Người Nhật Bản có tinh thần võ sĩ vô cùng mạnh mẽ. Sau khi chiến bại bọn họ sẽ mổ bụng tự sát, nhất định rất không cam lòng. Mà mọi sự không cam lòng ấy hóa thành oán khí sâu đậm bám vào trên thân đao. Nếu luồng oán khí này ở địa phương trống trải, nó sẽ chậm rãi tan đi. Nhưng nếu ở nơi suốt ngày không thấy ánh mặt trời, tầng hầm ngầm có hoàn cảnh âm u, luồng oán khí này không những không tiêu tan mà còn ngưng tụ lại với nhau, hấp thụ 'máu quỷ' xung quanh để duy trì sự tồn tại.
Cái gọi là ‘máu ma’, thật ra chính là máu rắn.
Bởi trong tất cả các sinh vật ngầm, máu rắn là thứ dinh dưỡng béo bổ nhất, cho nên đao võ sĩ sẽ ‘ép’ rắn chủ động dâng hiến ra máu tươi của mình, cung cấp cho oán khí sinh trưởng.
Theo thời gian càng lâu, oán khí sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Khi khai quật không làm chết người mới lạ! Hơn nữa nó còn ảnh hưởng lớn đến người Trung Quốc, dù sao thì người mà quân Nhật mổ bụng tự sát hận thù nhất vẫn là Trung Quốc.
Lúc trước tôi dùng chuột thí nghiệm, cũng là để thử xem pháp trường Diêm Vương có loại oán khí mạnh mẽ nào là của rắn hay không. Bởi vì thứ làm chuột sợ hãi nhất, ngoài mèo ra chính là rắn…
Mà vừa rồi tôi nói mấy câu ở trước hố to, cũng là cố ý nói cho đao võ sĩ nghe.
Trên người chúng tôi mặc trang phục cảnh sát có chứa hoàng khí* mãnh liệt, đủ để làm đao võ sĩ kinh sợ. Tôi nói muốn đưa nó về cố hương Nhật Bản, chính là đánh một roi lại thưởng cho một quả táo ngọt, làm nó biết tôi không chỉ không thương tổn nó mà còn đưa nó về quê nhà.
(*: có thể hiểu là chính khí, thứ tà vật sợ hãi nhất)
Dù sao thì nguyên nhân chủ yếu làm đao võ sĩ có oán niệm lớn như vậy, vẫn là do sau khi chết không thể trở về cố hương.
Sau khi tôi giải thích xong mọi chuyện, Lý Ma Tử và anh em kết nghĩa quả thực phục sát đất, nói rất nhiều lời tâng bốc tôi. Đương nhiên, bọn họ quanh co lòng vòng, chính là muốn hỏi tôi rốt cuộc đao võ sĩ này đáng giá bao nhiêu?
Tôi do dự một chút, cái này thật đúng là khó nói.
Loại Xà Dục Đao này vẫn rất đắt khách ở thị trường Nhật Bản. Bởi vì tinh thần võ sĩ kéo dài suốt mấy ngàn năm làm người Nhật vô cùng kính trọng quân nhân mổ bụng tự sát, đây là truyền thừa của một dân tộc, dù có bao nhiêu tiền bọn họ cũng bỏ ra được!
Nhưng chuyện làm tôi đau đầu nhất bây giờ chính là, chúng tôi đang ở Trung Quốc, không dễ gì mà tìm ra người mua Nhật Bản.
Hai người vừa gật đầu vừa suy nghĩ gì đó.
Lúc này, anh em kết nghĩa hỏi: "Nếu như vậy, tại sao Xà Dục Đao lại xuất hiện ở pháp trường Diêm Vương?"
Tôi lập tức cười to nói, thật ra đây căn bản không phải pháp trường Diêm Vương gì cả, nó chỉ là một căn cứ ngầm của người Nhật Bản mà thôi.
Sau khi Nhật Bản phát động chiến tranh xâm Hoa đã thành lập hai nhánh quân đội vi phạm chủ nghĩa nhân đạo, hai nhánh quân đội này tiếng xấu lan xa, nổi danh toàn thế giới.
Một nhánh trong đó là quân đội Hắc Thái Dương 731, bọn họ chuyên bắt người Trung Quốc làm thử nghiệm vi khuẩn và thực nghiệm trên cơ thể người, giết hại vô số những người con Trung Hoa.
Còn có một nhánh bộ đội bị người đời xưng là: quân đội Diêm Vương. Nhiệm vụ chính của bọn họ là bắt người theo Đảng Cộng sản lại tra tấn ép hỏi!
