Thương Thiên Phách Huyết

chương 297: lựa chọn (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đám người thảo luận chính sự trong phòng đã đi hết, lưu lại lúc này, đều là người trong chủ chốt trong Ngoạ Long thành.

An bài chiến thuật chính thức, chỉ cần ít người biết là được, nếu mọi người đều biết, như vậy chính là tự tìm đường chết.

Lúc đầu Lộ Đỉnh Thịnh cậy già mà tỏ vẻ muốn tham dự, nhưng khi chính thức thương thảo, những người này tự biết địa vị thân phận không đủ, đều chủ động cúi chào mà đi.

Hội nghị mở suốt hai thời thần, nội dung là gì không ai biết được, người tham dự đều hoàn toàn giữ im lặng.

Mọi người chỉ biết là, sau khi hội nghị kết thúc, toà Ngoạ Long thành này đã bắt đầu biến hóa cực lớn.

Người già yếu, phụ nữ và trẻ em bắt đầu dần dần rút lui, bọn họ chuyển tới đại doanh phía tây, đây là nơi ở tạm thời, đợi ngày sau đánh đuổi Khải Tát nhân, mới có thể trở về gia viên.

Hàng loạt đoàn xe ở đại doanh phía tây cùng với Ngoạ Long qua lại, đều là do quân đội phụ trách áp giải, lấy miếng vải đen che dấu, mặc cho ai cũng không biết trong đó là vật gì.

Bóng ma chiến tranh rốt cục bắt đầu bao phủ ở trên tòa danh thành này, hết thảy đều quay chung quanh chiến tranh mà vận hành.

Thần kinh mọi người hết sức căng thẳng.

Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh kết bạn đi ra khỏi phòng thảo luận chính sự, bọn họ là người cuối cùng rời đi.

- Quân sư đại nhân, một trận chiến ngày hôm qua, Hứa mỗ đột nhiên phát hiện một sự kiện, trong lòng có chút hiểu được, sau đó không ngại làm... Đúng rồi, chính là làm thí nghiệm đi sao.

Hứa Hải Phong thấp giọng nói.

Tương Khổng Minh kinh ngạc nhìn hắn một cái, theo thời gian chuyển dời, Hứa Hải Phong biểu hiện ngày càng trầm ổn, rất ít còn có thể chứng kiến bộ dáng vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy, đủ thấy cái việc đột nhiên phát hiện kia, đối với hắn mà nói, cực kỳ trọng yếu.

- Không biết chủ công phát hiện chuyện gì? Học sinh đang chăm chú lắng nghe.

Lòng hiếu kỳ của người đến từ thời hiện đại rõ ràng lại phát tác, Tương Khổng Minh tràn ngập chờ mong nói.

Hứa Hải Phong đầy mặt ý cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên ngẩng đầu. Nhìn phía bên trái, trong mắt có một tia kinh ngạc như ẩn như hiện.

Tương Khổng Minh theo ánh mắt của hắn nhìn lại, bên trái phía trên một chiếc xe ngựa cao lớn, một vị lão nhân tóc hoa râm ở phía đối diện bọn họ xa xa chắp tay thi lễ.

Nhìn nhau, mà ngay cả Tương Khổng Minh đều cảm thấy cực độ kinh ngạc.

Vị lão nhân này không phải người khác, đúng là người vừa mới vừa mới tạm biệt Lộ Đỉnh Thịnh lão tướng quân.

Bọn họ không dám chậm trễ, bước nhanh đi tới trước mặt lão nhân, khom người làm lễ.

Lão tướng quân sang sảng cười nói:

- Thật là tấu xảo a, lại gặp được nhị vị, có hứng thú bồi lão phu uống một chén không?

Hứa Hải Phong cười nói:

- Lão tướng quân có nhã hứng này. Nào dám không phụng bồi.

Còn Tương Khổng Minh lại bất động thần sắc, hắn liếc mắt một cái, cái gì trùng hợp, căn bản là đặc biệt chờ bọn hắn. Chính là không biết này tiểu lão đầu lại có chuyện gì.

