Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

chương 168: chúng ta không hợp (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại là một tiếng hét sợ hãi, sau đó, Duyệt Nhi trông thấy Tức Mặc Ly từ cửa sổ bay vào.

Ý lạnh trên mặt y dày đặc, bàn tay tựa ngọc tạc gạt phắt bàn tay vẫn đang níu áo Duyệt Nhi xuống, kế đó, dưới ánh mắt hoảng hốt của nàng, đem thi thể đó liền ném lên trên đất, tao nhã triệu một chiếc chậu bằng ngọc đến rửa tay rồi mới ôm lấy Duyệt Nhi, không chút hoảng hốt vội vàng ngồi lên giường.

Duyệt Nhi không dám nhìn thi thể đã mất đầu trên nền đất, bàn tay lạnh lẽo của Tức Mặc Ly đưa qua, không hề để ý đến sự phản kháng của nàng, xoay mặt nàng đối diện với thi thể đó.

Cảm giác đau nhức nơi trán cùng với cảnh tượng kinh hãi như vậy, Duyệt Nhi rất nhanh đã bật khóc.

Một tay Tức Mặc Ly giữ mặt Duyệt Nhi, tay kia tao nhã nhấc lên, nhẹ nhàng viết lên giữa không trung.

Tứ chi thân thể đó từ từ bị phân ra, sau đó, nơi hông bị cắt đứt, ruột cùng khí quản xấu xí đều chảy xuống.

Duyệt Nhi kinh hãi đến độ khóc nức nở: “Mặc Ly, dừng tay!” Đáng sợ quá, sao lại có thể như vậy?

Tức Mặc Ly vẫn không ngừng tay. Đôi tay bình thường vẫn rất mực dịu dàng ấy, đầu ngón tay lóe lên vô số luồng bạch quang, từng tia từng tia một đem tứ chi của thân thể đã đứt lìa kia xuyên thành từng khối từng khối một, nhất là hai tay, đã bị phân thành mảnh vụn.

Duyệt Nhi sợ đến độ chẳng dám lên tiếng. Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy cảnh tượng đáng sợ đến như vậy. Lần trước ở Tiên giới, ở nơi đầy mùi máu tanh tìm thấy Thất Mệnh thúc thúc, nàng cũng không sợ đến vậy, bởi vì nàng không nhìn thấy.

Nhưng lần này nàng thấy rồi. Vốn là một người còn sống sờ sờ, ngay khoảnh khắc nàng vừa ngẩng lên thì đã mất đầu, chỉ một câu ‘thi thể không đầu’, bàn tay hãy còn níu chặt y phục của nàng.

Sau đó là màn phân thây tàn nhẫn nhường này.

Cảm nhận được sự run rẩy kinh hãi của Duyệt Nhi trong lòng mình, Tức Mặc Ly thế nhưng cũng không hề dừng lại.

Thi thể huyết nhục mơ hồ đó đã nát thành một đống, khắp gian phòng không nhỏ ấy ngập tràn mùi máu.

Duyệt Nhi đã sợ ngây người, trên tay Tức Mặc Ly cũng không phóng ra bạch quang nữa. Nàng thở phào, nhưng hốt hoảng trông thấy trên lòng bàn tay tựa bạch ngọc của y rõ ràng bừng lên một ngọn lửa trắng trong suốt.

“Mặc Ly, dừng tay………..Thiếp không muốn nhìn, hu hu.” Duyệt Nhi bắt đầu cầu xin.

Ngọn lửa trong lòng bàn tay y vẫn không chút do dự phóng ra, rơi xuống trên cơ thể đã biến thành một khối nhầy nhụa. Thiên hỏa trong suốt, nháy mắt đã bao trùm khắp thi thể ấy.

Nhưng ngay thời điểm này, một linh hồn bán trong suốt từ trong ngọn lửa trắng không ngừng giãy giụa gào thét, đôi mắt đỏ máu của y nhìn chằm chằm Duyệt Nhi, không thể diễn tả đấy là biểu cảm ra sao.

