Thương Thiên Phách Huyết

chương 374: triệt quân ngoài ý muốn (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỉ vào mô hình bản đồ tinh tế ngay trước mặt, Tương Khổng Minh đắc ý nói: " Nơi này cách Ngọa Long thành chừng trăm dặm, dọc đường học sinh đã sớm hạ lệnh, không để lại một thôn xóm nào."

Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, đôi mày rậm cau lại, đối với lời nói của Tương quân sư tựa hồ cũng không thèm để ý.

" Nhiều người như vậy, thật khó cho quân sư đại nhân."

Tay vuốt chòm râu, Lộ Đỉnh Thịnh tiếp lời. Từ lúc trước quân doanh, kiến thức tài hô phong của Tương Khổng Minh, trong lòng lão nhân gia đã đánh giá hắn lên một độ cao khó thể với tới.

" Nơi nào, ngài đã quá khen ngợi. Ngoại trừ việc này, trên đường toàn bộ giếng nước đều đã lấp hết, tuy vẫn còn chút sông suối không cách ngăn chặn, nhưng đã nửa mùa thu, rất nhanh sẽ đến mùa đông, khi đó là lúc chúng ta cùng Khải Tát nhân quyết chiến." Tương Khổng Minh khiêm tốn.

" Quân sư đại nhân, lúc Phương mỗ vào thành, từng nhìn thấy trên đầu thành có những ống đồng hình thù kỳ lạ quái trạng, xin hỏi…" Những lời này ấp ủ trong lòng Phương Hướng Minh thật lâu, lúc này rốt cục hỏi ra.

" Phương thống lĩnh nói không sai, đó là Gia Cát thần nỗ." Tương Khổng Minh mỉm cười, vạch trần nghi vấn.

Sau khi đoàn người của bọn họ rời đi Ngọa Long thành, đêm ngày kiêm trình, rốt cục tới hôm qua chạy về đại doanh phương tây.

Sau một ngày nghỉ ngơi, tới sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Hải Phong lập tức triệu tập đông đảo tướng lãnh tham gia quân nghị.

Kể cả Phương Hướng Minh huynh đệ, ông cháu Lộ gia, cùng với Đường Khải và Tô Xuân Vĩ đã đến trước đại doanh phương tây cũng đều có mặt.

Ngay vừa lúc bắt đầu, Tương Khổng Minh liền nói ra ý định của hắn, muốn ở trong phạm vi trăm dặm giữa phương tây đại doanh cùng Ngọa Long thành, dùng kế sách vườn không nhà trống. Ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chờ đợi Khải Tát nhân mệt mỏi tới đây, nhất quyết thắng bại.

" Xin hỏi quân sư đại nhân, Gia Cát thần nỗ cùng vật Trình gia sử dụng tại Thái Nguyên cũng là một loại?" Tô Xuân Vĩ nhướng mày hỏi.

Bên trong phòng lập tức an tĩnh xuống tới, mọi người ngưng hẳn hô hấp, chờ đợi Tương Khổng Minh trả lời.

" Không sai, chính là một loại."

Thanh âm trả lời không phải xuất phát từ miệng Tương Khổng Minh, mà là Hứa Hải Phong vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng.

Tô Xuân Vĩ nhìn hắn thật sâu, nói: " Tô mỗ rõ ràng." Hắn gắt gao ngậm miệng lại, không hề mở miệng nói thêm.

Hứa Hải Phong trực tiếp sáng tỏ trả lời, không thể nghi ngờ là nói cho bọn họ, trước cuộc chiến Thái Nguyên, Hắc Kỳ quân vẫn giấu diếm mọi người cùng Trình gia có giao dịch âm thầm.

Chỉ cần nghĩ đến đây, mọi người đồng thời cảm thấy sợ hãi.

Hứa Hải Phong. Ở trong lòng mọi người, phảng phất là một tuyệt đại tướng lãnh rất tốt, không ngờ lại làm ra việc này, quả thật xa xa ngoài dự liệu của mọi người.

" Khái, chủ công, ngài không cần vì học sinh mà gánh tiếng xấu này trên lưng." Tương Khổng Minh thở dài thật sâu, đứng lên, nhìn mọi người xoay vòng vái chào, nói: " Chủ công từ kinh sư trở về, liền đem hết thảy quyền to quân chính giao cho học sinh. Việc này đều là do một tay học sinh xử lý, lúc chủ công biết được, thì đã quá chậm. Cũng nhờ chủ công trạch tâm nhân hậu, không đành lòng trách phạt, nếu không dù cho lấy đầu người của học sinh cũng không quá đáng."

Mọi người chợt hiểu ra, liên tưởng đến biểu hiện từ trước đến giờ của hai người bọn họ, những lời kia thật ra có thể tin một chút.

