Thương Thiên Phách Huyết

chương 17: nguy cơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba ngày sau, Hứa Hải Phong suất quân hộ tống Đồng Nhất Phong truy trọng bộ đội lên đường hướng Lâm An thành xuất phát. Dọc theo đường đi, hắn nhìn thấy vô số truy trọng bộ đội đồng thời cùng hướng theo một phương hướng đi tới. Hỏi nhỏ Đồng Nhất Phong, mới biết được hai mươi lăm vạn nhân mã phải cần một lượng truy trọng bộ cực kỳ khổng lồ vì bọn họ điều khiển lương thực các nơi trong toàn quốc, quần áo cùng dược phẩm vật tư. Tràng chiến tranh này nhìn qua là công tích của hai đại quân đoàn, nhưng trên thực tế, hậu cần bộ mới thật sự là người anh hùng đừng phía sau màn diễn. Nếu như không có bọn họ tỉ mỉ bày ra cùng vận chuyển, làm sao có thể có nhiều đồ ăn cho số lượng người khổng lồ như vậy.

Đây cũng chính là điều tốt do hoàng đế đích thân ngự giá thân chinh, bởi vì miệng vàng lời ngọc của hoàng đế bệ hạ, cho nên không người nào dám chậm trễ, các nơi phân phối vật tư đều có thể kịp thời cung ứng, về phần những khu chiếm lĩnh lại càng là một mảnh hỗn độn, dù sao đồ ăn cho hơn hai mươi vạn người ít nhất có một nửa phải lập tức giải quyết, nên việc cướp đoạt là khó tránh khỏi.

Đồng Nhất Phong nói cho hắn, Cổ đại soái từng đề nghị trú đóng một quân đoàn ngay ngoài Lâm An thành, dùng để kiềm chế Khải Tác nhân, những người khác thì phân phó ra các nơi, tranh thủ sớm ngày thu phục dân tâm, nhưng nhiều lần công thành không có kết quả, hoàng đế bệ hạ mặt rồng mất hết, vì vậy không thu nạp đề nghị của hắn, ngược lại chung quanh điều tập quân đội, muốn cầu đánh mạnh một trận thành công.

Sau khi biết rõ tình huống chân thật, Hứa Hải Phong nhìn những người dân dị quốc quần áo lam lũ, tâm lý thật không biết tư vị ra sao, nhưng đây là chiến tranh, hắn cũng không có biện pháp gì giải quyết việc này, không thể làm gì khác hơn là trốn vào trong quân, mắt không thấy thì tâm tĩnh. Đồng thời vì việc hoàng đế bệ hạ đích thân ngự giá thân chinh lại sinh ra một tâm lý mâu thuẫn rất nhỏ, nếu không phải do vị chí tôn kia tồn tại, căn bản là không ai có thể điều động quân mã khổng lồ như thế, lại đừng nói đến là toàn bộ tập trung tại dưới một thành tường.

Trải qua mười ngày bạt thiệp trường đồ, rốt cục bọn họ đi tới dưới thành Lâm An, Đồng Nhất Phong vừa đến thì tới hậu cần bộ giao lệnh, lại cùng hắn tìm địa phương an trí quân đội.

Hơn hai mươi vạn người cùng tích tụ chung một chỗ, tình hình có thể nói là vô cùng tráng lệ, một tòa một tòa doanh trướng tiếp thành một mảnh hải dương màu xanh biếc, ngẩng đầu nhìn lại, liên miên không dứt, khôn cùng bát ngát, cho dù là có đứng trên cao nhìn ra xa, cũng không cách nào nhìn hết được toàn cảnh.

Bởi vì bọn họ tới tương đối chậm, doanh trại tự nhiên phải lập tại vòng ngoài, huống chi khu khu ba ngàn nhân mã ở trong hai mươi vạn người cũng bất quá chỉ như giọt nước nho nhỏ, ngoại trừ những binh sĩ gần bên có sự tò mò thật sâu đối với hai kiện vũ khí của Tần Dũng, cũng không trêu chọc ra phiền toái gì khác.

