Nhưng mà có lẽ là do tôi nghĩ nhiều. Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng con chuột nhỏ cảm nhận được gì đó, vốn dĩ đang khí định thần nhàn trong chớp mắt liền trở nên điên cuồng lao nhanh về phía trước.
Tôi nhận ra hướng mà con chuột chạy đúng là hướng của pháp trường Diêm Vương.
Tốc độ của chúng tôi căn bản không bắt kịp con chuột. Đuôi của nó vẫn đang bị trói vào dây thừng, cuối cùng tôi chỉ đành buông lỏng tay.
Con chuột lập tức bắn ra ngoài như tên rời cung, ba người chúng tôi cũng theo sát sau nó.
Mà khi con chuột đi đến cái hố to ở công trường, nơi còn được gọi là pháp trường Diêm Vương thì đột ngột dừng lại, sau đó kêu chít chít tại chỗ không ngừng.
Cách nhảy của nó rất đặc biệt. Sau khi nhảy dựng lên, cơ thể nó xoay tròn 180 độ giữa không trung, rồi đập đầu xuống đất.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, con chuột này đã bị âm khí ăn mòn thần kinh...
Không bao lâu nữa, con chuột này sẽ tự làm thất khiếu chảy máu. Thế nhưng nó vẫn cố gắng leo lên hố to rồi rơi từ trên xuống.
Anh em kết nghĩa nhanh chóng bật đèn pin rọi xuống, cuối cùng đành bất lực lắc đầu nhìn chúng tôi: “Té chết rồi.”
Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, lập tức kêu anh em kết nghĩa thu dọn đồ đạc để về nhà.
Sau khi quay về, tôi vẫn còn chưa tỉnh hồn. Sâu trong tiềm thức cảm thấy thứ này căn bản đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Lý Ma Tử và anh em kết nghĩa vây quanh và hỏi tôi tình hình thế nào?
Tôi châm một điếu thuốc rồi nói: "Còn có thể là tình hình gì nữa? Âm khí ở pháp trường Diêm Vương quá nặng, thậm chí còn ảnh hưởng trực tiếp đến những động vật nhỏ, khiến nó thà bị đâm chết còn hơn là tiếp tục bị âm khí tra tấn. Xem ra, thứ ở phía dưới dữ tợn! "
Anh em hít một hơi thật sâu: "Thảo nào không ai chịu ở lại nhà máy chế biến thực phẩm của tôi, bọn họ đều bị thứ này đuổi đi."
Lý Ma Tử nơm nớp lo sợ hỏi tôi có kế hoạch tiếp theo hay chưa? Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói tạm thời không có tính toán gì, đợi ngày mai lại tới pháp trường Diêm Vương xem thử một lần nữa.
Một đêm không xảy ra chuyện gì. Tôi và Lý Ma Tử ngủ trên mặt đất dưới tầng hầm thẳng đến buổi trưa, ăn trưa xong thì cũng đã hai giờ chiều.
Anh em kết nghĩa nói bây giờ người trong thôn đều đang ngủ trưa, phải tranh thủ thời gian tới đó xem.
Tôi nhanh chóng gật đầu, theo anh ta đến pháp trường Diêm Vương.
Mặc dù là giữa ban ngày nhưng tôi vẫn cảm giác được từng luồng khí lạnh truyền tới từ lối vào pháp trường Diêm Vương, từ đó có thể tưởng tượng được nơi này kinh khủng như thế nào!
Bởi vì đội thi công có người chết, không ai dám tiếp tục khởi công ở pháp trường Diêm Vương nữa nên khu đất này trông khá hoang phế, khắp nơi toàn là rác thải sinh hoạt.
Làm cho cái hố to ở giữa càng thêm bắt mắt.
Anh em kết nghĩa gan dạ đưa bọn tôi xuống hố to.
Từ ngoài nhìn vào có thể lờ mờ phân biệt được có lẽ dưới hố to trước kia là một tầng hầm hình vòm, tựa như hầm trú ẩn trong thời kỳ kháng chiến, hai bên được xây bằng bê tông cốt thép rất kiên cố.
