Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

chương 23: vi vi phát uy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Kiều Vi duỗi tay muốn lấy điện thoại tắt ghi âm.

Nhưng lại bị Văn Cẩn Ngôn nắm chặt tay, cẩn thận hôn lên, mang theo cô đi xuống rồi xuống chút nữa, chạm vào vực sâu vô tận.

Cô vốn dĩ muốn lấy tay che miệng lại, nhưng khi nhìn thấy đầu ngón tay ướt át, rồi lại nhìn khuôn mặt gần sát trong gang tấc kia, liền cảm thấy rất xấu hổ.

Hồ ly tinh, đúng là hư hỏng đến cực điểm.

......

"Kêu lên một tiếng." Văn Cẩn Ngôn hôn lên lông mày của cô, dụ dỗ cô.

"... Hồ ly tinh." Lục Kiều Vi duỗi chân ra muốn đạp rớt điện thoại trong tay của nàng, nhưng lại bị Văn Cẩn Ngôn ấn xuống, Văn Cẩn Ngôn bắt được mắt cá chân của cô, nói: "Kêu thật là dễ nghe."

"Bây giờ chúng ta sẽ làm chuyện mà hồ ly tinh nên làm."

......

Chiếc giường nhỏ rung chuyển kêu cót két, Lục Kiều Vi nhiều lần cảm thấy nó sắp đổ sập xuống. Khi kết thúc, Lục Kiều Vi nằm sấp mà ngủ, căn bản không thể đứng dậy được.

Rất mệt, nhưng ở nơi nào đó đã được giải tỏa.

Lục Kiều Vi muốn kêu Văn Cẩn Ngôn lăn xuống dưới sàn ngủ, sợ làm giường sập đến lúc đó chủ nhà sẽ bắt cô bồi thường, Văn Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô, nói: "Chiếc giường này rất chắc chắn, đừng sợ, chỉ kêu vài tiếng thôi. . "

Rõ ràng đây là chiếc giường trong nhà của Lục Kiều Vi, Văn Cẩn Ngôn nói ra có vẻ giống như nàng đang ở trong nhà của chính mình vậy, Lục Kiều Vi muốn phản bác, nhưng khi nghe giọng nói của nàng lại khiến cô cảm thấy an tâm không thể giải thích được.

Mưa bên ngoài cửa sổ không ngừng rơi, cơn mưa cuối tháng cuồng loạn đến như vậy, như thể là dấu hiệu của điều gì đó, Lục Kiều Vi nghĩ đến mối quan hệ lộn xộn của các nàng, cô trở mình quay người lại, dán vào trong lòng ngực của Văn Cẩn Ngôn.

Cơ thể của phụ nữ thật sự rất mềm mại.

Một ngày mới đã đến, cơn mưa vẫn chưa ngừng.

Những ngày mưa, Lục Kiều Vi rất thích ngủ nướng, cô nằm ở trên giường không muốn bò dậy, cho đến khi ngửi thấy mùi cháo cảm thấy rất đói, cho nên mới ngồi dậy, cô đẩy cửa ra bất mãn lải nhải: "Sao cô làm lộn xộn nhà của tôi. "

"Xin lỗi." Văn Cẩn Ngôn dừng động tác: "Nghĩ đến khi chị tỉnh lại không có gì để ăn, cho nên em mới dùng nguyên liệu trong tủ lạnh để làm bữa sáng cho chị."

Nói xong, nàng xòe hai tay nói: "Vậy còn muốn làm nữa không?"

Lục Kiều Vi sửng sốt, ánh mắt quét qua Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cười mang theo một ý nghĩa ám chỉ khác, cô vội vàng lấy tay che kín quần áo chạy vào trong phòng, tại sao lời nói kia lại mang theo nhiều ý nghĩa như vậy.

Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, sẽ không bao giờ học được sự chân thành giữa con người với nhau.

Lục Kiều Vi thay quần áo, đem bộ quần áo đã thay xong nhặt lên, quần áo của Văn Cẩn Ngôn cũng ở dưới giường, cô vốn dĩ không muốn quan tâm đến nó, nhưng khi nhìn thấy nhãn hiệu trên đó, cô chỉ có thể mang theo cùng vào phòng tắm, tìm một cái túi để bỏ vào.

