Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

chương 75: cơ phiếu (phiếu cơ hội)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba người quả thật có bình tĩnh đến mấy cũng không thể nhịn được nữa. Cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ được. Cứu người cũng giống như chết đuối, để chìm xuống thì có cứu lên cũng chẳng còn hơi.

Trương Thán đang muốn phát tác, Thái Thủy Trạch lại lặng lẽ kéo hắn.

- Làm gì vậy?

Trương Thán vốn không phải là người nóng tính, nhưng không biết vì sao, hắn vừa thấy Thái Thủy Trạch thì lại nổi giận.

Có lẽ vì năm đó khi Cửu liên minh muốn thôn tính Thích Hoa Văn đường, toàn thể Đào Hoa xã đều vì ủng hộ phe chính nghĩa mà dốc sức chiến đấu. Nhưng trong Thất Đạo Toàn Phong, Thái Thủy Trạch lại mượn cớ Thiên Hỏa thần đao chưa luyện thành, không tham gia vào chiến dịch này. Đến lúc Đào Hoa xã gặp khó khăn, Thái Thủy Trạch lại dùng môn quy nghiêm ngặt của Hắc Diện Thái gia, cự tuyệt yêu cầu của Trương Thán muốn lánh nạn một thời gian tại đại vương binh khí Thái gia. Trong khi đó Thái Thủy Trạch lại lén lút đi nương nhờ Thiên Y Cư Sĩ, một mặt chuyên tâm học nghề, một mặt dương danh trên giang hồ.

Vì vậy Trương Thán căm hận Thái Thủy Trạch hèn nhát vô năng. Hắn nhớ lời của tiền bối “sống chết không quản, uổng làm huynh đệ”, từ chối qua lại với Thái Thủy Trạch, khinh thường kết giao với đối phương.

Sau đó, Thiên Y Cư Sĩ xét thấy hai người vốn là huynh đệ tốt, lại trở nên như nước với lửa, cho nên trong lần bày trận tại Điềm sơn, cố ý để hai người bọn họ ở lại Lão Lâm tự. Vì vậy khiến cho hai người liên thủ, cộng thêm Vô Mộng Nữ, huyết chiến với Tư Đồ Tàn, Tư Mã Phế và Triệu Họa Tứ, đánh đến kinh tâm động phách, không màng sống chết. Trương Thán và Vô Mộng Nữ bị võ công kỳ dị của mỗi người quấn lấy, Thái Thủy Trạch vì cứu hai người nên một mình đối mặt với Triệu Họa Tứ, gian khổ chiến đấu, đến nỗi mặt bị đá nát, thân bị trọng thương vẫn không lùi bước, khiến cho Trương Thán cũng thay đổi cách nhìn với hắn.

Có điều, đổi cách nhìn chỉ là cách nhìn, Trương Thán vẫn xem thường Thái Thủy Trạch như trước.

(Lúc huynh đệ chúng ta tại gặp nạn khó khăn, ngươi đang làm gì?)

(Uổng công Lại đại tỷ kết nghĩa với ngươi. Lúc chúng ta đang sa sút trốn chạy, ngươi chế tạo Thiên Hỏa thần đao thành công, dương oai võ lâm, đắc ý ở chỗ Thiên Y Cư Sĩ, nghiễm nhiên trở thành nhân vật đại biểu của Hắc Diện Thái gia, người nổi bật trong trong thế hệ mới, còn hiệu triệu bộ hạ cũ của Đào Hoa xã năm đó làm thành viên nòng cốt, đắc ý một thời. Chúng ta thì sao? Đều vẫn đang chịu khổ, ngày ngày không được để ý, người người không ai đến cứu.)

(Lúc chúng ta cần bằng hữu nhất, ngươi lại vứt tình bằng hữu sang một bên. Lúc ngươi cần bằng hữu nhất, chúng ta đã đưa ra bàn tay hữu nghị, cuối cùng lại bị ngươi một đao chặt đứt.)

(Bây giờ ngươi cùng mọi người liều mạng như vậy thì có thể bù đắp được sao? Ở nơi này có ai không liều mạng.)

(Sống chết không quản, uổng làm huynh đệ.)

(“Một ngày là huynh đệ, cả đời là huynh đệ”, một vị cao nhân từng nói như vậy. Ai bảo ngươi trước tiên không xem huynh đệ là huynh đệ.)

Trương Thán vẫn không yên tâm về Thái Thủy Trạch, không chịu tha thứ. Cũng bởi vì hắn xem Thái Thủy Trạch là huynh đệ, cho nên càng không thể tha thứ. Loại tình cảm này hoàn toàn khác biệt.

Máu đậm hơn nước, rượu thuần hơn trà. Nếu chỉ là bằng hữu với nhau, sẽ không yêu cầu như vậy, cũng sẽ không trách móc như vậy, thậm chí sẽ không trách móc một câu nào. Đó là chuyện bình thường, chỉ cảm thấy xa cách mà thôi.

Huynh đệ và bằng hữu hoàn toàn khác biệt.