Tuy rằng hắn có thuật đọc tâm lợi hại, nhưng là chỉ có thể đọc được trong lòng người ta đăm chiêu cái gì, nếu đối phương không tự hỏi vấn đề hắn muốn biết, như vậy ngay cả khi hắn có bản lĩnh thông thiên, cũng không đoán ra đến tột cùng là chuyện gì.

Chiếc xe ngựa này có chút trống trải. Cho dù là ba người ngồi, cũng không chật chội.

Lão tướng quân từ trong xe lấy ra bầu rượu cùng với cái chén, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.

Hắn tự động thủ rót đầy chén rượu. Nói:

- Chén thứ nhất, lão phu chúc mừng Hứa đại tướng quân chiến thắng, đại phá quân địch.

Ba người phân biệt cùng uống, hai người Hứa, Tương tự nhiên biết đây vẻn vẹn là một lời dạo đầu, cũng yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lão tướng quân rót đầy chén thứ hai rượu, mặt hướng Tương Khổng Minh nói:

- Tương quân sư, lão phu một chén này cố ý mời ngươi.

Tương Khổng Minh cầm lên chén rượu, khẽ cười nói:

- Học sinh vừa rồi không tham gia chiến trường, chỉ tại một bên nhìn náo nhiệt mà thôi. Nếu bàn về chiến công. Thì sao có thể cùng so sánh với lão tướng quân bốn mươi năm trước ác chiến Bắc Cương. Một chén này, phải là học sinh kính lão tướng quân mới đúng.

Lão tướng quân ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Tương quân sư nói đùa, trận chiến ngày hôm qua, Tương quân sư có thể biết trước, liệu sự như thần, toàn bộ bố cục lại an bài nhịp nhàng ăn khớp, thật ra lão phu không có khả năng sánh bằng.

Hắn thở dài, nói:

- Có thể tính toán không bỏ sót như thế, trong những người lão phu quen biết, cũng vẻn vẹn mới gặp qua hai người mà thôi.

- Nga? Một vị khác có phải..

Hứa Hải Phong trong lòng tò mò, dò hỏi.

- Cổ Đạo Nhiêm.

Lão tướng quân trịnh trọng nói.

- A...

Hứa, Tương hai người nhìn nhau, không thể tưởng được vị lão tướng quân này đánh giá đối với Cổ Đạo Nhiêm không ngờ cao như thế.

- Hai mươi năm trước, Cổ Đạo Nhiêm phụng mệnh hoàng thượng, thay thế thống lĩnh tiền nhiệm. Hắn đều không phải là một kẻ dũng mãnh hơn người, lúc mới lên nhận chức, rất nhiều người dưới trướng không phục. Vì thế, Cổ Đạo Nhiêm mời Trình gia cao thủ cùng Khai Thiên Cung, lấy dũng lực rung động ba quân. Sau đó, đối với tất cả các quy chế trong quân đội được hắn nhất loạt đưa ra sáng kiến thay đổi.

- Trong thời gian đó, Sơn Nam phản loạn lần thứ hai, giặc Hung Nô ở phương bắc cướp quan ải, Thiên Ưng quân đoàn đều phụng mệnh xuất chinh. Lớn nhỏ mấy trăm trận, không ngờ Cổ Đạo Nhiêm có thể giữ kỷ lục bất bại, ngay cả là đối mặt với Kim Lang Quân kiêu ngạo của người Hung Nô, hắn cũng không từng rơi xuống hạ phong. Tướng sĩ quên mình chiến đấu tất nhiên là một trong những nguyên nhân hắn đảm bảo bất bại, nhưng mà thật sự làm cho người ta khen ngợi, chính là hắn có thể liệu trước địch tình, đưa ra đủ loại phương pháp ứng biến, điểm này, mà ngay cả ngày xưa Đổng Tử Duệ Đổng đại ca cũng làm không được.

Trong lời nói lão tướng quân thổn thức không thôi, hiển nhiên là nổi lên cảm giác chuyện cũ năm xưa, rất có cảm khái.

Hứa Hải Phong ngồi im nhìn lại, Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, tựa hồ đối với những lời này không chút động lòng.

Nhưng Hứa Hải Phong lại biết, trong lòng hắn sớm đã sóng lớn quay cuồng.

