Hồng nhạt là màu gợi cảm.
Thành viên nhóm XXXX đều là bạn học cùng lớp, do đó Giang Tuần Dật đã biết anh dâu Hạ Miểu từ sớm.
Nói chính xác là lúc nhập học anh đã nghe nói đến lời đồn Omega Hạ Miểu ở lớp Omega, nhưng lần đầu tiên làm quen và nói chuyện với Hạ Miểu là sau khi quen Mục Trụ Thâm.
Khi đó buổi chiều thứ ba, hai lớp trùng giờ Thể dục.
Bởi vì Omega rất thưa thớt nên cả khóa chỉ có một lớp hơn ba mươi người.
Hai năm trước ông trời không giúp lớp Mục Trụ Thâm, không biết có phải do sự chân thành của Alpha trong lớp làm ông trời cảm động hay không, cuối cùng cho hai lớp học cùng tiết Thể dục lúc sắp tốt nghiệp cấp ba.
Sau giờ trưa, trong sân vận động hoa nguyệt quý nở rộ, trong tiếng cười và tiếng bóng rổ nảy lên, trong tiếng mở lon nước và mùi soda đào ngọt ngào, Giang Tuần Dật lại một lần nữa thay đổi nhận thức về Hạ Miểu.
"Là hồng nhạt."
"Má, đúng thật... màu hồng nhạt thật."
"Đù má! Đù má! Đù má a a a a! Gợi cảm vãi."
"Quả nhiên là từng học chung tiết thể dục với lớp Omega! Alpha lớp 12C không lừa tao, màu hồng nhạt thật, má!"
Giang Tuần Dật nhìn Hạ Miểu xa xa mặc áo cộc quần đùi đang chơi bóng, nheo mắt lại, da Omega trắng đến độ chói mắt, như tuyết đầu mùa, là trân bảo hiếm thấy, không biết có phải trời sinh sắc tố đen ít hay không, da cậu trắng đã đành, khuỷu chân khuỷu tay lộ ra ngoài cũng là màu hồng nhạt. (Truyện chỉ được đăng tải trên yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Giang Tuần Dật vờ nghiêm túc nhưng không nhịn được chậc lưỡi một tiếng, lại thầm mắng "Má", vừa mới dời mắt, lại thấy Mục Trụ Thâm từ đằng xa đi đến, hắn đeo đàn ghi-ta trên vai, không mặc đồng phục, có vẻ vội vàng từ công ty quay về đi học.
Giang Tuần Dật giật mình, cảm thấy không ổn, vội vàng che miệng hai người anh em vẫn chậc chậc bên cạnh, thấp giọng nổi giận mắng: "Câm miệng, Lão Mục quay về rồi, không muốn sống nữa à?"
Nhưng vừa dứt lời, anh thấy Mục Trụ Thâm chân dài đã đến trước người, vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm: "Màu hồng? Cái gì màu hồng?"
Mục Trụ Thâm thấy hai Alpha sợ như thỏ đế, thấy sai sai, hắn theo vẻ mặt né tránh của họ nhìn ra sau, thấy Hạ Miểu đang đứng đó không xa, cong lưng giống một con mèo, lấy một cái khăn mặt sạch trong túi ra ngoan ngoãn đặt l3n đỉnh đầu, không hề hay biết cảnh mưa máu gió tanh bên này.
"Nói, cái gì màu hồng? Màu hồng gì? Hả?" biểu cảm của Mục Trụ Thâm nháy mắt thay đổi, từ nghi hoặc vừa rồi đến bây giờ là hứng thú ẩn giấu sát khí. (Truyện chỉ được đăng tải trên yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cho dù cách băng dính che chắn, trong không khí cũng chậm rãi trôi nổi mùi pheromone Alpha nồng nặc.
"Cậu... cậu nghe lầm rồi, không... không phải hồng..."
"Ồ, thế cái gì hồng, nói tôi nghe xem?" Mục Trụ Thâm không nghe giải thích, ngược lại hứng thú ngước mắt lên cười hỏi.
Nhưng vào lúc này Giang Tuần Dật bỗng nhiên chỉ vào Alpha đứng cạnh, mặt không chút đổi sắc lãnh đạm lạnh lùng nói: "Cậu ta vừa mới nói đầu gối Hạ Miểu là màu hồng, rất gợi cảm."
Một câu, bàng quan không màng.
"Má, họ Giang kia, con mẹ nó cậu... Đừng đừng đừng, lão Mục, anh em tốt có việc từ từ nói... Hạ Miểu vốn... Vốn là......"
Mục Trụ Thâm siết nắm tay, vô tình cố ý chặn bóng dáng của Hạ Miểu ở phía sau, cắt đứt tầm mắt nhóm Alpha, "Con mẹ nó cậu còn dám nhìn? Thiếu đánh à? Hả?"
"Đừng... Ai da, đừng đánh mặt, đừng, cứu mạng, đau!"