Ở lối vào của tầng hầm có một bia đá cẩm thạch khắc dòng chữ “pháp trường Diêm Vương” làm người ta vừa nhìn thấy đã giật mình. Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy bốn chữ đó có sức uy hiếp mạnh mẽ đến tính mạng tôi khiến tôi không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi!
Rõ ràng vẫn còn là ban ngày mà nó lại mang đến cho tôi cảm giác này. Tôi đã có thể tưởng tượng được vật cõi âm bên trong lợi hại như thế nào.
Trong tầng hầm tối om. Anh em kết nghĩa bật đèn pin đã chuẩn bị sẵn của lên rồi soi vào bên trong.
Tôi phát hiện ra không gian của gian phòng trong tầng hầm này cũng không nhỏ, ít nhất phải lớn cỡ một sân bóng đá.
Anh em kết nghĩa lo lắng hỏi tôi có nên vào xem thử không? Tôi do dự một lúc, cuối cùng vì vấn đề an toàn, tôi quyết định đứng ở ngoài nhìn vào trong.
Cảnh tượng ở tầng hầm cơ bản không khác mấy so với những gì Lý Ma Tử đã miêu tả lại. Mặt đất bằng phẳng được phủ kín bằng gạch lát màu xanh. Tôi cầm đèn pin soi một thoáng thì phát hiện cứ cách một đoạn sẽ xuất hiện một dụng cụ tra tấn kỳ quái.
Đến cuối cùng chúng nhiều đến mức tôi không thể đếm nổi nữa.
Bắt mắt nhất là chiếc vạc to. Chiếc vạc kia đủ để chứa một người trưởng thành.
Ngoài ra còn có vô số chai thủy tinh chứa đầy các bộ phận cơ thể người cùng với mấy bộ xương khô bị vứt bỏ trên mặt đất.
Hai bên vách tường treo đầy móc sắt đã bị hoen gỉ, có vài chỗ còn bị đỏ lên. Tôi đoán chỗ màu đỏ chính là máu đã bị đông lại.
Mọi thứ thoạt nhìn trông rất bình thường, nhưng càng bình thường, trong lòng tôi càng cảm thấy không được tự nhiên.
Bởi vì khi đối mặt với pháp trường khủng bố này, thậm chí tôi còn có chút bó tay chịu trói, không biết nên bắt đầu từ đâu...
Đúng lúc này, trên công trường truyền tới tiếng động, hình như có tiếng người ho khan. Anh em kết nghĩa biến sắc, nói thôn dân trông cô chỗ này đã đến, bảo chúng tôi nhanh chóng đi ra ngoài.
Vì vậy, tôi vội vàng dùng điện thoại chụp một bức ảnh, sau đó chạy ra ngoài bằng một con đường khác.
Sau khi trở về nhà, tôi mượn máy tính xách tay của anh em kết nghĩa rồi chuyển những bức ảnh tôi đã chụp vào máy tính và phóng to để xem có thể tìm ra manh mối nào không.
Bức ảnh này thật không làm tôi thất vọng.
Ở một góc của pháp trường Diêm Vương có treo một người!
Cơ thể của người đó được treo lên cao bằng móc sắt trên vách tường, đầu anh ta nghiêng về phía này giống như đang nhìn chúng tôi.
Mới đầu chúng tôi còn nghĩ rằng do ánh sáng mờ cộng với pixel điện thoại di động kém, gây ra sai lầm thị giác. Nhưng sau khi tôi phóng to người đó một lần nữa liền bị hù cho hồn phi phách tán.
Đó quả thực là một con người có mắt có mũi. Tuy mọi thứ quá mơ hồ, không thể nhìn thấy nét mặt của anh ta nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được từ đầu đến cuối anh ta luôn nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.
Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra rằng ngay lúc đó cơ thể của anh ta bị treo trên móc sắt, đung đưa theo gió, miệng còn nở một nụ cười lạnh.
Điều khó hiểu chính là hình như anh ta vẫn chưa chết vì trên tay anh ta còn cầm một thanh đao dài.
Vừa hay anh em kết nghĩa rót nước đến cho tôi, anh ta nhìn thấy màn hình máy tính thì bất ngờ hét lên rồi ngã xuống đất.
Tôi vội đỡ anh ta dậy và hỏi: "Anh nhìn kỹ đi, anh có biết người này hay không?"