Tương Khổng Minh có thể liệu trước địch tình, cũng không phải cái gì thần cơ diệu toán, mà là nhờ mạng lưới tình báo vô cùng cường đại.

Lính trinh thám trong quân, phần lớn là từ quân sĩ có thân thủ nhanh nhẹn tạo thành, nhưng lực lượng trinh thám của Hắc Kỳ Quân, lại là thành viên của bộ đội đặc chủng, tối thiểu bọn họ đều có thân thủ nhị phẩm.

Do những võ lâm cao thủ này trinh thám, tự nhiên Khải Tát nhân xa xa không có khả năng so sánh.

Huống chi, bên trong những lính trinh thám này, còn có vài nhân vật cực kỳ đặc thù.

Triết Biệt, Hầu Hài, Lý Minh Đường.

Triết Biệt có thiên lý nhãn, không phân ngày đêm, chỉ cần lên cao quan sát, địch nhân thi thố đủ loại biến hóa, đều liếc qua thấy ngay.

Lý Minh Đường còn có thân phận tông sư. Đành phải nhận chức mật thám, sợ rằng đây một người duy nhất từ xưa đến nay. Đừng nói trước kia không có khả năng có, chỉ sợ về sau cũng là không thể nào xuất hiện.

Hầu Hài kia có thân pháp giống như quỷ mỵ, so với thiên lý mã nhanh nhất còn muốn nhanh hơn một phần. Tin tức qua lại, không còn có người nào so với hắn càng thêm tin cậy cùng với mau lẹ.

Đêm qua, Tương Khổng Minh đã sớm an bài tốt nhân thủ, một khi bắt đầu, hắn đặc biệt chủ ý đánh cùng Ban Khắc La Phu Đặc, đêm khuya tập kích doanh trại địch.

Tuy rằng chủ động khiêu chiến chính là hắn, nhưng trên chiến trường, cái gì âm mưu quỷ kế đều là có thể quang minh chính đáng vận dụng. Có thể vây quân bốn mặt mà đối phương lại vẫn ngây thơ không biết, đó mới là bản lãnh thật sự.

Tương Khổng Minh bàn tính đánh cho phi thường vang dội, sau khi khiêu chiến. Thừa lúc này lơi lỏng hết sức, lấy Hắc Kỳ Quân dùng thủ đoạn sấm sét tấn công, lại lấy thành vệ quân làm phụ. Theo sau đuổi giết.

Chính là, chưa đợi cho hắn ban bố mệnh lệnh, Ban Khắc La Phu Đặc cũng đã có hành động.

Hầu Hài báo tin phi thường kịp thời, có thể nói là vừa đúng lúc.

Tương Khổng Minh nhận được tình báo chính xác, lập tức thay đổi chiến thuật. Đem dầu hỏa dùng để tập kích doanh trại địch rải ở ngay bên trong đại doanh của mình. Cuối cùng phân biệt các chiến thuật dụ ra, đánh sâu, phục kích. Đem đệ tứ quân đoàn của Ban Khắc La Phu Đặc đánh cho tan rã.

Công thần lớn nhất trận chiến này, không phải là Tương Khổng Minh, cũng không phải Hắc Kỳ Quân của Hứa Hải Phong, mà là mấy tên kỳ nhân dị sĩ đem hành động của địch nhân tìm hiểu rất rõ ràng.

Dưới sự giám thị của bọn họ, quân đội điều khiển kiểu gì cũng đừng mơ tưởng dấu diếm được, vô luận đệ tứ quân đoàn của Ban Khắc La Phu Đặc biến hóa như thế nào, đều ở trong lòng bàn tay Tương Khổng Minh.

Điều kiện của song phương tuyệt đối không thể so sánh với nhau, nếu Tương Khổng Minh ở trong trận chiến này, còn có thể ngã ngựa. Như vậy, Hắc Kỳ Quân còn cho gì để nói về chuyện tranh bá thiên hạ, rất rõ ràng, cắt cổ tập thể tự tử đi, cũng đỡ phải ngày sau mất mặt xấu hổ.

- Lão tướng quân khích lệ.

Tương Khổng Minh hơi hơi xoay người, khiêm tốn nói.