Mà những người này toàn là người kiên cường, quân đội Nhật Bản muốn có được tình báo, cạy miệng bọn họ ra quả thực còn khó hơn lên trời, nhân viên tra tấn bình thường căn bản bó tay hết cách.
Vậy nên Nhật Bản đã thành lập nhánh quân đội Diêm Vương này, chuyên nghiên cứu tra tấn thế nào mới mang lại cảm giác đau đớn lớn nhất? Có lẽ đối với bọn họ mà nói, một phần có thể đạt được tình báo, một phần khác, còn có thể thỏa mãn tâm lý biến thái của bọn họ.
Nếu đụng trúng kẻ cứng đầu thì sẽ trực tiếp đưa tới chỗ quân đội Diêm Vương. Nhánh quân đội Diêm Vương này tỉ mỉ nghiên cứu các hình phạt trong suốt năm ngàn năm lịch sử Trung Quốc, hơn nữa còn chuẩn bị hàng loạt dụng cụ tra tấn vô cùng tàn khốc.
Thậm chí còn noi theo truyền thuyết và thần thoại, xây dựng ra mười tám tầng địa ngục, sáng lập lên núi đao, xuống biển lửa, chiên trong vạc dầu... chính là để phá hủy hoàn toàn lớp phòng tuyến tâm lý của phạm nhân.
Tôi đoán pháp trường Diêm Vương này, chính là một phân bộ của quân đội Diêm Vương.
Nhật Bản chiến bại đầu hàng, người trong quân đội Diêm Vương biết mình sẽ không có kết cục tốt, cho nên toàn thể mổ bụng tự sát…
Sau khi tôi nói xong, Lý Ma Tử và anh em kết nghĩa đều ngây ngẩn cả người. Cuối cùng Lý Ma Tử phẫn nộ đứng lên nói: "Tôi phải nổ tan xác cái pháp trường Diêm Vương này, thật sự quá biến thái."
Tôi nói: "Không thể cho nổ căn hầm đó, tốt nhất là báo cáo cho chính phủ để họ xử lý chuyện này. Bây giờ người Nhật Bản tự cao tự đại, làm sai mà không biết ăn năn hối cải, thậm chí còn bóp méo sách giáo khoa nói căn bản không có cách nào động chiến tranh xâm Hoa, tin tưởng khai quật pháp trường Diêm Vương sẽ hung hăng tát một cái vào mặt bọn họ."
Anh em kết nghĩa nói anh ta tình nguyện quyên mảnh đất này cho quốc gia, dùng để thành lập Hội quán Kỷ niệm kháng Nhật.
Tôi vui mừng gật gật đầu.
Nhưng mà bây giờ anh em kết nghĩa vẫn còn lo lắng: "Những dụng cụ tra tấn đó có thể gây họa hay không?"
Tôi nói với anh ta: "Anh cứ yên tâm, nguyên nhân những dụng cụ tra tấn đó xuất hiện quái lạ là do bị oán khí bám trên đao võ sĩ điều khiển. Bây giờ đao võ sĩ đã bị tôi mang đi, không có oán khí thì chúng nó chỉ là một đống sắt vụn đồng nát mà thôi."
Đây cũng là lý do tại sao ngay từ đầu tôi đặt trọng tâm trên đao võ sĩ, mà không phải các hình cụ khác.
Sau khi trò chuyện với anh em kết nghĩa xong, tôi chuẩn bị rời khỏi làng. Nhưng mà anh em kết nghĩa thật sự không yên tâm nói: "Lỡ như Diêm Vương pháp trường lại quậy phá, chẳng phải anh ta sẽ gặp xui xẻo sao? Dù thế nào tôi cũng phải ở lại đây vài ngày."
Tôi bất đắc dĩ, đành phải đồng ý ở lại một ngày, buổi tối ngày mai lập tức im hơi lặng tiếng rời khỏi ngôi làng. Rốt cuộc chúng tôi còn không dám nghênh ngang rời đi vào ban ngày, ngôi làng này rất không thân thiện với người ngoài.
Đợi suốt một buổi tối, pháp trường Diêm Vương không có tiếng động gì cả, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm ngày hôm sau anh em kết nghĩa đã đi ra ngoài, anh ta nhanh chân đến xem trưởng làng sẽ xử lý tên đạo sĩ lừa đảo kia ra sao?
Nhưng mà nhìn thấy anh em kết nghĩa ủ rũ cụp đuôi trở về, tôi lập tức biết kết quả nhất định không như mong muốn.
Quả nhiên, anh em kết nghĩa nói cho chúng tôi biết đêm qua pháp trường Diêm Vương không có một chút tiếng động, chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ, người trong làng liền tưởng là do công lao của đạo sĩ.