Chẳng qua, nghĩ muốn lấy đầu Tương Khổng Minh sao? Cho dù nơi này có người muốn, nhưng chỉ sợ cũng làm không được a.

" Kỳ thật, vô luận nói như thế nào, Trình gia tốt xấu vẫn là người Hán. Dù là đem trang bị cho bọn họ, cũng bất quá là giúp đỡ người cùng tông, không tổn thương đại thể." Lộ Đỉnh Thịnh mỉm cười, đánh vỡ hào khí có chút cứng nhắc.

Trong mọi người, hắn có thành kiến nhẹ nhất đối với Trình gia, trái ngược, ở tận sâu trong đáy lòng hắn, còn mơ hồ hi vọng Trình gia có thể chiến thắng.

" Được rồi, việc này đến đây là thôi, từ nay về sau không cần nhắc lại." Hứa Hải Phong vung ống tay áo, cất cao giọng nói.

Những lời này vừa nói ra, cho dù còn có người muốn nói thêm vài câu, thời khắc này cũng không dám tiếp tục mở miệng.

Một trận đánh Thái Nguyên, đã đem danh vọng của hắn đẩy lên tới đỉnh, hôm nay hỏa thiêu Ngọa Long thành, Tương Khổng Minh hô phong tạo thần tích, lại càng làm cho trên người hắn bao phủ một tầng ánh sáng thần bí.

Dù là Tô Xuân Vĩ trong tam đại thế gia luôn mang thành kiến với hắn, vào lúc này cũng mơ hồ cảm thấy được sự cường đại của hắn không giống ngày xưa.

Mà sự cường đại này ở sau lưng có mục tiêu gì, cho dù là người mù cũng có thể đoán được.

Đối với Hứa Hải Phong, hắn đã mang trong lòng một sự sợ hãi, một sự sợ hãi thật sâu mặc dù chưa bao giờ hiển lộ ra.

" Báo…"

" Chuyện gì?"

" Lâm Gia Huy có việc gấp cầu kiến chủ công."

" Cho hắn đi vào."

Sau một lúc lâu, dáng vẻ Lâm Gia Huy vội vã đi vào trong đại sảnh.

Hắn hướng mọi người hành lễ ân cần thăm hỏi, đối với vị tâm phúc thân mật được Hứa Hải Phong ân sủng tín nhiệm này, dù là Phương Hướng Minh cũng có lòng cố kỵ, không hề đối với hắn thất lễ.

Bộ đội đặc chủng tạo ra một phen thành tựu trong Ngọa Long thành, khiến cho không còn bất cứ kẻ nào dám xem thường bọn họ.

" Khải bẩm chủ công, quân sư đại nhân, Ngọa Long thành truyền đến tin khẩn cấp."

Trên con đường đi thông Ngọa Long thành, người Hán cũng bày thám tử rậm rạp, chẳng qua ở trong đó cũng không thiếu võ lâm cao thủ tồn tại. Mà chủ lực chân chính của những mật thám này cũng quy thuộc Lâm Gia Huy quản lý.

Chẳng qua chỉ cần nhìn hắn chỉ hướng Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người nói chuyện, đã biết tại trong tim của hắn, cũng chỉ có ý nghĩ xem hai người này mới là chủ công của mình.

" Tin tức gì? Chẳng lẽ nhanh như vậy mà bọn họ đã lên đường?" Tương Khổng Minh kinh ngạc hỏi, trong sự tính toán của hắn, không có năm ba ngày chỉnh đốn, Khải Tát nhân như thế nào cũng không kịp thu thập tàn cuộc, càng không thể tiếp tục đi tới.

" Đúng vậy, bọn họ đã động thân, chẳng qua…" Nói tới đây, Lâm Gia Huy không khỏi chần chờ lên.

" Nói mau, không nên ấp a ấp úng." Có thể lấy loại khẩu khí này trách mắng Lâm Gia Huy, sợ là cũng chỉ có Tương Khổng Minh luôn không xem người trong thiên hạ vào đâu.

" Dạ, Khải Tát nhân đã toàn quân nhổ trại." Lâm Gia Huy có chút ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Tương đại quân sư, nói: " Bọn họ hướng phương tây rút lui."

" Gì?" Vẻ mặt đắc ý dương dương của Tương Khổng Minh thoáng chút đọng lại, hắn không chút phong độ đứng bật lên, có chút giận dữ quát: " Bọn họ đi?"

" Dạ, bọn họ đi." Lâm Gia Huy khó được nhìn thấy Tương Khổng Minh thất thố như thế, trong lòng rùng mình, vội vàng nói: " Thuộc hạ cũng không dám tin tưởng, cho nên đã thỉnh gia sư cùng Lữ Dương Danh lão tiền bối tự mình đi tra xét, chẳng qua bởi vì việc này quan hệ trọng đại, thuộc hạ không dám chậm trễ, cho nên đi trước bẩm cáo."