Cô nghĩ như vậy cũng tốt, trả lại toàn bộ quần áo cho Văn Cẩn Ngôn, như vậy hai người cũng sẽ không ai nợ ai, quá hoàn hảo.

Nhưng vừa chưa kịp vui mừng, Lục Kiều Vi lại nghĩ đến điều gì đó càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Ghi âm!

Văn Cẩn Ngôn chủ động nói: "Chị yên tâm, sau khi trở về sẽ liền đổi."

Đổi cái gì mà đổi, thay đổi cái khác cũng là cùng một loại ghi âm.

Lục Kiều Vi ngăn cản: "Xóa, cô nhất định phải xóa."

Văn Cẩn Ngôn gật đầu: "Vậy thì dùng bản ghi âm lúc đầu?"

So với bản ghi âm lúc sau, thì bản ghi âm 'Honey, thiên sứ, tiểu mèo con' thật sự không tính là gì, Lục Kiều Vi không chịu nổi nàng, nói: "Cô là giám đốc điều hành, dùng cái ... loại nhạc chuông như vậy, cô không sợ người khác chê cười cô sao?"

"Ai chê cười em?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi: "Ngày thường không có ai chê cười em."

Cũng đúng, ai dám chê cười giám đốc điều hành.

Thường thì những người trong công ty các nàng buôn chuyện, họ cũng chỉ dám buôn chuyện nhỏ nhặt ngoài lề, không ai dám chê cười tổng tài, trừ khi họ không muốn đi làm nữa.

Đương nhiên, Lục Kiều Vi là một ngoại lệ, lần đó phó chủ tịch đến xin lỗi cô, trong lòng cô còn cười đến hung hăng.

Haizz, lại một câu hỏi khó trả lời, Lục Kiều Vi kiên định nói: "Vậy cô nhanh xóa đoạn ghi âm khi ngủ ngày hôm qua đi."

Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra, vuốt mở màn hình, đưa cho Lục Kiều Vi tự mình xóa đi.

Lục Kiều Vi sợ ngây người khi nhấp vào tìm các tập tin. Tràn đầy các thư mục, từng cái một tất cả đều là những bản ghi âm. Cô theo bản năng thầm nghĩ, hồ ly tinh như thế nào lại có ghi âm của nhiều người như vậy, chẳng lẽ ...

Lửa giận đột nhiên bùng lên, khiến cô hung hăng trừng mắt nhìn Văn Cẩn Ngôn một cái, nhưng Văn Cẩn Ngôn cũng không vội, đoan trang đem đồ ăn đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ.

Lục Kiều Vi bấm vào một đoạn ghi âm, điều chỉnh âm lượng ở mức tối đa, muốn làm cho Văn Cẩn Ngôn xấu hổ, nhưng tiếng thở hổn hển của âm thanh phát ra ngay lập tức khiến cô đỏ mặt. Cô chỉ tuỳ tiện chọn bừa một đoạn ghi âm, cũng không ngờ đó là âm thanh của cô cùng với Văn Cẩn Ngôn ở trên giường.

Chết tiệt!

Làm sao có thể chính xác như vậy!

Tại sao đêm qua cô lại kêu dâm đãng đến như vậy ...

Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: "Cái đầu tiên chị bấm là đoạn ghi âm mới được thu vào ngày hôm qua."

Lục Kiều Vi đỏ mặt điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống, xóa đoạn ghi âm đó rồi lặng lẽ nhấp vào đoạn ghi âm khác để nghe, tất cả đều là tiếng Anh, nghe rất khó hiểu, cô nghe xong vài câu mới có phản ứng lại, Văn Cẩn Ngôn đang nói chuyện với ai đó, đại khái là diamond hay gì đó, chắc là một đoạn ghi âm điện thoại.

"Đó là đối tác thương mại, cái mà chị đang nghe chắc là khi hợp tác với công ty SST. Nhiều khi hợp tác có quy mô lớn, cần phải ghi âm để đảm bảo an toàn..."

SST là một công ty quốc tế lớn, tay của Lục Kiều Vi run lên, vội vàng ấn tạm dừng. Nếu như nghe hết những lời này, về sau có xảy ra chuyện gì, sợ rằng DMD sẽ kiện cô tội ăn cắp cơ mật thương nghiệp, lúc trước pháp vụ của DMD đã nói qua, các nàng đang rất nhàn rỗi không có chuyện gì để làm.