Lúc bọn họ đến đã là ban đêm, hôm nay công thành chiến đã sớm chấm dứt, ngoại trừ đội ngũ tuần tra ra, người còn lại đã sớm ăn cơm rồi về doanh nghỉ ngơi. Trời mới biết ngày mai có bị phái ra chiến trường hay không, chỉ nhìn trình độ công phòng kịch liệt như thế, quân đội xuất chiến hết tám chín phần mười là thương vong hơn phân nửa, vận mệnh từng người vẫn không thể nắm giữ trong tay mình, mà là muốn xem vị thần may mắn có nhớ đến tên mình hay không.

Đệ ngũ túng đội của Hứa Hải Phong vừa mới an doanh cắm trại xong, Đồng Nhất Phong đã giao xong lệnh trở về, đồng hành còn có một lão bằng hữu, vị tả doanh phó thống lĩnh mới nhậm chức của Hồng Sắc Hải Dương thương kỵ binh Phương Hướng Minh.

Hai huynh đệ gặp mặt tự nhiên là tránh không được một trận hàn huyên, Đồng Nhất Phong biết bọn họ có chuyện cần nói, liền tìm cớ cáo từ rời đi.

" Lão đầu nhi này thật ra là người hiểu chuyện, trách không được tuy không có chỗ dựa sau lưng, lại có thể thăng nhậm lên vị trí tướng quân, nhưng quan vận của hắn cũng chỉ có thể đến đó mà thôi." Nhìn bóng lưng Đồng Nhất Phong, Phương Hướng Minh tán dương.

Hứa Hải Phong biết ý tứ của hắn, ở trong quân trừ phi ngươi lập nhiều quân công, nếu không muốn thăng lên vị trí tướng quân, liền tất yếu phải có quý nhân đề bạt. Đồng Nhất Phong từ trẻ đã làm truy trọng binh mà lên, ở dưới tình huống không có chỗ dựa mà có thể chen chân vào hàng ngũ tướng quân đã là cực hạn. Bởi vì hậu cần bộ không thể so với tác chiến bộ, tác dụng bọn họ tuy lớn, nhưng dù sao vẫn kém hơn tác chiến bộ ngoài chiến trường, quân công cũng ít hơn nhiều, nếu muốn Đồng Nhất Phong làm ra siêu cấp quân công oanh động nhất thời như Phương, Hứa hai người, điều này cũng quá là khó khăn, cho dù có giết hắn cũng làm không được.

" Đại ca, hiện tại tình hình rốt cục như thế nào?" Dọc theo đường đi, Hứa Hải Phong từng hỏi qua Đồng Nhất Phong, nhưng hắn lấy cớ rời đi đại doanh mấy ngày nên không rõ tình huống, lời nói mập mờ, chỉ nói được đại khái, Hứa Hải Phong nghe được mơ màng choáng váng, còn là kiến thức nửa vời.

" Không ổn…" Phương Hướng Minh thở dài một hơi nói, hai mắt theo bản năng đảo qua mọi nơi, nhẹ giọng nói: "…trong vòng mười ngày, vô luận có hạ được thành Lâm An hay không, chúng ta đều phải lui binh, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi."

Hứa Hải Phong kinh hãi, hắn dù sao cũng không nghĩ đến, tình thế bề ngoài có vẻ rất tốt không ngờ lại đến tình trạng này, trên mặt có chút biến sắc: " Tại sao có thể như vậy? Không phải nói hết thảy thuận lợi sao?"

" A a, tin tức thông báo toàn quân mà ngươi cũng tin sao, đây là báo tin mừng không báo tin buồn, chúng ta nơi này dù sao có hai mươi vạn nhân mã, hậu cần bộ trợ cấp nào có thể giải quyết đơn giản như vậy."

" Nhưng Khải Tác nhân trong thành cũng không phải có hơn hai mươi vạn người sao?"

Phương Hướng Minh kỳ quái nhìn hắn, lắc đầu nói: " Tiểu đệ, ngươi cần phải học tập nhiều hơn, Khải Tác nhân ở nơi này kinh doanh mấy năm, đoạt lấy vật tư của vùng đông phương ít nhất đều đặt tại thành Lâm An, kế hoạch lần này của bọn họ là cố thủ Lâm An, nếu nói lương thảo bên trong không đủ cho một năm chi tiêu mới là có quỷ. Mà chúng ta dọc theo đường đi quá dễ dàng, thuận lợi đến mức ngoài ý muốn, vì thế gánh nặng cho hậu cần bộ cũng phải tăng thêm gấp bội. Hiện tại chúng ta như cung đã kéo hết mức, không còn sức nữa."