- Hắc hắc...

Lão tướng quân cười nói:

- Nguyên bổn lão phu tưởng rằng, đương kim thế gian, chỉ có một mình Cổ Đạo Nhiêm có bản lĩnh này, không thể tưởng được lúc gần đất xa trời, lại được chứng kiến một thiên tài không kém cỏi quật khởi. Có thể thấy được, Đại Hán ta có hi vọng phục hưng a.

Khóe miệng Tương Khổng Minh nhẹ nhàng co rút lại một lần, ngay cả hắn da mặt dầy như tường thành, lúc này cũng có một tia xấu hổ nhàn nhạt.

Hứa Hải Phong nghe được buồn cười, trêu chọc nói:

- Tương đại quân sư, nguyên lai ngài xuất chúng như thế, Hứa mỗ thật sự là có mắt như mù.

Tương Khổng Minh hung hăng liếc hắn một cái, cũng không làm gì được.

Trong khi đó Lộ Đỉnh Thịnh kỳ quái nhìn biểu hiện của bọn họ, đối với quan hệ của bọn họ càng thêm kỳ lạ, nhưng mà xem bộ dáng lời nói và việc làm không cố kỵ của bọn hắn, có thể thấy được quan hệ chủ tớ không bình thường.

Tương Khổng Minh trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

- Lão tướng quân, Cổ đại soái đến từ Trình gia, như vậy trong Thiên Ưng quân đoàn do hắn chưởng quản có hay không một chi hoàn toàn từ đệ tử Trình gia tạo thành quân sĩ?

Trong mắt Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên tuôn ra một luồng tinh quang, hắn nhìn về phía Tương Khổng Minh tràn ngập kinh dị:

- Không sai, quả thật có như vậy một chi quân sĩ, bất quá, Từ khi Cổ Đạo Nhiêm rời khỏi tây tuyến đại doanh, chi quân sĩ này cũng hủy bỏ phiên hiệu, không tồn tại nữa.

Tương Khổng Minh có chút hiểu ra gật đầu nói:

- Thì ra là thế, quả nhiên không ngoài học sinh sở liệu

Hứa Hải Phong lập tức hiểu ý tứ của hắn, nghĩ đến Cổ Đạo Nhiêm có thể có biểu hiện lợi hại như thế, nói vậy chi quân sĩ do đệ tử Trình gia tạo thành kia công lao không nhỏ đi.

Trong mắt Lão tướng quân có một tia chần chờ, lần này Tương Khổng Minh nói rất có ý vị sâu xa, khiến hắn cũng là lâm vào trong trầm tư.

Nhưng mà, trong lòng hai người bọn họ cũng biết rõ ràng, chi quân sĩ dưới trướng Cổ Đạo Nhiêm kia, có thể bọn họ cũng đảm đương công tác thu thập tình báo. Thế nhưng, năng lực của bọn họ cùng so sánh với đám người Triết Biệt, đó là thiên so với địa, căn bản là không có gì để so sánh.

Dù sao, thiên hạ tuy lớn, nhưng cũng không có người thứ hai như Triết Biệt, người thứ hai như Hầu Hài, cũng không có người tông sư thứ hai cam tâm đi làm loại hoạt động vụng trộm này.

Chỉ cần vừa nghĩ tới lão già Trình Huyền Phong đức cao vọng trọng này không ngờ lại thay hình đổi dạng, thừa dịp ban đêm đánh lén, Hứa Hải Phong lại có một loại buồn cười phát ra từ nội tâm.

Kia -- căn bản là việc quyết không có khả năng.

Đương nhiên, so với thám báo mà nói, đệ tử Trình gia này còn là có chút đại tài tiểu dụng.

Cổ Đạo Nhiêm có thể có chiến tích này, tuy rằng tin tình báo của bọn họ có tác dụng thật lớn, nhưng là thật ra trọng yếu nhất, lại là vị lão nguyên soái kia phán đoán tinh chuẩn cùng với tính toán không bỏ sót, gan dạ sáng suốt.

Thanh đanh đứng đầu Đại Hán, phải dựa vào chân chính thực học.

Truyện Chữ Hay