Thương Nhớ Khôn Nguôi

chương 12: c12: omega online làm nũng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Mục Trụ Thâm vào phòng nghỉ, Omega vẫn ngủ say trên giường chưa tỉnh.

Hạ Miểu đắp cái chăn nhỏ cậu đem từ nhả đi, hơn nữa Mục Trụ Thâm mở điều hòa cho cậu lúc đi, lúc này Omega ngủ ấm áp, khuôn mặt cũng đỏ ửng.

Nghe tiếng hít thở đều của Omega nhà hắn, Mục Trụ Thâm không nhịn được khóe miệng phải nhếch lên, cơ thể cũng thả lỏng giống trạng thái làm việc xong về nhà.

Hắn ngồi ở mép giường, quen cửa quen nẻo sờ sờ gương mặt ấm áp của Omega nhà mình, đánh thức cậu: "Miểu Miểu lười dậy thôi."

Cơn buồn ngủ khi mang thai làm cho Hạ Miểu uể oải, ngủ trưa mấy tiếng cũng không dậy được. Cậu nghe thấy giọng Mục Trụ Thâm, miễn cường tỉnh, nhưng toàn thân không có chút sức nào, lông mi chớp chớp không mở ra được.

Mục Trụ Thâm nhìn bộ dáng lười biếng của Omega, khẽ cười thò tay vào chăn, lung tung chọc ghẹo thắt lưng mềm nhũn. Omega mới tỉnh, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, lòng bàn tay Mục Trụ Thâm ấm áp mềm mại.

Hạ Miểu mơ màng lại muốn ngủ, nhưng tay Alpha cứ cố ý quấy rầy cậu, cậu bị làm phiền, cau mày giơ tay muốn đẩy bàn tay không đứng đắn kia, nhưng ai ngờ không đẩy được, mình còn bị ấn tay vào ngực Mục Trụ Thâm.

Cậu bị kéo ngồi thẳng dậy, nhưng thật sự rất buồn ngủ, khuôn mặt theo bản năng cọ cọ áo Alpha, như là ngửi thấy mùi làm mình an tâm, lại kề trán ở ngực Alpha, vùi mặt vào ngủ.

Mục Trụ Thâm bất lực, lấy áo khoác mặc vào cho cậu, bởi vì Hạ Miểu đang cuộn người, hắn cũng không tiện duỗi người, áo khoác mặc mà xiêu vẹo, tất cũng sắp rơi ra.

"Được, xong rồi. Đi ăn lẩu thôi, mọi người đang đợi chúng ta." Mắt thấy có thể đi ra ngoài gặp người rồi hắn mới mặt đối mặt nâng m ông bế cậu lên.

Hạ Miểu giống hoa loa kèn leo lên cột, mắt không mở, chỉ cần ngửi mùi cũng biết tự tìm tư thế thích hợp, ngoan ngoãn nắm chặt áo Mục Trụ Thâm, cằm cũng dịu ngoan đặt lên bờ vai rộng của Alpha.

Cả đám người ngoài phòng thu âm ngây ra như phỗng nhìn đại minh tinh nhà mình ôm Omega của hắn ra khỏi phòng nghỉ.

Bình thường Mục Trụ Thâm có thói quen tập thể hình, lực tay tốt, trên cánh tay có bắp thịt to lớn, chút cân nặng của Miểu Miểu chẳng có gì đáng lo ngại.

Bởi vì hai người đang dùng tư thế mặt đối mặt ôm nhau nên người bên ngoài chỉ có thể thấy bóng dáng Hạ Miểu. Lúc này anh dâu đang mặc áo khoác xiêu vẹo, trên lưng là balo đựng chăn, quai còn lệch sang một bên. Omega vùi đầu vào vai Alpha, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc rối tung cùng hai chân kẹp hông Mục Trụ Thâm cùng với đôi tất sắp rơi.

——chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ông anh nhà họ làm gì anh dâu, Omega lại được ôm ra ngoài, trông còn chật vật không chịu nổi.

"Làm sao? Đứng đờ ra đấy làm gì?" Mục Trụ Thâm nâng m ông Hạ Miểu, cảm thấy đám người này hóng hớt khó hiểu.

Hắn nói xong, ngồi xổm xuống thật cẩn thận đặt Omega trên người xuống đất, nhìn lại, nhóc lười còn mơ màng nhắm hai mắt ngủ gật. Mục Trụ Thâm bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ mông Hạ Miểu, dặn dò: "Đồ lười, đứng ngay ngắn, đừng để ngã."

Nói xong hắn liền ngồi xổm người xuống, cầm giày Hạ Miểu để ở cửa, nắm một bên mắt cá chân đeo giày cho cậu.

Thấy đại minh tinh tôn quý ngồi xổm xuống đeo giày cho vợ, cả đám phía sau tiếp tục dại ra.

Hạ Miểu như là đã thành thói quen, giơ bàn chân đeo tất xiêu vẹo phối hợp với động tác của Mục Trụ Thâm. Cậu vừa mới bị Mục Trụ Thâm vỗ mông đánh thức, mơ màng khôi phục chút ý thức, giọng cậu vẫn mềm mại như lúc mới tỉnh, cậu hỏi Alpha: "Họ chờ ở dưới tầng rồi ạ?" (Truyện chỉ được đăng tải trên yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mục Trụ Thâm không giương mắt, không mặn không nhạt nói: "Chưa, họ ở phía sau em."

Hạ Miểu nghe, người run lên, tỉnh hẳn.

Cậu chậm rãi quay đầu, thấy sau lưng một đám quần chúng nhiệt tình đang thần bí mỉm cười, hòa ái vẫy vẫy tay với cậu.

Ánh mắt Hạ Miểu tan rã, cậu dại ra nhìn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên rõ ràng.

Mục Trụ Thâm còn không ngại chuyện lớn, xấu xa nói: "Em xem, dáng vẻ em nũng nịu bị họ nhìn thấy hết rồi. Cần lát nữa anh lấy thịt bò cay bịt miệng họ không?"

Người Hạ Miểu xấu hổ bốc khói, cậu kéo góc áo Alpha của mình, giọng nói bớt đi vẻ mềm mại nũng nịu như vừa nãy, hắng giọng: "Đừng... Đừng nói nữa, đi nhanh đi."

Truyện Chữ Hay