Nhưng cô muốn tìm đoạn ghi âm cuộc điện thoại ngày hôm đó, tiếp tục kéo xuống, bấm vào ngày tháng, bấm từng cái một thì phát hiện tất cả đều không phải.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, thì phát hiện Văn Cẩn Ngôn đang đứng ở phía sau cô, Văn Cẩn Ngôn nhìn động tác của cô liền hỏi: "Chị đang tìm cái gì vậy?"

"Tôi nghe để học tiếng Anh." Lục Kiều Vi không một gợn sóng bấm mở đoạn ghi tấm kế tiếp, cũng không biết đây là ngôn ngữ gì, cũng không biết họ đang nói cái gì.

Văn Cẩn Ngôn cười một tiếng, khi Lục Kiều Vi bấm vào cái tiếp theo, nàng dựa vào ghế sô pha, nói: "Quên nói với chị, đoạn ghi âm lần trước..."

"Hả?" Lục Kiều Vi quay đầu nhìn nàng.

"Bị em chuyển đi rồi."

"Tâm kế của cô như thế nào lại nhiều như vậy a!" Lục Kiều Vi tức giận muốn đánh nàng.

Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại của mình lại, nói: "Sao chị không trực tiếp vào phần cài đặt nhạc chuông để thay đổi? Như vậy không phải nhanh hơn sao?"

Ừ nhỉ!

Lục Kiều Vi nhào qua muốn giật lấy điện thoại, Văn Cẩn Ngôn giơ tay hướng lên, Lục Kiều Vi không cướp được điện thoại, nhưng cả người đã nhảy nhào lên trên người nàng. Văn Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu.

Văn Cẩn Ngôn lại muốn hôn cô.

Lục Kiều Vi nhảy ra ghế sô pha, cảnh giác nói: "Cô đã ở đây lâu như vậy, còn chưa đi sao?"

Mới vừa nói xong, sấm sét ở bên ngoài ầm ầm lên, cơn mưa đêm qua vẫn chưa dứt, so với trước còn lớn hơn, cục khí tượng liên tục phát lên báo động thời tiết.

"Bây giờ chị muốn em rời đi sao?"

Thời tiết đáng chết này, giọng điệu đáng chết này, tất cả đều đáng chết, đều muốn lấy mạng của cô.

Cuối cùng, Lục Kiều Vi vẫn không để nàng đi.

Hai người cùng nhau ăn sáng, rồi lại cùng nhau ăn trưa, Lục Kiều Vi nhìn mưa không ngớt, cô đi tới đi lui ở trên ban công, thỉnh thoảng khép hai lòng bàn tay lại, giống như đang làm một nghi thức cầu nguyện thần bí. Phù hộ, thượng đế phù hộ, nhanh chóng hết mưa đi, trên người cô chỉ còn một cái quần lót này, nếu mưa không tạnh, thật sự sẽ trần trụi a.

Ai biết rằng đến buổi tối mưa vẫn còn chưa tạnh, nước đọng ngập đến đầu gối, Lục Kiều Vi thở dài: "Nếu lúc sáng cô rời đi thì tốt rồi, hiện tại căn bản không thể đi ra ngoài được."

"Không sao, đợi lát nữa em sẽ đi ngay." Văn Cẩn Ngôn đứng dậy thu dọn đồ đạc, trên tay cầm theo một chiếc máy tính xách tay: "Buổi tối em còn một chuyến bay"

"Không phải.....nước dâng lên cao như vậy, bây giờ cô ra bên ngoài không an toàn. Tôi cũng chưa nói đuổi cô đi." Lục Kiều Vi ngoài miệng nói nàng phiền, nhưng thật sự không muốn nàng đi về, an toàn là trên hết.

"Chị có thể nói như vậy, em thật sự rất vui, nhưng em phải bay ra nước ngoài một chuyến." Văn Cẩn Ngôn mỉm cười, sau đó đột nhiên bắt gặp ánh mắt của cô, nói: "Cảm ơn chị."

Lục Kiều Vi không thể giải thích được, đây là có ý gì?

"Ngày hôm qua đã cho em ở lại một đêm."

Lục Kiều Vi đỏ mặt, ngửa lưng lấy điện thoại di động ra: "Để tôi tìm tuyến đường ra sân bay."