Tôi nghe xong không nhịn được bật cười, xã hội này không phải như vậy sao? Người có tài thường bị coi khinh, mà người dùng mánh khóe lừa gạt lại được tôn sùng.
Tôi cũng lười so đo với tên đạo sĩ kia, chủ yếu là trưởng làng đã tin tưởng gã, nếu bây giờ nhảy ra thì người bị thiệt chỉ là chúng tôi.
Tôi dùng toàn bộ ban ngày để nghiên cứu Xà Dục Đao, đồng thời tự hỏi làm sao để khiến thanh đao này ra tay.
Tuy hùng hoàng có thể tạm thời ngăn chặn nó, nhưng thời gian càng dài thì tác dụng càng yếu đi. Chỉ cần một ngày không trở về Nhật Bản, oán khí trên đao sẽ mãi không tiêu tan.
Cũng không biết người trong vòng có thể giúp đỡ một chút hay không?
Tôi lập tức tản tin tức ra trong vòng đồ cổ , hy vọng có thể nhanh chóng tìm được người mua, hơn nữa người mua phải là người Nhật Bản, tốt nhất có thể mang Xà Dục Đao về Nhật trong thời gian ngắn.
Chỉ có trở lại Nhật Bản, oán khí trên đao mới có thể dần dần bị mài giũa.
Chờ đến khi trời tối, anh em kết nghĩa lập tức lái xe mang chúng tôi rời đi.
Anh ta vừa lái xe vừa nói với chúng tôi: "Tôi đã liên hệ với Hội Liên hiệp điều tra chứng cứ Chiến tranh xâm Hoa, nhân viên chuyên nghiệp sẽ nhanh chóng tới mang hình cụ trong pháp trường Diêm Vương đi."
Tôi gật gật đầu, cũng hy vọng người trong Hội Liên hiệp có thể nhận được những bằng chứng phạm tội này.
Phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là đã làm sai mà không thừa nhận, còn da mặt dày để cho người khác tìm chứng cứ.
Tôi tôn trọng tinh thần võ sĩ của Nhật Bản, nhưng tôi tuyệt không tôn trọng tố chất quốc gia Nhật Bản.
Ngay lúc tôi đang tự hỏi, bỗng nghe thấy anh em kết nghĩa thét chói tai một tiếng.
Tiếng thét chói tai thình lình này làm tôi hoảng sợ, tôi lập tức hỏi: "Có chuyện gì?"
Anh em kết nghĩa lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là lúc nãy cảm giác như bị thứ gì chích một phát, có lẽ là côn trùng thôi."
Thấy anh ta không sao tôi cũng yên lòng, đánh một giấc ngon lành với Lý Ma Tử ở ghế sau, rốt cuộc mấy ngày nay đều bận rộn chuyện pháp trường Diêm Vương, tôi thấy hơi mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần.
Cũng không biết có phải do nằm mơ hay không, trong lúc mơ mơ màng màng, hình như tôi nghe thấy anh em kết nghĩa nói một tiếng: “Ai cũng không được đi…”
Chờ đến lúc tôi mở mắt ra lần nữa, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Bởi tôi phát hiện mình thế mà đang ngủ trong nhà anh em kết nghĩa, vốn dĩ không có ra khỏi làng!
Hơn nữa đầu tôi cũng hơi không tỉnh táo, giống như là bị người ta bỏ thuốc vậy. Tôi có chút không rõ tại sao anh em kết nghĩa lại lái xe trở về, dứt khoát đi rửa mặt trước.
Sau khi rửa mặt xong, tôi lần lượt đánh thức Lý Ma Tử và anh em kết nghĩa.
Kết quả hai người cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lòng tôi lập tức lo lắng không yên, xem ra chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Lúc này tôi lại đột nhiên nhớ tới, hình như khi anh em kết nghĩa lái xe có nói một câu: Ai cũng không được đi.
Tôi lập tức hỏi: "Anh còn nhớ mình từng nói những lời này hay không?"
Anh em kết nghĩa liên tục lắc đầu, nói: "Một chút ấn tượng cũng không có, tôi chỉ nhớ rõ mình vẫn luôn lái xe, mắt nhắm mắt mở rồi mơ mơ màng màng thiếp đi…"
Mặt tôi lập tức âm u đi hẳn, phản ứng đầu tiên chính là chuyện pháp trường Diêm Vương còn chưa giải quyết xong, có phải Xà Dục Đao đã ảnh hưởng tới chúng tôi hay không?
Vừa nhớ tới Xà Dục Đao, tôi càng khẩn trương hơn, vội vàng hỏi: "Xà Dục Đao đâu rồi?"