Dần dần, tinh hồn trong suốt đó cũng không thấy đâu, tiếng gào thét kinh hãi cũng biến mất khỏi tai Duyệt Nhi, trên mặt đất cũng chẳng còn lại gì.

Tàn phá nhục thể, thiêu hủy hồn phách, có thể nói là hình phạt cực kỳ tàn nhẫn.

Tức Mặc Ly nới bàn tay đang kìm giữ gương mặt Duyệt Nhi mới phát hiện tử tẫn ấn trên trán Duyệt Nhi thoắt ẩn thoắt hiện, cùng với nét mặt kinh hãi tột cùng của nàng, sâu thẳm trong đôi đồng tử tựa hắc ngọc hết thảy đều là vẻ quyến luyến nồng đượm, nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng, dần dà, tử tẫn ấn lại bị áp chế.

Tâm trạng kinh hãi của Duyệt Nhi vẫn chưa ổn lại, co rúm người nhìn Tức Mặc Ly, còn chưa kịp nói gì, Tức Mặc Ly đã ôm lấy nàng, hướng bên ngoài mà đi.

Sau khoảng thời gian một chung trà.

Duyệt Nhi vùi trong lòng Tức Mặc Ly, chấn kinh nhìn đám người đang run rẩy đứng ngay trước mặt.

Đứng đầu là Liễu Thiến, nàng ta hoảng sợ nhìn Duyệt Nhi, hoàn toàn không ngờ được rằng, vì một tiểu cô nương bản thân nhất thời động lòng thu nhận mà đã mang lại tai họa lớn thế này.

Lại quan sát Tức Mặc Ly đang ôm Duyệt Nhi thản nhiên ngồi đấy, trong mắt nàng hoàn toàn là hoảng hốt sợ hãi. Thánh giới từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật tuyệt thế cỡ này? Dung mạo này, khí chất này, thủ đoạn nhường này, tu vi nhường này, e rằng ngay cả Việt Hoa Thánh quân trong truyền thuyết cũng không phải là đối thủ.

Gần đây cũng không hề nghe nói vị Viễn cổ Thần đế cao thâm khó lường kia lịch kiếp trở về, hai người này lại là ai?

Mấy cô nương đứng sau lưng Liễu Thiến người nào người nấy đều nhìn ngắm Tức Mặc Ly đến si dại, hoàn toàn không có lấy một tiếng động. Bầu không khí đáng sợ nhưng lại tươi đẹp nhường này, khiến nơi vốn dĩ khó mà thư thái ấy trở nên an tĩnh cực kỳ.

“Mặc Ly, chàng muốn làm gì?” Duyệt Nhi hết sức cẩn thận, nỗi kinh hãi vừa rồi vẫn còn đọng trong lòng nàng.

Một tay Tức Mặc Ly xoa mặt nàng, ngồi trên chiếc ghế đàn hương đỏ thẫm, tựa một đóa bạch liên trắng muốt, vừa tuyệt mỹ vừa thiêng liêng, không trả lời Duyệt Nhi.

Liễu Thiến bị một sợi dây thừng vô hình trói chặt, bay cao giữa không trung.

Bàn tay Tức Mặc Ly nhẹ nhàng cử động, sau đó, tứ chi nàng ta đứt lìa, đầu cùng hông đều bị chặt đứt, thi thể không toàn vẹn cùng với nội tạng đồng loạt rơi xuống, những cô nương bên dưới lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ vội vàng tránh đi.

Các nàng ấy đã sợ đến ngây dại.

Tiếp đến một người lại một người, các nàng cuối cùng lấy lại hồn vía, đồng loạt quỳ sụp xuống, khóc lóc van nài.

Trong mắt Duyệt Nhi đẫm lệ, cầu xin nói: “Các nàng ấy vô tội, chàng tha cho các nàng đi.”