Sau khi tìm hai vòng nhưng vẫn không tìm thấy phần mềm bản đồ, lẩm bẩm nói: "Không phải là cô chưa bao giờ làm thêm ngoài giờ sao? Ngày Quốc khánh cũng không nghỉ, thật sự không giống cô. "

"Ở nước ngoài không có quốc khánh, lần sau em sẽ lại đến." Văn Cẩn Ngôn nói ở bên tai cô, ngón tay dừng ở trên màn hình để mở phần mềm bản đồ, thổi hơi thở vào lỗ tai Lục Kiều Vi, làm cho Lục Kiều Vi toàn thân cảm thấy không thoải mái, lập tức đứng lên.

Cô tránh né đòn tấn công của Văn Cẩn Ngôn: "Tôi đi lấy ô che."

Lục Kiều Vi đưa nàng xuống dưới lầu, bậc thang bị ngập nước, đi xuống phải xắn ống quần lên. Lục Kiều Vi đứng ở trên không thể nhìn thấy bánh xe của chiếc Maybach: "Công việc của cô không thể hoãn lại một chút sao? Này cũng quá gấp đi."

"Một hợp đồng vài trăm triệu, không còn nhiều thời gian nữa."

Lục Kiều Vi đem chiếc ô nhét vào trong tay Văn Cẩn Ngôn: "Được, vậy đi trở về sớm một chút, báo động nói rằng một tiếng nữa sẽ có sấm sét."

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, mở ô ra cũng không rời đi vội vàng.

Đột nhiên nói một câu: "Về sau chị đừng chơi một mình."

"Cái gì?" Lục Kiều Vi ban đầu nghe không hiểu, nghĩ rằng đó là một trò chơi bình thường, vừa tính phản bác là ngày thường cô chơi cùng với bạn bè, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Văn Cẩn Ngôn, cô ngay lập tức cáu kỉnh: "Cô lại muốn nói bậy gì đó."

"Chơi quá nhiều không tốt cho thân thể" Giọng điệu của Văn Cẩn Ngôn bình đạm, đưa điện thoại lên cho cô xem, lông mày của Lục Kiều Vi nhảy dựng lên khi nhìn thấy nội dung bên trong. Lục Kiều Vi cũng không phải chưa tìm qua nó (bao ngón tay), do trời mưa nội y khô cũng không còn, cho nên cô đã rất kiềm chế.

Văn Cẩn Ngôn như thế nào lại luôn nói đến chuyện này.

Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Em có thể giúp chị, chị là người mới, không biết cũng là chuyện bình thường. Chuyện này vẫn phải mang bao ngón tay, đợi lát nữa em đi siêu thị mua cho chị, có muốn không."

Lục Kiều Vi cảm thấy thẹn mà trừng mắt: "Cô có thể câm miệng được hay không? Ai nói tôi không biết, bây giờ tôi đã có kinh nghiệm, OK? Ngày hôm qua tôi làm cho cô không thoải mái sao?"

"Thoải mái, chị rất lợi hại."

Lục Kiều Vi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng lại cảm thấy lời nói này có gì đó không đúng. Tại sao cô phải thảo luận về chuyện này với Văn Cẩn Ngôn? Thật là muốn chết cho rồi.

"Cô là con gái, có thể hiểu một chút lễ nghĩa liêm sỉ hay không?"

"Nói thật với chị, em thật sự không hiểu lắm." Văn Cẩn Ngôn thở dài, tỏ vẻ bất mãn nói: "Thời điểm khi vừa mới trở về nước cũng có rất nhiều chuyện không hiểu lắm, ví dụ như ở nước ngoài khi đưa tiễn sẽ có kề mặt hôn."

"Cái gì?"

Cứ như vậy.

Văn Cẩn Ngôn cúi người, mặt dán mặt với Lục Kiều Vi, nhẹ nhàng cọ một chút rồi dán sang bên mặt kia, sau đó nàng đứng đối diện với Lục Kiều Vi. Khuôn mặt của Lục Kiều Vi đã ửng đỏ vì động tác đột ngột của nàng, chỉ cảm thấy làn da của nàng rất tinh tế, mềm mại và trơn trượt, khi chạm vào mang theo xúc cảm lạnh lẽo.

