Mục Trụ Thâm vừa lên tiếng, đà điểu Miểu Miểu làm sai còn muốn giấu giếm ngẩng đầu lên.
Đôi mắt màu hạnh nhân của Hạ Miểu bất cứ lúc nào cũng làm cho người cảm thấy đáng thương tủi thân. Cậu cứ thế nhìn Mục Trụ Thâm, biết mình đã làm sai nên không nói gì. Cậu chắp tay sau mông, giấu cốc nước trong tay, cũng không nhận sai.
Mục Trụ Thâm bị Omega nhà mình nhìn mà mất bình tĩnh, nhưng Hạ Miểu là người không hung dữ thì không nhớ lời dạy, không làm bộ dữ một chút, ác một chút, trong nháy mắt nhóc ngốc này sẽ quên. Vừa rồi hắn cầm thấy tay cậu lạnh lẽo, nhất định là lén hắn uống đồ lạnh.
Hắn cúi đầu nhìn Omega trước mặt, lòng thầm chậc hai tiếng, nhóc ngốc này khóe miệng còn vệt sữa, đây là muốn chờ người khác bắt quả tang, tịch thu tại chỗ đây mà.
"Anh mới đi mấy phút, em đã bắt đầu lén lút uống linh tinh rồi? Quên trước khi đi anh dặn gì rồi à?" biểu cảm trên mặt Mục Trụ Thâm không tốt, hắn giơ tay lên, dùng ngón cái lau vệt sữa ở khóe miệng Hạ Miểu. (Truyện chỉ được đăng tải trên yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn làm một loạt động tác này, xung quanh vốn lặng ngắt như tờ bỗng nhiên vang lên từng tiếng hít không khí. Có người thậm chí muốn thét lên mà bụm miệng lại.
Hạ Miểu bị mắng trước mặt mọi người càng tủi thân, cậu sốt ruột giải thích: "Em không muốn uống, hơn nữa không phải em mua, là anh mua, không thể trách em."
"Sao lại là anh mua? Đưa cho anh xem." Mục Trụ Thâm nhíu mày khó hiểu.
Hạ Miểu còn muốn giãy giụa, nhưng sức của Omega sao địch nổi Alpha người cao sức lớn, chẳng mấy chốc đã bị khuất phục. Kẻ trộm sữa bị Mục Trụ Thâm nắm tay, tịch thu tang vật —— một cốc Frappuccino chỉ còn lớp kem ở trên.
Căn cứ theo đánh giá sơ bộ của Mục Trụ Thâm, kem trên cốc và trên khóe miệng Hạ Miểu giống nhau.
Bị bắt quả tang trước mặt mọi người, Hạ Miểu tự biết đuối lý, đến cả ánh mắt cũng không dám đối diện với Mục Trụ Thâm, chột dạ nhìn xuống đất.
Mục Trụ Thâm không nói gì, hắn rất ít khi giận, nhưng lúc giương mắt nhìn người nào đó hồi lâu không nói lời nào chính là giận thật.
Hắn vốn có ngũ quan góc cạnh, cứ thế dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn người ta rất có cảm giác áp bách.
Hắn vốn không muốn giận, đồ uống lạnh thì thôi, nhưng Hạ Miểu lén hắn chạy đến nhìn hắn, nơi này nhiều người chen lấn như vậy, hắn không thể nghĩ Hạ Miểu tìm đến thế nào.
Hạ Miểu cúi đầu, bởi vì căng thẳng nên co bả vai, chỉ lộ ra chóp mũi dưới vành mũ, giống như con sóc nhát gan, lại còn là sóc ôm con.
Mục Trụ Thâm nghĩ nhóc ngốc này hôm nay trộm bao nhiêu sữa, lúc sau phải trả lại gấp bội.
Bây giờ hắn muốn kéo balo xách cậu về, tìm một chỗ không người răn dạy cậu, đến khi cậu cầu xin tha thứ nhận sai mới tha.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mục Trụ Thâm lại tối đi, hắn thật sự là quen ra vào sân khấu mà trong đầu ẩn giấu nhiều chuyện bẩn thỉu, trên mặt lại không có một chút dấu vết gì.
Hắn biết người xung quanh đang nhìn, bởi vì đám người vốn không có tiếng động chậm rãi có tiếng nói chuyện thì thầm.
Mục Trụ Thâm không lo fan hắn sẽ chụp ảnh, bởi vì trước khi phát sóng bị cấm tiết lộ, trước giờ fan hắn đều tuân thủ quy tắc này.
Hắn thấy được liền thôi, cầm chiếc cốc còn cắm ống hút nhựa bị mình thu hồi, nói với fan như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: "Mọi người đừng gấp, tôi đi tiễn em ấy, quay lại ngay."
Giọng Mục Trụ Thâm rất trầm, hắn trời sinh có giọng nói trầm trầm, lúc này trong sân bay rộng lớn, giọng hắn giống một cung tên leng keng, như ngàn mũi tên đâm vào tim mọi người, tiếng huyên náo hỗn loạn im bặt đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mục Trụ Thâm nói đi tiễn "em ấy" với fan, đi một lát sẽ quay lại, như là tạm thời rời đi vì chuyện vợ con trong bữa tiệc. "Em ấy" là ai, hắn không nói rõ, có phải là cố ý che giấu hay không, không ai rõ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu, "em ấy" này là anh dâu mà Mục Trụ Thâm vẫn che giấu, nhiều ngày mới nỡ đưa ra cho người ta biết.
Làm đại minh tinh nhiều năm như vậy, nói thế nào cũng là nghệ sĩ đủ tư cách, show vẫn phải quay, hội bắt tay vẫn phải tiếp tục, nhưng trước lúc này hắn phải tạm thời rời sân một chút xử lý chuyện gia đình.