Tiện tay rút quạt lông, mỗi khi gặp việc khó có thể quyết định, động tác này của Tương Khổng Minh cũng đã thành một thói quen.

" Không có giả, không người nào dám đem loại chuyện này ra nói giỡn, chẳng qua bên trong tất có duyên cớ." Tương Khổng Minh hung hăng nói: " Hay cho Khải Tát đại đế, dĩ nhiên có thể nuốt được khẩu ác khí này."

Khải Tát nhân đi?

Mọi người nhìn nhau, sau khi nghe được tin tức, bọn họ thật sự không dám xác định, trong lòng mình lại có ý nghĩ gì.

Là vui mừng, hay là thất vọng? Hoặc là cả hai cũng không chừng.

" Hội nghị hôm nay tạm thời ngưng lại, mọi người lui đi." Hứa Hải Phong đứng lên, chào mọi người, tự mình rời đi.

&&&&

Lộ Đỉnh Thịnh hai người đi lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đậu bên đường, Lộ Thông Châu ra dấu cho hộ vệ, đóng cửa xe lại.

Xe ngựa chậm rãi lướt đi, trên mặt đất rắn chắc vang lên tiếng ken két.

" Kết thúc." Lão nhân tựa lên đệm dày thoải mái, thở dài thật sâu.

" Gia gia, ngài nói Khải Tát nhân cứ vậy mà đi?" Trong miệng Lộ Thông Châu lộ ra vẻ khó tin tưởng.

" Tương quân sư nói đúng, không người nào dám đem chuyện này ra nói giỡn, Khải Tát nhân khẳng định đã đi."

" Cuộc chiến Ngọa Long thành lần này, Lộ gia chúng ta vẫn chưa lập công lớn, nếu bọn họ cứ đi như vậy…" Lộ Thông Châu nhướng mày, thở dài nói.

" Thông Châu…" Thần sắc lão nhân trở nên nghiêm khắc.

" Tại."

" Ngươi phải nhớ kỹ, lấy thực lực nhà chúng ta hôm nay, tại tây bắc, đã là đứng đầu, không thể cao hơn."

Lộ Thông Châu thoáng giật mình, đối với những lời này của tổ phụ cũng không cho là đúng.

" Ai…" Lộ Đỉnh Thịnh thở dài thật sâu: " Chẳng lẽ danh tiếng tây bắc vương cũng không đủ cho ngươi thỏa mãn sao?"

Hai mắt Lộ Thông Châu sáng ngời, hắn thong thả nói: " Tây bắc vương, cuối cùng chẳng qua là vua tây bắc, nhưng tứ đại thế gia, chính là tứ đại thế gia của cả Đại Hán."

" Tứ đại thế gia? Ngươi muốn thay thế ai?"

" Trình gia, hoặc là Tô gia." Lộ Thông Châu lạnh lùng nói, nhưng trong mắt hắn đã nhiệt tình như lửa.

" Thông Châu, tứ đại thế gia quả thật phong cảnh, nhưng ngươi có tưởng tượng qua, cấp trên của bọn họ là gì?"

" Cửu ngũ chí tôn."

" Tại ta một đời, xưng vương tây bắc, tại ngươi một đời, nếu là bước vào hàng ngũ tứ đại thế gia, vậy khi con cái ngươi trưởng thành, bọn họ có tiếp tục đi tới hay không?"

" ….!" Trên mặt Lộ Thông Châu hiện ra một tia mờ mịt, hắn ngậm miệng lại cũng không trả lời.

" Có biết trước cuộc chiến Thái Nguyên, ta vì sao phải tìm Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh, hơn nữa còn rõ ràng nói thẳng với bọn họ, ta muốn làm một cọng cỏ đầu tường không?"

Gặp Lộ Thông Châu không trả lời, lão nhân lắc đầu nói: " Bởi vì chúng ta có được thực lực này, có thực lực làm cỏ đầu tường. Vô luận nhà nào đạt được thắng lợi cuối cùng, chỉ cần chúng ta thật tâm đầu nhập, bọn họ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt."

" Dạ…" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

" Hắc hắc…Thời loạn thế, cho dù là cỏ đầu tường cũng không phải dễ làm như vậy. Thông Châu, nếu ngươi có khả năng tranh bá thiên hạ, ta sẽ tự nhiên toàn lực tương trợ, nhưng nếu khả năng của ngươi chỉ là thống lĩnh một phương, vậy nên làm thấp xuống mới tốt." Lão nhân an ủi nói.

Lộ Thông Châu cung kính nói: " Dạ, đa tạ gia gia dạy bảo."

Lộ Đỉnh Thịnh hài lòng gật đầu, chỉ là khi đôi mắt lão nhân khép lại, cũng không nhìn thấy trong mắt tôn nhi của mình chợt lóe hàn quang.

Truyện Chữ Hay