Sau khi hoàn hồn, tức giận đến mức thở không ra hơi.

"Tạm biệt." Văn Cẩn Ngôn chui vào trong xe, nếu không đi Lục Kiều Vi thật sự rất muốn xé nát nàng, Lục Kiều Vi hung hăng xoa xoa mặt, trừng nhìn nàng: "Không bao giờ gặp lại."

Chiếc Maybach chạy ra bên ngoài tiểu khu liền dựng lại, Văn Cẩn Ngôn cầm điện thoại gọi: "Giúp tôi tìm phòng."

Thư ký mở website official ra: "Mấy trăm mét vuông?"

"Một trăm mét vuông, hai phòng và một sảnh."

Thư ký im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn lại điện thoại xác nhận đó là giám đốc điều hành của nhà mình: "...... là một phòng ngủ, một trăm mét vuông sao?"

"Không phải, là tổng diện tích."

"Văn tổng, đây là......"

"Chính là muốn trở thành bà chủ cho thuê nhà." Văn Cấn Ngôn cười nói: "Giúp tôi xem xem, gần 'Ngọc Giới' một chút, trang hoàng cho đầy đủ."

Thư ký im lặng một lúc, nháy mắt liền hiểu ra.

Sau khi Văn Cẩn Ngôn rời đi, Lục Kiều Vi vẫn ở nhà chú ý thời tiết, nửa tiếng sau đột nhiên nhận được điện thoại từ siêu thị gần đó, nói cô đến lấy đồ.

Cô đột nhiên sửng sốt, nghĩ tới lời nói của Văn Cẩn Ngôn. Liền nói không cần, siêu thị lại nói là giao đến tận nơi, có rất nhiều đồ vật, đối phương đã thanh toán xong tất cả.

Khi mở cửa lần nữa, liền nhìn thấy nhân viên siêu thị mang theo một vài túi lớn, trong đó có đủ thứ, rau củ quả, đồ ăn vặt, còn có mấy cái quần lót và băng vệ sinh.

Nhân viên siêu thị nói: "Là một vị tiểu thư giúp cô đặt hàng. Mưa to còn có gió, trên đường rất nguy hiểm cho nên chúng tôi giao hàng hơi muộn một chút.".

Lục Kiều Vi ừ một tiếng, đối phương đưa cho cô một danh sách để cô ký tên lên. Lục Kiều Vi ký vội tên của mình xuống, trong lòng luôn nghĩ đến hai từ 'nguy hiểm'.

Đóng cửa lại ,cô chạm vào khuôn mặt đang nóng của mình.

Văn Cẩn Ngôn người này cũng rất nguy hiểm.

......

Sau khi hết mưa, Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc cùng nhau tìm người môi giới để xem phòng, hiện tại phòng ở không dễ tìm, quá đắt hoặc là thuê phòng ở ghép, tìm được một vị trí đẹp như trước và giá cả lại ưu đãi thật sự rất khó.

Chạy mấy ngày cũng không thấy thích hợp, người môi giới đề cập đến một căn biệt thự riêng biệt, trước tiên chỉ có thể để hai người các nàng xem qua ứng dụng tìm phòng.

Bốn ngày sau đó, Lục Kiều Vi đang chuẩn bị ra ngoài thì nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, chính là Lạc Nhất Ngôn gọi đến hẹn cô ra ngoài nói chuyện, đồng ý bán lại căn nhà.

Đến ngày lễ Quốc khánh, mọi nơi đều nghỉ làm, tìm kiếm công việc rất khó, cuối tháng ngân hàng tự động trừ tiền khoản vay mua nhà, nhưng trong thẻ của anh ta không còn tiền.

Lục Kiều Vi hẹn Khúc Thanh Trúc đi cùng, vì sợ Lạc Nhất Ngôn chó cùng rứt giậu, cô đến nhà hàng đã hẹn trước thì thấy mặt mũi của Lạc Nhất Ngôn bị bầm dập, bộ dáng rất chật vật.

Cô không khỏi nhịn cười lên tiếng: "Anh gặp phải cướp sao, hahahaha, Lạc Nhất Ngôn đúng là báo ứng a, anh sớm ký hợp đồng là không phải tốt rồi sao ."

Lạc Nhất Ngôn cắn chặt răng nói: "Lấy hợp đồng ra!"