Bên dưới một vài người có tư sắc liều chết cố gắng: “Đại nhân, thiếp nguyện ý làm trâu làm ngựa, cam đoan sẽ hầu hạ người rất tốt….” Một nửa là dũng khí can đảm vì sắc, một nửa là ham vọng sống còn, nàng ta lao tới trước ghế hèn mọn quỳ xuống, trên mặt đều là nước mắt, vừa định đưa tay ôm lấy Tức Mặc Ly thì y đã thần sắc không đổi, một tay vừa phất lên, nàng ta đã hóa thành thịt vụn, bay ngược trở lại đám nữ tử.

Cảnh tượng giết chóc cực kỳ tàn nhẫn này, đến cuối cùng Duyệt Nhi đã chẳng còn nhớ rõ được chính mình đã có tâm trạng thế nào khi trông thấy cảnh ấy. Nàng nhớ mình nhắm chặt mắt, nhưng lại bị Tức Mặc Ly tàn nhẫn thức tỉnh, đành phải mở to mắt mà nhìn toàn bộ hơn một trăm năm mươi cô nương của Hợp Hoan lầu bị giết một cách dã man, thi thể không toàn vẹn, tầng tầng lớp lớp nằm trên đất.

Mà người gây ra tất cả mọi việc, Tức Mặc Ly, thì vẫn như thường ngày thản nhiên mà xa xăm, chưa từng có lấy nhiều hơn một chút ánh mắt xao động đối với sự việc bên cạnh. Nam tử này sủng nàng yêu nàng, dùng phương thức như vậy phát tiết nộ ý trong lòng y.

Duyệt Nhi lần đầu tiên phát hiện, nàng dường như không hiểu rõ Tức Mặc Ly.

Có vô số cách giết người một cách đơn giản, nhưng y lại chọn phương cách như một phàm nhân, dùng cách thức tàn độc đáng sợ nhất mà hạ sát.

Tức Mặc Ly không chút biểu cảm nhìn hết thảy mọi thứ, phóng ra thiên hỏa, nhìn ngọn lửa đem mọi thứ hóa thành tro bụi., cứ như kẻ vung tay giết người vừa rồi không phải y. Duyệt Nhi ở trong lòng y khẽ run rẩy, rõ ràng là sợ hãi.

Duyệt Nhi len lén ngước mắt nhìn y. Đôi đồng tử tựa hắc ngọc của y, dưới sự soi rọi của ánh lửa, lúc sáng lúc tối, hàng mi dài không có lấy một chút khác lạ.

“Sao vậy? Bé ngoan, sợ rồi?”

Duyệt Nhi vội thu lại tầm mắt, không nhìn y, nhưng trong lòng thì đã rối rắm vô cùng, không biết là nên gật đầu hay là lắc đầu.

Tức Mặc Ly ôm nàng, đầu cũng không ngoảnh lại rời khỏi nơi này.

“Đây thay cho hình phạt của nàng.”

Duyệt Nhi nhịn không được nói: “Nhưng mấy cô nương đó cũng không có…….Chàng thế nhưng lại độc ác giết hại các nàng như vậy!”

Tức Mặc Ly rũ mắt, lẳng lặng nhìn Duyệt Nhi, ánh mắt một mảnh âm u nặng nề, nhìn không ra được biểu tình gì: “Bé ngoan, nàng đang chỉ trích ta?”

“Thiếp, thiếp không có………..Chỉ cảm thấy chàng không nên làm vậy!” Duyệt Nhi không dám nhìn thẳng y.

“Hửm? Vậy nàng thấy ta nên làm thế nào? Nếu nàng muốn dịu dàng quyến luyến, ta làm cho nàng xem, nếu nàng muốn nhân từ nương tay, ta làm cho nàng xem, nếu nàng muốn phong lưu phóng khoáng, ta làm cho nàng xem, nàng muốn thế nào? Hay là, đều muốn hết thảy?”