Thần Châu đại hiệp đã từng nói một câu: “Ngươi sẽ giúp bằng hữu giải quyết vấn đề, nhưng sẽ bán mạng vì huynh đệ.”

(Thái Thủy Trạch, chúng ta nguyện liều chết vì ngươi, còn ngươi đã từng bán mạng hay sao?)

(Lần đó tại Lão Lâm tự, ngươi chiến đấu chỉ vì muốn giữ mạng cho mình. Lại nói, đó nhiều nhất chỉ là tìm kiếm sự đền bù trong chiến đấu mà thôi.)

Do đó, Trương Thán không muốn nghe hầu hết những gì Thái Thủy Trạch nói, có nghe cũng chưa chắc đã làm theo.

- Chúng ta đang ở trong trận doanh quân địch, đừng nên nóng nảy. Một khi làm loạn, e rằng sẽ không lợi ích gì.

- Nếu có lợi ích thì cũng không cần theo tới đây, nếu đã theo tới thì đương nhiên không cần lợi ích.

- Cũng không phải như vậy. Ôn Nhu đang ở phía trên, nếu như làm loạn, chỉ sợ cô ấy là người đầu tiên không ra được.

- Bây giờ cô ấy cũng còn chưa ra.

- Ta sợ làm lớn lên, đối phương ngược lại có cớ để bắt giữ cô ấy.

- Vậy chúng ta cứ để mặc cho bọn chúng ức hiếp à? Nói không chừng Ôn Nhu đã gặp nạn, đang chờ chúng ta tới cứu thì sao?

- Chúng ta không nghe được chuyện gì khác thường, đúng không? Cứ nhịn một lát nữa rồi hãy phát tác, được chứ?

Thái Thủy Trạch dùng một giọng điệu chu toàn đại cục, đưa ra yêu cầu.

Trương Thán chỉ hừ lạnh.

Hắn hỏi người canh giữ:

- Lão huynh, xin thông báo một tiếng, mời Ôn cô nương xuống đây, được chứ?

Người canh giữ chính là Mao Lạp Lạp, hắn tức giận trả lời:

- Là chính cô ta muốn đi lên, khi nào cô ta muốn xuống tự nhiên sẽ xuống.

Trương Thán vốn không phải là người nóng tính, nhưng nhìn thấy Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng đều giống như không muốn lên tiếng, cơn giận lại bốc lên:

- Như vậy chúng ta cũng đi lên xem thử, thế nào?

Mã Khắc Bạch ở bên cạnh đột nhiên nói:

- Xin hỏi vị này!

- Mời!

- Ngươi đã từng xem kịch hay chưa?

- Kịch? Ca hát, tạp kỹ, diễn kịch, đương nhiên đã từng xem qua.

- Có đẹp không?

Trương Thán ngẩn ra.

- Có cái đẹp, cũng có cái xấu.

- Có phải trả tiền không?

- Có cái cần, cũng có cái không thu tiền. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?

- Không làm gì cả.

Mã Khắc Bạch âm trầm nói:

- Chỉ có điều, nếu là kịch chính thống, phần lớn đều phải thu tiền mua phiếu. Muốn lên lầu yết kiến Bạch lâu chủ, cũng không phải là không thể được, nhưng mà phiếu chưa phát phát ra, cơ hội chỉ có chờ, còn chưa tới. Cơ hội cần phải có phiếu, bất kể là phiếu kịch hay ngân phiếu đều như nhau, ngươi không thể cậy mạnh xông lên. Nếu như muốn cưỡng chiếm vị trí, cậy sức lên đài, ngươi cho rằng ngươi là ai? Hậu quả nếu xảy ra chuyện gì, cần phải tự mình gánh vác.

Hắn lạnh lùng hỏi lại:

- Người trẻ tuổi, mặt ngươi còn đang mọc mụn, có gánh vác được không?

Trương Thán đột nhiên đứng lên, đối diện với Mã Khắc Bạch, đứng song song.

Thái Thủy Trạch giật mình, vội vàng kéo hắn ngồi xuống.

Trương Thán lại không ngồi.

Thái Thủy Trạch đành phải khép nép yêu cầu:

- Coi như là vì Ôn cô nương, nhịn một chút, được không?

Lúc này Trương Thán mới ngồi xuống, nhưng vẫn hậm hực, lại giận lây sang cả Thái Thủy Trạch.

Mã Khắc Bạch hừ một tiếng, đi sang một bên, âm thầm dùng thính giác giám thị ba người. Ánh mắt của hắn đã gần như không thể phân biệt được sự vật, ngược lại lúc nói chuyện cố ý nhắc đến một số thứ cần phải nhìn bằng mắt, để chứng minh mình không có gì khác so với người thường. Hắn và Trương Thán nói đến chuyện xem kịch mua phiếu chính là như vậy.

Hắn cũng đang chờ, bởi vì hắn không biết trên lầu đang xảy ra chuyện gì, Bạch lâu chủ đang có chủ ý gì.

Truyện Chữ Hay