Anh ta tái mặt, gật đầu: “Biết… Tôi biết, anh ta là chủ thầu công trình, thời gian trước anh ta bị chảo dầu thiêu chết nên thôn dân đã chôn cất anh ta rồi.”
Lý Ma Tử cũng nuốt nước miếng ừng ực: "Xong rồi, xem ra lần này chúng ta thật sự gặp quỷ rồi."
Tôi nghe xong cũng cảm thấy nghi ngờ, người đã được chôn cất sao lại có thể xuất hiện trong pháp trường Diêm Vương? Hơn nữa còn dùng cách kỳ quái như vậy để thể hiện thái độ?
Lúc này tôi liền nói với anh em kết nghĩa: "Tôi giao cho anh một việc. Bây giờ anh hãy đến báo cho thôn trưởng, để cho thôn trưởng dẫn người đến đưa thi thể của chủ thầu ra khỏi pháp trường Diêm Vương. Nhân tiện, anh phải chú ý đến thanh đao trong tay chủ thầu. Nếu thanh đao dính máu thì anh phải tìm mọi cách để mang nó đến cho tôi. Tôi nghĩ thi thể chủ thầu xuất hiện ở đó là vì thanh đao. Chắc chắn nó là vật cõi âm số một số hai."
Anh em kết nghĩa sợ hãi nhìn tôi: "Nhưng... tên chủ thầu đó không phải là quỷ chứ?"
Tôi liền mỉm cười: "Anh có thấy máy ảnh nào có thể chụp được quỷ chưa?"
Anh em kết nghĩa do dự một chút nhưng rồi vẫn đi ra ngoài.
Lý Ma Tử nhanh chóng mở khóa rồi xóa bức ảnh, nói rằng bức ảnh quá đen đủi làm buổi tối anh ta không dám ngủ.
Một tiếng sau, anh em kết nghĩa đã mời trưởng thôn tới, theo sau là một nhóm thanh niên trẻ tuổi.
Trưởng thôn vẫn còn bán tín bán nghi về những gì anh em kết nghĩa nói, nhưng mà cuối cùng ông ta vẫn quyết định đi xem một chút.
Không ngờ vừa nhìn lại thật sự tìm được thi thể của chủ thầu, vì vậy bọn họ liền đưa thi thể của chủ thầu ra ngoài.
Giờ phút này, thi thể chủ thầu đã hoàn toàn thay đổi, trên dưới nổi đầy nốt ban, còn tỏa ra mùi hôi thối.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường giống như tránh ôn thần, cố tình giữ vững một khoảng cách với thi thể.
Tôi trốn trong đám đông, liếc nhìn một cái liền phát hiện trong tay thi thể vẫn đang nắm chặt một thanh đao!
Thôn trưởng và mọi người xì xào bàn tán xem nên xử lý thi thể như thế nào? Anh em kết nghĩa nhân cơ hội cất thanh đao sang một bên.
Cuối cùng, thôn trưởng quyết định nên hỏa táng thi thể cho thỏa đáng, còn phải mời một đại sư đến siêu độ, miễn cho ác quỷ tiếp tục hại người. Tất cả thôn dân gật đầu và mang thi thể ra ngoài, đồng thời còn dặn anh em kết nghĩa phải xem trọng pháp trường Diêm Vương.
Sau khi mọi người rời đi, anh em kết nghĩa mới đưa thanh đao cho tôi.
Tôi quan sát kỹ lưỡng và nhận ra phẩm cấp thanh kiếm này rất tốt, hẳn là thanh đao mà người Nhật hay dùng.
Thanh đao dài khoảng một mét, thân đao uốn lượn, lưỡi cong nhẹ hình vòng cung. Lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, hoa văn khắc trên đó giống hệt như trên đá cẩm thạch, thoạt nhìn có lẽ nó được rèn bằng tuyết hoa cương hạng tốt.
Chắc hẳn thanh đao này xuất phát từ pháp trường Diêm Vương.
Trên mũi đao vẫn còn có một vết máu đỏ tươi.
Anh em kết nghĩa liền hỏi tôi: "Làm sao cậu biết trên đao có máu? Máu này từ đâu mà ra."