Duyệt Nhi kinh ngạc nhìn y, rõ ràng không hiểu sự phẫn nộ quái lạ của y từ đâu mà tới.

“Bé ngoan, nàng nói xem, nàng muốn thế nào?”

Duyệt Nhi lắc đầu, chợt thấy Tức Mặc Ly trước mắt thật xa lạ, nhất thời nói không nên lời. Sự tàn nhẫn vô cùng của y, liệu có phải cho rằng nàng đang nói đùa?

Từng mảnh từng mảnh thi thể rơi xuống lướt qua, mỗi một mảnh đều có thể nói, há to cái miệng đầy máu, từng khúc từng khúc đều lao về phía mình, trong đó có hai tròng mắt, đang mở to trừng trừng, đỏ máu đỏ máu, tràn đầy hận ý nhìn nàng.

Duyệt Nhi muốn dứt ra, nhưng dù thế nào cũng không giãy thoát khỏi thi thể bám chặt trên người, ngước mắt lên nhìn, thế giới của nàng, toàn bộ đều là nội tạng huyết nhục mơ hồ từng khúc từng khúc.

“ĐỪNG!”

Mở mắt ra, Duyệt Nhi cả người đầy mồ hôi, ánh sáng của dạ minh châu cũng có chút mờ mờ. Một bàn tay đặt bên hông nàng, Duyệt Nhi ngước mắt lên nhìn, Tức Mặc Ly ngồi bên giường, đôi đồng tử tựa hắc ngọc chăm chú nhìn nàng.

“Nàng gặp ác mộng?”

Duyệt Nhi hoảng sợ định rúc vào trong chăn, nhìn Tức Mặc Ly thì liền nhớ đến cảnh tượng giết chóc tàn độc kia, có lẽ đây đã trở thành bóng ma lớn nhất trong cuộc đời của nàng.

“Bé ngoan, sợ ta sao?”

Duyệt Nhi sợ hãi gật gật đầu, không dám nhìn y, qua một lúc lâu, cuối cùng không chịu được bầu không khí đáng sợ cùng áp lực nặng nề này, nức nở nói: “Chúng ta thật sự một chút cũng không hợp!”

“Nàng nói gì?” Trên gương mặt tuấn mỹ của Tức Mặc Ly vẫn là vẻ thản nhiên, nhìn không ra là biểu cảm gì, chỉ có đôi đồng tử tựa hắc ngọc đều là sương mù âm u giăng kín.

Duyệt Nhi cúi đầu, bắt gặp toàn thân không có lấy một mảnh vải che thân thì mặt liền đỏ lựng, kéo chăn trùm lên, trong lòng lại càng phẫn nộ: “Thiếp nói, chúng ta thật sự một chút cũng không hợp nhau. Cái gì cũng không hợp, thân phận không hợp, tính cách không hợp……”

Duyệt Nhi còn chưa nói hết câu, Tức Mặc Ly đã lạnh giọng: “Vậy nàng nói xem, ai hợp? Đạp Vũ, hay là Sở Từ? Hay là, Ôn Chi Hàn Long Chỉ Thủy?”

Duyệt Nhi cực kỳ tức giận, quả thực không ngờ Tức Mặc Ly vì sao nộ khí cả đời lại lấy ra mà thốt lên những tên này với nàng, miệng cũng chẳng lựa lời nói: “Là, là, là, ai cũng hợp hết, chỉ có chàng là không!”

Tức Mặc Ly phẫn nộ vô cùng, bắt lấy eo nàng đem nàng đè xuống lớp chăn gấm mềm mại, thế nhưng lại nở nụ cười, nháy mắt liền mê hoặc ánh mắt Duyệt Nhi, kế đó, cơ thể liền đau đớn, Duyệt Nhi khóc nấc lên.

Y thương xót lau nước mắt cho nàng, trên mặt vẫn là ý cười như cũ, thanh âm như suối trong chảy qua đá ngọc: “Được, vậy nàng xem thử hợp hay không hợp….”

Truyện Chữ Hay