" A…đa tạ đại ca chỉ điểm, vậy vì sao bệ hạ còn không sớm buông tha đi?"

" Nguyên nhân chính là vì trước kia quá thuận lợi, trong lòng bệ hạ đã tạo thành hình tượng Khải Tác nhân sẽ không chịu nổi một kích, một khi đang tiến công lại gặp ngăn trở, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là mặt rồng mất hết, làm sao lại chịu nghĩ tới chuyện lui binh?"

Nghe khẩu khí của hắn, đối với hoàng đế tựa hồ mười phần bất mãn, lời nói như vậy làm Hứa Hải Phong cũng không dám dễ dàng tiếp lời, không thể làm gì khác hơn là thay đổi lời nói: " Vậy hiện tại chúng ta phải nên làm như thế nào?"

" Còn có thể làm như thế nào? Dù sao thương kỵ binh của ta là kỵ binh bộ đội, trong việc công thành không làm ra tác dụng gì, có thể bảo tồn được thực lực." Phương Hướng Minh nặng nề hừ một tiếng: " Mưu kế này của Khải Tác nhân thật lợi hại, bệ hạ tâm cao khí ngạo, thời khắc này mặc dù biết rõ đã trúng quỷ kế, cũng chỉ đành cứng đầu mà tiến tới tiếp tục, ai kêu hắn không chịu buông ra chứ."

" Mưu kế của Khải Tác nhân?" Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi, dũng sĩ dưới tay hắn quả thật không ít, nhưng mưu sĩ không có, trên cơ bản chỉ cô đơn một mình, thời khắc nghe được hai chữ mưu kế, không khỏi ngứa ngáy trong lòng, vội vàng mở miệng hỏi.

" Không sai, Khải Tác nhân đã sớm có dự mưu mà lui quân, ghê tởm hơn chính là lúc bọn họ rời đi cũng không thực hành chiến thuật tận dụng, ngược lại để lại cho dân bản xứ được mười ngày lương thực. Nhìn lại quân ta bởi vì tốc độ hành quân chiếm lĩnh quá nhanh, nên hậu cần bộ trợ cấp không kịp, dưới sự ưng thuận thầm của bệ hạ, chúng quân sĩ như sói như hổ, đem những gì có thể cướp được đều đoạt lấy, ngay cả một điểm tàn tro cũng không lưu lại, tạo thành dân phẫn thật lớn. Lần này tiến công phàm là những nơi Đại Hán ta đi qua, không nơi nào không có tiếng kêu than dậy khắp trời đất, đói khát khắp nơi. Còn thêm đạo tặc hoành hành, nguy cơ giăng khắp, truy trọng của đại quân nếu không có ngàn quân sĩ hộ tống, căn bản là không cách nào vận tống đến tận đây."

" Tại sao bọn họ muốn làm như vậy?"

" Rất đơn giản, bọn họ đoán chắc cá tính thích mặt mũi của bệ hạ, một khi quân ta ở đây bị lâm vào nguy cơ, nhất định sẽ gây ra chiến bại toàn diện, đến lúc đó bọn họ có thể thu phục lại đất đai, lại phái tặng cho chút lương thực, như vậy thì dân tâm sẽ dễ dàng chinh phục. Mưu kế một mũi tên hạ hai chim như thế, có thể nói là cực kỳ độc ác." Phương Hướng Minh giải thích.

Hứa Hải Phong hút một ngụm lãnh khí: " Khải Tác nhân lợi hại như thế sao?"

" Nếu riêng là Khải Tác nhân cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là nội quỷ a."

" Nội quỷ? Chẳng lẽ có người phản quốc đầu địch?"