Khi ký tên xuống, anh ta đẩy kính lên sống mũi, có lẽ vì biết rằng không thể vãn hồi với Lục Kiều Vi, anh ta nói chuyện cũng không để ý đến lời nói của mình: "Không ngờ tới cô là đồng tính luyến ái, thật ghê tởm, thảo nào cô không muốn ngủ cùng với tôi."

Hợp đồng vẫn còn ở dưới tay của anh ta, Lục Kiều Vi không nổi nóng, sợ anh ta đổi ý, thì lần sau sẽ còn nhìn thấy khuôn mặt này.

"Hai người phụ nữ ngủ cùng nhau rất thoải mái sao, cô không cảm thấy buồn nôn sao......"

"Vậy anh không cảm thấy trên đầu mình đang đội mũ xanh khi vị hôn thê cùng tiểu tam ở bên nhau sao?" Lục Kiều Vi lạnh lùng mà kể lại chuyện cũ: "Là chính anh không có bản lĩnh, chúng tôi chỉ lựa chọn đúng con đường của mình mà thôi."

"Tiểu tam, cô nói........." Lạc Nhất Ngôn dừng lại một chút, trầm mặc nhìn Lục Kiều Vi, như thể muốn hỏi điều gì đó.

Đột nhiên, anh ta như là hiểu ra điều gì đó, nỗi hận trong lòng trào dâng lên, nói: "Đúng vậy, cô ấy chính là đối tượng ngoại tình của tôi. Cô cho rằng cô ấy thật sự thích cô sao? Cô ấy chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi."

"Cô ấy thông đồng với tôi trước, dụ dỗ tôi ngoại tình, cô cho rằng cô ấy là vì cái gì mà ở bên cạnh cô, bất quá cô ấy chỉ cảm thấy phụ nữ thú vị, cô cứ ngồi chờ cô ấy đem cô vứt bỏ đi."

"Cô không biết cô ấy cùng với tôi chơi như thế nào ......"

'Chát' một tiếng, một cái tát rơi vào trên mặt.

Lục Kiều Vi đưa tay xuống, xoa xoa các ngón tay.

Lạc Nhất Ngôn bị đánh đến choáng váng, Khúc Thanh Trúc ngồi xem cũng choáng váng. Khi nghe nhiều chuyện không hay về Văn Cẩn Ngôn như vậy, trước tiên như thế nào cũng hoài nghi đến nhân phẩm của Văn Cẩn Ngôn, nhưng không nghĩ đến cái tát lại rơi vào trên mặt Lạc Nhất Ngôn.

Lục Kiều Vi chỉ vào mũi của anh ta nói: "Câm miệng cho tôi, cô ấy là người như thế nào, không phải do anh chỉ chỉ trỏ trỏ."

"Mẹ nó, lại nói hươu nói vượn, tôi đánh anh không bò dậy nổi bây giờ, bà đây không phát uy, anh xem tôi là mèo bệnh sao?" Vừa nói xong, Lục Kiều Vi lại tát thêm một cái, mắng: "Mẹ nó, anh thì tính là cái gì, tên đàn ông chết tiệt, vẫn còn cảm thấy cao thượng sao."

Hai cái tát rơi xuống, Lạc Nhất Ngôn một câu cũng không dám nhảy ra, chờ cơn đau qua đi, anh ta đứng dậy muốn đánh Lục Kiều Vi, nhưng Lục Kiều Vi đã đi trước anh ta một bước, đá chân anh ta một cái, chống tay xuống bàn, mắng: "Người phụ nữ tốt như vậy, anh dựa vào cái gì mà đến được trước? Tiện nhân chết tiệt, cút khỏi mắt tôi! "

Lục Kiều Vi mắng người không hề cố kỵ, chưa bao giờ quan tâm đến hình tượng. Sau khi mắng xong, cô rút bản hợp đồng trên bàn rồi sải bước đi ra ngoài.

Lên xe banh mặt nửa ngày, không nói lời nào.

Khúc Thanh Trúc nghĩ rằng chắc cô đang rất tức giận.

Qua vài giây, Lục Kiều Vi rít lên liên tục vài tiếng, cô xua tay xuống: "Đau...đau...đau, tay đau quá, thiếu chút nữa tay của mình bị trật khớp luôn rồi."

