù khác hẳn giữa mùa hè.
Bên ngoài khu chung cư quen thuộc, Diêu Nhiễm đậu xe. Nàng quay lại thì thấy Khương Niệm đang nghiêng đầu dựa vào ghế ngủ, mặt hướng về phía nàng.
Cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu được đôi má ửng hồng sau khi say, Diêu Nhiễm nhìn chằm chằm vào Khương Niệm một lúc, vẻ trẻ trung trên người cô rất mạnh mẽ. Làm sao có thể không muốn dỗ dành một cô gái như vậy?
Nhìn chằm chằm một lúc.
Diêu Nhiễm nhẹ nhàng gọi: "Chúng ta tới nơi rồi."
Khương Niệm vẫn nhắm mắt lại, không có ý định tỉnh lại.
Giọng của Diêu Nhiễm ngày càng to hơn: "Chúng ta đến rồi."
"Hả?" Khương Niệm hừ một tiếng, nhíu mày thật chặt.
Nhìn thấy cô như vậy, Diêu Nhiễm hỏi: "Sao vậy?"
Khương Niệm dựa vào ghế, tiếp tục hừ lạnh một tiếng, không chịu xuống xe, "Em cảm thấy choáng váng, để em nghỉ thêm một lát."
"..." Mặc dù biết mình sẽ không thoải mái nhưng vẫn uống nhiều như vậy, nhưng nàng không thể làm ngơ nhìn cô thế này. Im lặng ngồi một lúc, nàng nhìn Khương Niệm, nói: "Tôi đưa em lên nhà."
"Ừm." Khương Niệm nhắm mắt đáp lại, thực ra cô chỉ diễn hơi cường điệu một chút thôi. Đêm nay cô cảm thấy Diêu Nhiễm dường như không còn nhiều quyết tâm như trước...
Đúng như Diêu Kỳ đã nói, nàng rất nghiêm túc. Khi đã nghiêm túc với mối quan hệ của mình, nàng sẽ để nó qua đi dễ dàng sao?
Hai người đi thang máy lên lầu.
Diêu Nhiễm đã lâu không đến nhà Khương Niệm, lần cuối cùng nàng đến là ngày họ chia tay. Cảnh tượng đó vẫn còn hiện rõ trong đầu nàng, vẫn rất khó chịu. Sau khi tiễn Khương Niệm đến cửa, nàng mới nói: "Tôi về đây."
Khương Niệm lúc này thân thể yếu ớt, bước đi có hơi loạng choạng.
Ánh mắt Diêu Nhiễm nhanh chóng tóm lấy người bên cạnh, cau mày bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận."
Khương Niệm tựa vào người nàng, nhẹ nhàng r3n rỉ: "Thật khó chịu."
Diêu Nhiễm cúi đầu nhìn đôi má đỏ bừng của cô rồi đỡ người vào nhà trước.
Khương Niệm ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy Diêu Nhiễm định đứng dậy, cô nhịn không được nắm tay nàng, rất nhẹ nhàng nhưng lại không đành lòng buông ra.
Diêu Nhiễm thấy cô vẫn còn choáng, nói: "Tôi đi lấy nước."
Lúc này Khương Niệm mới buông lỏng ngón tay.
Diêu Nhiễm đi vào phòng bếp, nàng cầm ly nước chuẩn bị rót đầy, thì nghe thấy tiếng bước chân uể oải ở phía sau.
Khương Niệm đứng ở phía sau nhìn nàng, cảm giác như quay lại quá khứ, Diêu Nhiễm sẽ không nói nhiều, nhưng nàng sẽ luôn chăm sóc cô thật tốt.
"Em không hẹn hò với cô gái đó." Khương Niệm đột nhiên nói.
Tay cầm ly của Diêu Nhiễm dừng lại.
"Em gái chị nói muốn uống rượu với với em, nên em đến đó." Cô giải thích, bởi vì quá yên tĩnh, nghe như đang nói chuyện với chính mình.
Diêu Nhiễm im lặng lắng nghe và không quay lại. Những lời nói như vậy ngay lập tức khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên không rõ ràng.
Khương Niệm nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Em nghĩ chị sẽ quan tâm."
Căn phòng im lặng, tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều có thể nghe rõ.
Diêu Nhiễm không phản bác. Bởi vì bọn họ cảm thấy không thích hợp, đã chia tay, Khương Niệm ở cùng người khác cũng không có gì vấn đề. Nhưng trong thâm tâm, nàng thực sự quan tâm và không muốn nhìn thấy sự nhiệt tình của Khương Niệm dành cho mình chuyển sang người khác. Trước đây nàng chưa bao giờ cảm thấy mình vô lý và bốc đồng như vậy...
Nàng không cần phải đến tối nay.
Khương Niệm từ phía sau tiến lại gần, tựa trán lên vai nàng, nhưng không ôm eo nàng từ phía sau như trước nữa.
Thực sự không quá gần gũi. Diêu Nhiễm có thể cảm nhận được sự thận trọng của Khương Niệm, hay nói cách khác, cô không dám đến gần nàng.
Khương Niệm dựa vào vai nàng, lặng lẽ ngửi mùi hương mà mình thích, ánh mắt dần dần nóng lên. Cô khịt mũi hỏi: "Cho dù thế nào chị cũng nghĩ em trẻ con và bốc đồng phải không?"
"Em muốn trưởng thành hơn, để cho chị cảm giác an toàn... Em muốn gặp chị, nhưng em sợ chị sẽ ngày càng ghét em và cho rằng em ấu trĩ, đeo bám..."
Cô bướng bỉnh quan tâm đ ến câu hỏi này, giọng nói hơi run rẩy và nghẹn ngào đầy bất bình.
Diêu Nhiễm nghĩ đến tình huống đêm đó Khương Niệm chủ động gọi điện cho nàng, nhưng sau đó lại gửi tin nhắn nói rằng cô vô tình bấm nhầm... Nàng im lặng nghe một lúc, xoay người lại, nhìn thấy Khương Niệm đang khóc. Trong mắt cô có màu đỏ như máu.
Khương Niệm nhìn thấy Diêu Nhiễm xoay người, không nhịn được ôm lấy nàng, giả vờ choáng váng khó chịu, tham lam ôm nàng càng lúc càng chặt.
Cô lo lắng nghĩ thầm, đừng đẩy em ra...
Cái ôm đột ngột nhưng Diêu Nhiễm không định đẩy ra, cảm nhận được gò má ướt át cọ vào cổ mình.
Nàng không hề có chút chán ghét hay phản kháng nào, Khương Niệm yên tâm, không khỏi vùi mặt vào cổ nàng, rúc vào người nàng, vô tình hít lấy mùi hương mà cô thích.
Giống như một chú cún con, quen ôm ấp, say xỉn vẫn bám dính, Diêu Nhiễm bị hôn lên cổ, nàng ấn đầu Khương Niệm, nhẹ nhàng ra lệnh cho cô: "Cư xử đứng đắn."
"Ừm." Khương Niệm lập tức bình tĩnh lại như thể mình đã phạm sai lầm, chỉ ôm lấy nàng, "Em sẽ nghe lời chị."
Cô trở nên ngoan ngoãn nhanh đến mức Diêu Nhiễm không biết phải nói gì.
Khương Niệm nhướng mày nói: "Em rất ngoan mà, đừng để em đi."
________
Tác giả có điều muốn nói:
Chú chó con ngoan ngoãn và nghiêm túc. Chậc chậc... bắt đầu trở nên vụng về và ngọt ngào.
Editor: nhưng từ gây ám ảnh trong chuyện 'đêm đó', 'trẻ con' và 'mập mờ' 🤧