" Bệ hạ thống suất cấm quân vừa đến, bọn họ liền toàn tuyến triệt thoái, những nơi cấm quân đi qua, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mà những bộ đội còn lại thường thường gặp phải sự chống cự ương ngạnh, làm cho bệ hạ nghĩ rằng Hoàng Long quân đoàn mới là thiên hạ vô địch. Sau khi tới Lâm An thành mới toàn lực chống cự, nhưng lúc này bệ hạ đang ý khí phong phát thì làm sao tin tưởng Khải Tác nhân cũng là hạng chinh chiến tinh nhuệ, chỉ nghĩ một lần là có thể công hạ Lâm An, biểu hiện ra khí thế dũng võ công huân của hắn có thể so sánh với tiên hoàng khai quốc. Chờ sau khi hắn tỉnh ngộ lại, có lẽ đã không còn kịp rồi. Người xếp đặt đối với tâm lý tính cách của bệ hạ rõ như lòng bàn tay, mà Khải Tác nhân cũng hoàn toàn phối hợp cạm bẫy dụ nhập, ngươi nói không phải là nội quỷ thì là cái gì?"

" Đại ca, đến tột cùng ai là nội quỷ?"

Phương Hướng Minh xòe hai tay, cười khổ nói: " Ta nào biết đâu, chẳng qua lần này bệ hạ thân chinh, người cổ động chính là đương triều thừa tướng Mẫn đại nhân, mà thê thất của Mẫn đại nhân lại chính là Trình gia nam phương, càng là thế lực, thê thất của Cổ đại soái cũng là người trong Trình gia."

" Cổ đại soái? Chẳng lẽ việc này có liên quan đến hắn?" Hứa Hải Phong kinh hô.

" Chớ có nói lung tung, việc này cũng không chứng cớ, nếu là truyền đi ra ngoài, chỉ sợ lòng quân đại loạn, trận chiến này chắc bại không thể nghi ngơ." Phương Hướng Minh làm dấu im lặng nói.

" Dạ, đa tạ đại ca chỉ điểm." Hứa Hải Phong che miệng, một lúc lâu mới nói: " Nói như thế, tình cảnh của chúng ta cực nguy?"

" Lương thực trong quân bây giờ không đủ một tuần, mà phạm vi trăm dặm có thể điều động được lương thực đều đã ở nơi này, trong vòng mười ngày, nếu bệ hạ còn không chịu rút quân, một khi lương thảo cung cấp không đủ, đại loạn xảy ra, đến lúc đó huynh đệ phải cẩn thận lưu ý nha."

" Làm sao đại ca biết được?"

" Hắc hắc, trong tứ đại thế gia chỉ có Phương gia chúng ta là dùng vũ khởi gia, trong quân tai mắt nhiều vô số kể, Nhĩ Đống Kiệt đại nhân trong tây tuyến đại doanh lại là cửu phụ( cậu) của ta, ngươi hiểu chưa?"

" Tiểu đệ để ý tới, vậy chúng ta chỉ còn một con đường thất bại, không còn cơ hội xoay chuyển sao?" Hắn đối với những quan hệ phức tạp trong các đại thế gia có chút đau đầu, nhướng mày liền không hề để ý tới, chỉ thỉnh giáo phương án thắng địch.

" Cũng không phải không có cơ hội thắng, trừ phi…"

" Trừ phi cái gì?"

" Trừ phi có thể công phá Lâm An thành, đem lương thực phóng ra cho toàn quân cùng tai dân đói khát. Như thế có thể giải được chuyện lửa cháy ngang mày này."

Hứa Hải Phong như có điều suy nghĩ gật đầu không nói.

" Tiểu đệ, nếu thật sự phát sinh ra bại thế không thể vãn hồi, ngươi mang theo trăm huynh đệ của ngươi đi tới hướng bắc, chỉ cần đi tới đại doanh phương bắc, Phương Hướng Minh ta bảo đảm ngươi vô sự."

" Ân? Vì sao chỉ là trăm huynh đệ?"

Phương Hướng Minh trợn mắt nói: " Đám nô lệ binh này không cần dẫn theo, tới địa bàn của ta, ta sẽ an bài binh cường tướng mạnh nghe lệnh của ngươi, chẳng phải là so với đám nô lệ nửa sống nửa chết kia mạnh hơn nhiều sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nguyên lai lại thêm một tên không tin nô lệ có thể thành binh hùng, Hứa Hải Phong ha ha cười nói: " Đại ca, trước khoan kết luận, đợi xem qua quân đội của ta rồi hãy nói."

Truyện Chữ Hay