Khúc Thanh Trúc: "......"

"Không nghĩ đến Lạc Nhất Ngôn cái tên tra nam kia thật không biết xấu hổ, mặt còn cứng như vậy." Lục Kiều Vi xoa xoa lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi mấy cái.

Khúc Thanh Trúc nhịn không được hỏi: "Cậu không hoài nghi Văn Cẩn Ngôn sao?"

"Mình nghi ngờ cô ấy làm gì, Lạc Nhất Ngôn là người thế nào, nguỵ quân tử, anh ta nói chuyện chỉ có heo mới tin, anh ta cho rằng nói vài câu là mình liền tin sao? Mình là người như vậy sao?"

Lạc Kiều Vi nghĩ về điều đó, lại một bụng phát hoả: "Tiện nhân như anh ta, dựa vào cái gì mà tuỳ tiện vu khống con gái nhà người ta như vậy? Làm ra vẻ như người nào cũng đều yêu anh ta vậy."

"Nếu mình tin anh ta, thì mình sẽ trở thành dạng người gì đây? "

Ngày hôm đó trời mưa rất to, Văn Cẩn Ngôn lái xe đến siêu thị mua đồ cho cô, cô liền cảm thấy Văn Cẩn Ngôn không phải người xấu, Văn Cẩn Ngôn cũng không phải loại người như vậy.

Cô tin tưởng Văn Cẩn Ngôn.

Lạc Nhất Ngôn dám chửi Văn Cẩn Ngôn, anh ta chính là tiện nhân!

Khúc Thanh Trúc biết rất rõ Lục Kiều Vi, cô có tính cách mạnh mẽ, đối xử với bạn bè của mình rất tốt, nếu bạn của cô bị uỷ khuất hay bị người khác khi dễ, cô nhất định sẽ đứng về phía bạn của mình.

Nói về mối quan hệ không tốt của Lục Kiều Vi cùng với những người trong văn phòng là đều có nguyên nhân, khi Lục Kiều Vi vừa mới được chuyển đến, Khúc Thanh Trúc được đề bạt lên giám đốc, mọi người ở trong văn phòng nghị luận sôi nổi, nói đức hạnh của Khúc Thanh Trúc không xứng với vị trí này, khi đó Lục Kiều Vi đã trực tiếp đứng ra bảo vệ nàng.

Chỉ là mấy ngày hôm trước, Lục Kiều Vi mắng chửi Văn Cẩn Ngôn, sao bây giờ lại bênh vực Văn Cẩn Ngôn như vậy? Có điều gì đó không thích hợp, Khúc Thanh Trúc lại nghĩ về việc Lục Kiều Vi mặc quần áo của Văn Cẩn Ngôn vào ngày hôm đó.

Sau khi Lục Kiều Vi mắng Lạc Nhất Ngôn xong, cô cũng nhận ra rằng mình mắng quá nhiều, sau đó vội vàng nói: "Mình việc nào ra việc đó, mình chỉ cảm thấy Lạc Nhất Ngôn nên mắng chửi người ta. Cậu nhìn Văn Cẩn Ngôn thì cũng có thể nhìn ra được cô ấy là người như thế nào đi."

Khúc Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, khởi động xe. Văn Cẩn Ngôn đối với nàng chỉ có hoài nghi và địch ý, đối với Lục Kiều Vi thì rất tốt.

Quên đi, Lục Kiều Vi vui vẻ là được.

Lục Kiều Vi rất vui vẻ, cô nghĩ về điều gì đó, rồi lại nói: "Văn Cẩn Ngôn còn chưa biết mình là ai, mình phải nói cho cô ấy biết."

"Chậc chậc chậc, cũng trách mình che đậy quá tốt." Lục Kiều Vi nói:"Chờ lúc sau, mình nhất định phải nói với cô ấy trước mặt nhiều người, làm cô ấy xấu hổ, mình muốn hoà nhau một ván."

"Ha ha ha ha ha."

Editor: Thân phận chính cung của chị bị người ta nhìn thấu từ lâu rồi. Lộ quá lộ, không nhìn ra cũng uổng.

......

Buổi tối về nhà, Lục Kiều Vi đi ngang qua siêu thị đứng ở trước cửa một lúc, chần chừ rồi lại do dự, vẫn là đi vào

»

Truyện Chữ Hay